Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 899: Vị của nước biển



Dịch: Hoangtruc

So sánh Nguyên Anh của Từ Ngôn và Thiên quỷ một phen, hai vị Thần Văn cho ra kết luận tu vi bản thể Thiên quỷ có lẽ còn cao hơn Từ Ngôn hiện giờ một cảnh giới.

Phía trên cảnh giới Chân Anh không phải là Chân Tiên, như vậy Thiên quỷ xuất hiện đã trở thành một bí ẩn lớn nhất.

Còn có bí ẩn về chuyện sau khi phi thăng rốt cuộc sẽ đến nơi nào nữa.

"Phần cuối Thiên Hà có một cây đại thụ hả?"

Không muốn dây dưa thêm về Thiên quỷ nữa, Từ Ngôn mới hỏi qua về phần cuối Thiên Hà.

"Quả thật có một gốc đại thụ, chúng ta có nhìn thấy." Hà Điền gật đầu nói: "Chúng ta cũng từng đi dọc theo sông ngược lên, rời khỏi Tình Châu, tốn mất mấy chục năm mới nhìn thấy được một mảng xanh biếc nơi phần cuối Thiên Hà."

"Đáng tiếc vẫn cách quá xa." Vương Khải cảm khái nói: "Có lẽ phải mất thêm vài chục năm nữa may ra chúng ta mới đến được phần cuối Thiên Hà. Nếu vậy chuyến đi đó phải mất hơn hai trăm năm. Tuy rằng thọ nguyên Thần Văn có dài, nhưng cũng không phải vô hạn. Chúng ta không sống quá ngàn năm nha."

Thọ nguyên của Thần Văn không dài như người thường vẫn tưởng tượng, chỉ tới sáu bảy trăm năm là cực hạn rồi. Tốn mất gần một nửa tuổi thọ chỉ để đi tới phần cuối Thiên Hà thật sự không đáng.

"Ta chuẩn bị ngược dòng con sông đi lên, tới phần cuối Thiên Hà một chuyến." Từ Ngôn thấp giọng nói: "Đi xem cây đại thụ che trời kia một chút, may ra cởi bỏ được băn khoăn trong lòng."

"Chỉ là một cây đại thụ, có gì đáng để nhìn? Còn không bằng cùng hai lão già chúng ta phẩm tửu tán phiếm." Vương Khải khẽ cười nói: "Cứ để chúng ta tìm hiểu thêm về Chân Anh của Ngôn ca nhi đi, nói không chừng Nguyên Anh chúng ta có thể sinh ra tim thì sao?"

"Ngươi có tim sao?" Từ Ngôn tức giận mắng: "Lúc trước bị nhốt ở Thiên Hà vịnh, có một Mộc Linh từng nhắc nhở ta trong bí cảnh rất nguy hiểm, sau này có gặp lại nàng ở trước cấm chế. Ta gọi nàng là tiểu Mộc đầu."

"Là người gỗ trong miệng khổng lồ của hà mẫu lúc trước sao?" Vương Khải thở dài nói: "Vì người gỗ kia mà tâm thần ngươi bị dẫn động, mới quyết định ở lại tử chiến? Ngôn ca nhi, ngươi nói thật đi, Hắc Long trong mắt trái ngươi đến cùng là từ đâu tới vậy?"

"Sau khi trải qua hạo kiếp, ta cùng với Bát ca suy tính nhiều lần mới ra được một suy đoán vô cùng cổ quái." Sắc mặt Hà Điền trở nên nghiêm túc lại, nói: "Ngôn ca nhi, hạo kiếp ngàn năm của Tình Châu có lẽ vì ngươi mà đến, cũng có thể nói là ngươi đã dẫn động đến hạo kiếp ngàn năm."

Chủ nhân Tuyết Sơn đi tới chỉ vì một mình Từ Ngôn, cho nên sau tràng hạo kiếp, hai vị Thần Văn mới có được cái suy đoán kinh người như thế.

"Hồn phách Hắc Long ở đáy mắt là trời sinh đã có, từ lúc ta có suy nghĩ thì đã có nó rồi..."

Hắn nói khẽ nói đầy đắng chát, rồi chậm rãi kể lại những chuyện trải qua lúc còn nhỏ.

Từ Ngôn cũng không biết làm sao hồn của Hắc Long lại ở trong mắt trái hắn, càng không biết rốt cuộc mình đến từ đâu, cho nên hắn mới định ngược sông mà đi lên. Hắn muốn xem phần cuối của Thiên Hà có thứ gì, có lẽ nhờ đó tìm ra được chứng cứ rằng bản thân từng tồn tại ngàn năm trước.

"Từ Ngôn, ngươi không phải là người bình thường. Ngươi rất đặc biệt." Vương Khải khẽ nở nụ cười, nói: "Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi là một kẻ rất đặc biệt. Đó là một loại trực giác, như thể linh quang xuất hiện lúc ta diễn toán thiên cơ vậy. Có lẽ ngươi sẽ giải được câu đố về chuyện tu hành giả không cách nào phi thăng được chăng."

"Được rồi Bát ca, hiện tại ai trong thiên hạ này không biết hắn đặc biệt? Ngươi cũng đừng vuốt mông ngựa nữa, vuốt không rõ ràng làm ta nghe xong thấy cả người đều không thoải mái." Hà Điền quyệt miệng bảo: "Ta đã nói qua với Ngôn ca nhi rồi. Lúc hắn phi thăng sẽ để ta nắm một chân, để xem có thể kéo ta đi theo hay không."

"Ngươi định nắm chân nào?" Vẻ mặt Vương Khải chợt biến đổi, chuyển sang đấy gấp gáp.

"Chân trái!" Hà Điền dương dương đắc ý nói.

"Vậy đùi phải là của ta! Ai dám đoạt ta dốc sức liều mạng với kẻ đó!" Vương Khải hùng hổ quát.

Thế là hai đùi của Từ Ngôn cứ vậy được phân chia ra. Nghe vậy, Từ Ngôn chỉ đành bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Đừng đùa nữa, ta chuẩn bị sắp tới sẽ lên đường, đi tới phần cuối Thiên Hà."

"Đường quá xa, Ngôn ca nhi nghĩ kỹ chưa?" Hà Điền bèn hỏi.

"Kỳ thật còn có một cách đi nhanh hơn, lại không hao tốn bao nhiêu sức lực." Thấy Từ Ngôn gật đầu, Vương Khải nói: "Bắt lấy một tên Yêu vương phi hành. Tốc độ của Yêu vương không chậm, ít nhất có thể tiết kiệm một nửa thời gian."

"Kim Uế ưng, một cái vỗ cánh có thể bay tới vạn dặm, là một trong những Yêu vương có tốc độ nhanh nhất."

"Yêu vương Kim Uế bản tính cao ngạo, sống một mình ở ngoài hải ngoại, không kết bạn cùng với đám Yêu tộc Tình Châu. Yêu vương lạc đàn như thế ra tay là thích hợp nhất."

"Ngôn ca nhi chuẩn bị khi nào thì ra tay? Hai người chúng ta sẽ giúp ngươi vây con Yêu vương kia lại. Chúng ta đã thăm dò ra địa điểm qua lại đại khái của Kim Uế, còn lại chỉ là hạ thủ mà thôi."

"Bắt sống Kim Uế, như vậy có được một con Yêu vương làm thú cưỡi. Từ nay về sau phi thiên độn địa sẽ không mất bao nhiêu sức lực."

Hai vị Thần Văn càng nói càng phấn chấn, kẻ nào kẻ nấy cao hứng bừng bừng, nghe vậy Từ Ngôn chỉ đành bất đắc dĩ hỏi: "Không lẽ các ngươi cũng định đi tới phần cuối Thiên Hà hả?"

"Sao lại không đi?"

"Vạn nhất tìm được đường lên trời, chúng ta sẽ phi thăng!"

Từ Ngôn vốn còn nghĩ sẽ một mình một đường đi, không nghĩ tới Vương Khải Hà Điền cũng muốn đi theo, bèn cười gượng không thôi: "Các ngươi thích là được. Nếu chết già ở phần cuối của Thiên Hà, ta sẽ lập cho phần mộ ngay bờ sông lớn vậy."

"Làm phiền Ngôn ca nhi."

"Đa tạ Thiên Môn hầu."

Hai vị Thần Văn giả vờ giả vịt chỉnh trang áo quần, tay chắp lại, bộ dáng muốn ăn đòn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.

Làm gì có chuyện bọn hắn nghĩ Từ Ngôn tự mình đi, mà đã cho rằng Từ Ngôn sẽ bắt được Kim Uế. Có Yêu vương làm phương tiện vận chuyển, tốc độ xem như nhanh gấp đôi Thần Văn tự mình chạy đi.

Vương Khải lại lấy ra thêm vài vò linh tửu cực phẩm, lưu luyến không dứt chậm rãi gỡ bỏ tấm giấy niêm phong miệng vò. Mùi rượu lập tức xông vào mũi.

"Là Ngôn ca nhi chứ là người khác đừng mơ uống vò linh tửu trăm năm này của lão phu!"

Vương Khải rung đùi đắc ý, Hà Điền hắc hắc cười ngây ngô, nỗi lòng Từ Ngôn dần được bình tĩnh lại sau lần đàm tiếu với hai lão bạn này.

Đường còn xa nhưng vẫn còn đường đó. Chỉ cần có đường, Từ Ngôn sẽ không ngừng tìm kiếm.

Tìm kiếm lai lịch của chính mình, tìm kiếm chân hồn của vợ mình...

Rượu ngon đi cùng cá tươi, ba người đàm luận cả đêm trong tiểu viện. Mãi đến khi hừng đông, Từ Ngôn mới gắp miếng cá, ánh mắt chợt nghi hoặc.

"Đại yêu cá trê xanh..."

Nói thầm món mỹ vị trong nồi, Từ Ngôn chợt nhìn Vương Khải Hà Điền hỏi: "Cá trê không phải cá sông hả? Sao lại ở ngoài biển?"

"Ai nói không phải? Cá trê xanh nên bơi lội ở dưới sông, chạy ra biển lớn quẫy ra sóng gió cái gì, cho nên nó mới bị ăn, ha ha." Hà Điền cười lớn.

"Cá sông cá biển đều là cá cả, ăn vào bụng rồi cũng đi ra ngoài, hóa thành dinh dưỡng trồng thóc lúa nha. Lúa thành gạo, nấu chín lại vào trong bụng, ha ha ha ha!" Vương Khải rung đùi đắc ý, vỗ vỗ bụng, ợ đầy hơi rượu nói: "Đấy được gọi là luân hồi, hiểu không Ngôn ca nhi? Là luân hồi đó, ha ha."

Từ Ngôn căn bản không nghe vào tai mấy lời nói đùa này của Thần Văn nữa. Lúc này ánh mắt hắn dần trở nên thâm trầm.

Xa xa, tiếng sóng cả truyền đến, kỳ cảnh biển trời nối liền đồ sộ rung động lòng người. Chưa kể lúc này mặt trời còn đang nhô lên khỏi mặt biển, nhìn như thể bánh xe lửa giữa dòng nước chảy.

Nhật nguyệt lưu chuyển, bốn mùa biến thiên, đó là sức mạnh tự nhiên mà con người không thể thay đổi được. Biển cả rộng lớn vốn nên vô biên vô hạn, thế nhưng lúc này Từ Ngôn lại bị một loại rung động khó hiểu làm nhiễu loạn tâm tình.

"Cá sông vào biển là vì muốn đi tới nơi trời đất rộng lớn hơn, hay vốn dĩ chúng đã sống ở biển rộng rồi..."

Nhìn mặt biển nơi xa, Từ Ngôn thì thào tự nói: "Không phải nước biển này… có vị nhạt chứ..."

"Nước biển đương nhiên phải mặn chát, ngươi cho rằng mặt biển vô biên này là hồ nước hả? Ngôn ca nhi đã uống nhiều quá rồi, hắc hắc." Hà Điền cười nói.

"Nước ngọt là nước sông, nước biển sao có vị nhạt được. Không tin ta nếm thử cho ngươi xem." Vương Khải cười lớn, dùng linh lực hút lấy một dòng nước nhỏ về phía mình. Sau đó lão mở miệng ọt ọt một tiếng uống vào.

Nước biển vừa vào miệng, mùi rượu toàn thân Vương Khải lập tức bị khu trừ không còn chút nào. Lão trừng mắt, ngơ ngẩn nhìn nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn và Hà Điền, sau một lúc lâu mới kêu lên một tiếng đầy kì quái. "Sao nước biển này lại nhạt?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.