Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 894: Mộc độc



Dịch: Hoangtruc

Trong sân yên tĩnh, hương sắc cổ xưa, đầy đủ linh khí vẫn hệt như năm đó. Chẳng qua con chó đốm nằm trong sân đã không còn nữa.

Khi Phong khuyển của Thái Thượng trưởng lão đã chết trận tại thành Linh Thủy. Trận đó còn có các chủ Linh Yên các và Sở Hoàng vẫn lạc.

Cảnh giới Chư Cát Tuấn Hùng bị chấn động, cảnh giới có thể bị rớt xuống. Nhạn Hành Thiên nhìn như không vấn đề nhưng Tử Phủ đã xuất hiện vết rách, nếu không có Yêu vương đi tới, căn bản ông ta sẽ không ra mặt.

Tất cả Nguyên Anh may mắn còn sống sót đều mang theo thương thế không nhẹ. Nếu như nói bị nặng nhất, hẳn chính là lâu chủ Thiên Hải lâu Hàn Thiên Tuyết rồi.

Từ khi trở về tông môn, Hàn Thiên Tuyết một mực bế quan ở Thiên Hải các, dùng rất nhiều Linh đan chèo chống thương thế bên trong cơ thể, thậm chí còn dùng tới cả hai quả Duyên Thọ đan.

Dù thương thế của Hàn Thiên Tuyết chuyển biến tốt đẹp nhưng họa cũ trong cơ thể lại được gia tăng lên.

Thương mới cộng với họa cũ khiến vị lâu chủ này bị vây trong tuyệt cảnh, đến sư tôn của nàng cũng phải bó tay không có cách xử lý.

Trên tiểu lâu, nữ tử đang cởi bỏ áo ngoài, đứng trước gương đồng. Trong gương là đầu vai trắng nõn với dấu vết màu xanh sẫm đầy nổi bật. Những đường vân màu xanh lục kia đã làn tràn xuống cả cánh tay phải và vùng ngực của nàng.

Đó là Mộc độc, đến từ cự mộc mọc sâu trong Thiên Hà vịnh. Một khi dính phải, thế gian không giải được!

Độc lực trong thiên hạ này rất nhiều, duy chỉ có một loại kinh khủng nhất, đến Thần Văn cũng không cách nào giải trừ được. Đó chính là loại độc Ngũ Hành bản nguyên.

Kỳ thật dùng chữ độc để gọi nó cũng không chính xác, bởi vì Mộc độc mà Hàn Thiên Tuyết dính phải là một loại lực lượng kỳ dị, là lực lượng Ngũ Hành bản nguyên. Chúng giam cầm nhục thể, thậm chí cả Tử Phủ của nàng. Một khi chúng xâm nhập vào đến tâm mạch thì đó chính là thời điểm chết của Hàn Thiên Tuyết.

Phàm là nữ tử, thậm chí là nữ tử của giới tu hành đều yêu thích cái đẹp. Chẳng qua lúc này nhìn gương trang điểm, đối mặt với gương mặt có thể nói là tuyệt mỹ trong gương, Hàn Thiên Tuyết lại chỉ có mơ hồ tuyệt vọng mà thôi.

Hạo kiếp đã qua, nhưng mà Mộc độc được áp chế nhiều năm rốt cuộc đã phát tác ngay sau trận đại chiến đó.

Hàn Thiên Tuyết cúi đầu, xương đòn gánh lộ ra trên hai vai càng thêm vẻ mềm yếu. Tóc đen rủ xuống che kín gương mặt, che kín cả tuyệt vọng nơi đáy mắt.

Nàng nhớ tới giọng điệu đầy bất đắc dĩ của sư tôn lúc trước.

"Ngươi có thiên phú về Ngũ Hành thuật pháp không ai bằng, mà bản thân lại trúng phải độc Ngũ Hành bản nguyên. Đây là số mệnh, vi sư đã bất lực. Trừ phi khám phá ra Mộc bản nguyên có lẽ có được một đường sinh cơ, đây là trời đố kị..."

"Trời đố kị..." Hàn Thiên Tuyết nhẹ giọng lẩm bẩm lời nói bất đắc dĩ của sư tôn, hai tay bị nàng siết chặt đến trắng bệch cả ra.

Bảy tuổi vào sơn môn, chín tuổi phá Tiên Thiên, mười năm sau đó đại thành Hư Đan, không đến ba mươi tuổi Kết Anh thành công. Lâu chủ Thiên Hải lâu hiếm khi mở miệng nói chuyện, cực kỳ ít xuất hiện, thậm chí không có chuyện sẽ không dễ dàng rời khỏi Thiên Hải lâu, cho nên có rất ít người biết trong Kim Tiền tông này, người có thiên phú cao nhất không phải Sở Bạch Bào mà là Hàn Thiên Tuyết nàng.

Thiên Kiêu như vậy, phải nhận lấy trời đố kị!

Cọt kẹt..t..tttt

Tiếng cửa sân mở ra đánh thức nữ tử trên lầu, đôi mi thanh tú khẽ nhúc nhích, áo bào kia cũng được kéo lên.

"Sư tỷ."

Ngoài cửa, Từ Ngôn nói nhỏ một tiếng, đẩy cửa vào.

"Sư tôn đi ra hải ngoại rồi. Người nói ngươi cứ đi tìm ông ấy." Đối mặt với Từ Ngôn, Hàn Thiên Tuyết đã khôi phục vẻ lạnh lùng, gương mặt xinh đẹp không chút biểu cảm.

"Vương Khải không phải sư tôn ta." Những lời này của Từ Ngôn không có chút cung kính nào, cho nên Hàn Thiên Tuyết nghe được không khỏi cau mày lại.

"Cũng được, sau này không cần xưng hô sư tỷ với ta. Chúng ta cũng không phải là nhất mạch."

"Xưng hô mà thôi, không coi là gì. Chỉ là quen rồi, sửa lại có hơi khó." Từ Ngôn đưa mắt nhìn nữ tử đối diện nói: "Khí sắc Sư tỷ không tốt thì phải, trước khi đi Vương Bát Chỉ không giúp tỷ giải độc sao?"

Lúc ở Thiên Hải lâu nhiều năm trước, Từ Ngôn đã biết đốm màu xanh sẫm trên đầu vai Hàn Thiên Tuyết là độc lực, hôm nay lại thấy khí tức Hàn Thiên Tuyết không ổn nên mới hỏi một câu. Không nghĩ tới một câu Vương Bát Chỉ kia đã khiến sắc mặt nữ tử đối diện càng thêm lạnh lẽo.

"Dù ngươi có thể ngăn cản hạo kiếp cũng không được phép xưng hô sư tôn như thế, Thần Văn không thể nhục!"

Mặt mày Hàn Thiên Tuyết đang tái nhợt, lại mở miếng quát tháo ngoài dự liệu. Vẻ mặt nàng vừa trở nên phẫn nộ, đốm sáng màu lục trên đầu vai bắt đầu lan tràn, bao phủ cả gương mặt Hàn Thiên Tuyết.

"Thần Văn cũng đã bịp ta không ít..."

Từ Ngôn vừa nói xong, sắc mặt đã chợt biến đổi. Hẳn cảm giác có một luồng khí tức cổ quái dị xuất hiện trên người Hàn Thiên Tuyết, chưa kể mặt mày nàng ta lúc này đã xanh mét, biểu thị độc đã lan tràn.

"Rút cuộc là độc gì vậy? Chẳng lẽ đến Thần Văn cũng không cách nào giải trừ?" Từ Ngôn hỏi.

"Mộc độc, ngươi có thể rời đi rồi." Cả người Hàn Thiên Tuyết khẽ lung lay, nàng cố nén đau hạ lệnh đuổi khách.

Từ Ngôn chưa đi, chẳng những chưa đi mà còn đi tới đưa tay chụp vào đầu vai Hàn Thiên Tuyết.

Một tiếng thét kinh hãi vang lên, quần áo Hàn Thiên Tuyết bị kéo mở ra. Nàng ta nổi giận đưa tay định thi triển phép thuật, thế nhưng một khi linh lực vận chuyển lại càng làm Mộc độc lan tràn. Trước mắt nàng tối sầm lại, ngã quỵ qua một bên.

Từ Ngôn đỡ lấy đối phương, hàng mày núi cau chặt lại.

Hắn đến Thiên Hải lâu này là định bụng nhìn qua thương thế của Hàn Thiên Tuyết một chút. Dù sao năm đó đã ở Thiên Hải lâu một đoạn thời gian dài, Hàn Thiên Tuyết còn dạy dỗ phong độn cho hắn nữa.

Từ Ngôn tản ra Linh thức, bắt đầu cảm giác bản thể của Hàn Thiên Tuyết. Rất nhanh sau đó, hắn đã phát hiện ra có một cỗ mộc linh lực rất quái dị.

"Mộc độc..."

Trong cảm giác của Từ Ngôn, cỗ linh lực này thập phần cổ quái, tinh thuần đến không cách nào tưởng tượng được. Như thể đó chính là một mảnh màu lục được sinh ra từ thuở thiên địa sơ khai xuất hiện ở trong trời đất này, lại như thể đại thụ ngút trời đột ngột mọc lên từ mặt đất, mang theo sinh cơ và màu xanh biếc kéo dài đến muôn đời.

Mộc linh lực vốn nên đại biểu cho màu xanh lá cùng sinh cơ, làm sao lại gọi là độc?

Từ Ngôn không hiểu, bắt đầu thử dùng linh lực của mình giúp đỡ Hàn Thiên Tuyết trừ độc.

Hắn trực tiếp điều động lực lượng Nguyên Anh xâm nhập vào, theo đó thân thể Hàn Thiên Tuyết bắt đầu run rẩy, Mộc độc lan tràn lên gương mặt rõ ràng xuất hiện dấu hiệu lui bước.

Quả nhiên dùng linh lực hữu hiệu! Từ Ngôn bèn gia tăng thúc giục linh lực, vận dụng đến toàn lực.

Có linh lực bao bọc, Mộc độc trong cơ thể Hàn Thiên Tuyết dần bị dồn ép đến đầu vai tạo thành một vệt lốm đốm lóng lánh cỡ đốt ngón cái. Cuối cùng Từ Ngôn hừ lạnh một tiếng, loại bỏ mảng lốm đốm này khỏi đầu vai Hàn Thiên Tuyết.

Một luồng sáng xanh lục bay ra, vờn quanh trong phòng. Những nơi nó đi qua, chiếc ghế sinh ra dây leo, bàn gỗ nở ra hoa nhỏ, trong tòa Thiên Hải lâu bằng gỗ xuất hiện nên một cảnh tượng kỳ dị.

Trên vách tường xuất hiện từng mảng lá xanh, đỉnh mái thò ra chồi non. Chồi non nháy mắt nở rộ ra đóa hoa. Trên mặt đất cũng có hoa cỏ xanh mướt nhú lên. Trong thời gian ngắn ngủi, cả Thiên Hải lâu biến thành một thiên đường hoa cỏ.

Gỗ khô nở hoa, lực lượng bản nguyên!

Ngạc nhiên với cảnh trí trước mắt nhưng Từ Ngôn cũng không quên luồng sáng xanh lục kia, bèn vung tay điểm ra linh lực giam cầm chúng thành một quầng sáng nâng trong lòng bàn tay.

Trong tay hắn lúc này là một viên cầu ánh sáng quay tròn, bên trong tràn dâng hương thơm cỏ cây. Một luồng mộc linh khí tinh thuần đến mức tận cùng bốc lên, nồng độ linh khí có thể sánh ngang với một tòa linh nhãn!

"Đây là thứ gì? Mộc độc?" Từ Ngôn đầy khó hiểu.

"Ngũ Hành cực hạn, Mộc bản nguyên..."

Hàn Thiên Tuyết đã tỉnh lại, phát hiện ra phòng của mình đã thành hoa viên, Mộc độc trong cơ thể rõ ràng tiêu tán không còn. Lúc này nhìn thấy quầng sáng trong tay Từ Ngôn, vị lầu chủ không chút biến đổi sắc mặt này thấp giọng nói.

"Mộc độc chính là Mộc bản nguyên?" Từ Ngôn giương mắt nhìn lên, sau đó khóe mắt khẽ giật giật.

Đập vào mắt hắn là một mảng trắng muốt.... Hàn Thiên Tuyết vừa mới tỉnh lại định mở miệng nói, chợt chuyển sang thành tiếng thét kinh hãi, một tia xấu hổ xẹt qua gương mặt nàng, vạt áo bào rớt khỏi đầu vai nhanh chóng được khép lại.

"Sư tôn đã từng nói qua, trừ phi khám phá ra Mộc bản nguyên may ra có một đường sinh cơ. Ta không khám phá ra, ngươi vậy mà lại làm được." Hàn Thiên Tuyết thấp giọng nói, trong mắt không che giấu được vui vẻ. Mộc độc đã diệt hết, như vậy nàng lại có thêm sinh cơ lần nữa.

"Hóa ra là lực lượng bản nguyên." Từ Ngôn giật mình, gật đầu nói: "Nếu như sư tỷ không để ý, chút bản nguyên này ta nhận vậy. Tiện thể tìm Vương Khải hỏi một câu xem chuyện về bản nguyên là thế nào."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.