Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 914: Thuyền hải tặc



Dịch: Mèo Bụng Phệ

Biên: Hoangtruc

Yêu vương Lôi Vũ rất cứng, nhưng cũng chưa cứng bằng nắm đấm của Từ Ngôn.

Dưới sự uy hiếp trắng trợn như thế, để không bị đánh ngay trước mặt những Yêu vương khác, Lôi Vũ đành nhè ra một đoạn xương đuôi Yêu vương. Thứ này vừa nhìn đã biết là xương của Yêu vương loài khỉ.

"Đa tạ chư vị Yêu vương, nào nào nào, chúng ta uống mừng!"

Từ Ngôn cười toe toét nhận lấy năm phần tài liệu. Đã có những thứ tài liệu cực phẩm này thì pháp bảo cực phẩm cũng trong tầm tay.

Thủ đoạn vòi vĩnh năm vị Yêu vương của Từ Ngôn khiến Vương Khải và Hà Điền đứng xem mà giật giật mí mắt. Ở bên cạnh, Sở Bạch cố nhịn cười, thầm nghĩ mấy vị Yêu vương đã lên nhầm thuyền giặc rồi, gặp phải Từ Ngôn chính là sự đen đủi của họ.

Sau khi tiệc tàn, Yêu vương và Thần Văn mỗi người nghỉ tại một căn phòng lớn trong Thiên Cơ phủ. Hằng ngày chỉ có bế quan, ngủ, bế quan… Bởi đã có Kim Uế bay đêm bay ngày, những cường giả này chỉ việc đợi là được.

Chặng đường trăm nằm vừa dài, vừa buồn tẻ.

Vương Khải và Hà Điền đều lần lượt bế quan, tranh thủ nâng cao tu vi. Bởi họ vô cùng rõ ràng rằng chuyến đi gốc cổ thụ nơi phần cuối sông Thông Thiên này có lẽ thực sự có cơ hội leo dọc Thông Thiên thụ mà tới Thiên ngoại. Còn Thiên ngoại có phải Tiên giới hay không thì ai biết được.

Đối mặt với thứ không biết, chỉ có tu vi của bản thân càng cao mới mang tới lực lượng thực sự.

Sở Bạch là cường giả Thần Văn mới tấn thăng, trên Giả Anh thể của y mới có một đạo Thần Văn. Còn Vương Khải và Hà Điễn đã tu luyện ra mấy chục đạo. Vì bắt kịp hai vị lão Thần Văn, Sở Bạch bế tử quan, đóng cửa không ra, kiên trì tu luyện.

So với Nhân tộc, Yêu vương yêu tộc lại thảnh thơi hơn nhiều.

Cảnh giới của họ rất khó để tăng lên. Cả đám hầu như đã đạt tới Yêu vương đỉnh phong mà không cách nào đột phá lên cảnh giới kế tiếp. Bởi vậy, họ dành phần lớn thời gian hết ăn lại năm, nghỉ ngơi lấy sức.

Từ Ngôn cũng không tu luyện.

Sau khi nhận được năm loại tài liệu, hắn lại tiếp tục luyện chế pháp bảo. Đầu tiên là hóa lỏng thanh trường đao, sau đó bỏ thêm năm loại tài liệu vào, rồi dùng Anh hỏa tế luyện ngày đêm không nghỉ.

Tròn một năm sau, trước mặt Từ Ngôn lơ lửng một thanh đao dài và hẹp. Sống đao phủ kín những đường vân như vảy, chuôi đao trắng toát như được rèn từ xương trắng.

Khi đao thành, có tiếng thuồng luồng gầm, cáo thét, bò cạp rít, rắn kêu vang lên khắp cả Thiên Cơ phủ.

“Đao tên Giao Nha… Thanh pháp bảo cực phẩm đầu tiên!”

Trong lúc cười lớn, Từ Ngôn nắm lấy chuôi đao vung lên, ánh đao loang loáng, đao khí tung hoành. Nương theo nhát đao, một tiếng sét vang rền giữa Thiên Cơ phủ.

“Đao tốt! Thiên hạ đệ nhất đao!”

Từ ngoài cửa sổ, mấy lời bợ đít của Hải Đại Kiềm vang lên.

“Một đao một Đại yêu, hai đao một yêu Yêu vương! Cung kính chúc mừng trưởng lão đại nhân chiến lực lại tăng! Vô địch thiên hạ! Trưởng lão đại nhân, bao giờ chúng ta mới ăn cơm thế?”

Hải Đại Kiềm bất chấp nguy cơ có thể bị ăn đòn, dò dẫm bước vào trong sân của Từ Ngôn, miệng vừa tâng bốc, bụng vừa réo ầm ầm.

Vương xà được để lại ở Tình châu khiến Hải Đại Kiềm khoái chí lắm, nhưng tới khi các vị Yêu vương và Thần Văn vào Thiên Cơ phủ ở thì mặt mày gã lại ủ ê.

Khi trước chỉ là Đại yêu vương xà, Hải Đại Kiềm còn có thể gan lì chút ít. Nhưng nay trong Thiên Cơ phủ không phải Yêu vương thì là Thần Văn, Hải Đại Kiềm gã đi đường cũng phải rón rén, ngộ nhỡ chọc phải vị nào đấy thì tính mạng khó còn.

Từ Ngôn nhíu mày hỏi: “Ngươi là cua hay heo thế? Ăn gì mà lắm hơn cả heo hả?”

“Đây chẳng phải do nhàn rỗi quá sao, họ hàng nhà cua chúng ta hễ cứ ngồi không là lại thích ăn vặt.” Hải Đại Kiềm gãi đầu, lúng túng đáp: “Lương thực dự trữ ta đã ăn sạch rồi, trong phủ chẳng còn gì nhét bụng cả.”

“Ai bảo không có.” Từ Ngôn liếc mắt nhìn gã cụt tay ngoài cửa sổ, không nói gì thêm. Trong mắt hắn, tên Hải Đại Kiểm này chính là lương thực dự trữ.

“Đâu nào? Sao ta không tìm thấy?” Hải Đại Kiểm ngơ ngác hỏi.

“Nhàn rỗi phải không? Từ hôm nay, hỏa cỏ trong vườn sẽ để ngươi quản hết.” Từ Ngôn hừ một tiếng rồi nói.

“Đa ta trưởng lão! Hoa cỏ ta cũng ăn được!” Hải Đại Kiềm nghe vậy mừng húm. Hoa cỏ trong vườn đều là linh thảo, gã đã thèm nhỏ giãi từ lâu.

“Ta bảo người chăm sóc, ai cho ngươi ăn. Hừ, thiếu một cọng thì ta sẽ hấp cua Đại Vương ăn chơi.”

Sau khi nghe Từ Ngôn nói, Hải Đại Kiềm đã hết thời nhàn rỗi. Nó bị đá từ hồ nước sang vườn hoa, chính thức nhậm chức người làm vườn.

Ôm cái mặt dài thượt rời đi, Hải Đại Kiềm đành tự mắng trong lòng: “Nhịn đói vài ngày đâu có chết, tự nhiên lại đòi cơm với Từ Ngôn. Giờ thì hay rồi, vốn đang ngon lành trong hồ nước nhả bong bóng, nay lại thành cu li…”

Sau khi luyện chế xong pháp bảo cực phẩm Giao Nha, Từ Ngôn gom phần tài liệu còn thừa dung nhập vào Liệt Phong giáp. Cuối cùng, bộ giáp này đã trở thành pháp bảo thượng phẩm. Tiếp đó, hắn lại lôi ra vô số tài liệu mà hắn tích cóp được trong những năm qua, cặm cụi luyện khí đến quên thời gian.

Năm này qua năm khác, đến tận mười năm sau, Từ Ngôn đã luyện được tròn một trăm thanh kiếm!

Tuy rằng chúng chỉ là pháp bảo hạ phẩm, nhưng nếu trăm thanh kiếm lập thành kiếm trận, dùng Giao Nha làm vật dẫn thì uy lực sẽ mạnh mẽ tới mức Yêu vương cũng phải khiếp sợ.

Theo Từ Ngôn tính toán, chỉ cần toàn lực thi triển Tru Yêu trận, sé có thể giết chết Yêu vương một cách đơn giản.

Trăm món pháp bảo này đã tiêu tốn hết toàn bộ gia sản của Từ Ngôn, thậm chí hắn còn bòn rút rất nhiều tài liệu của Vương Khải và Hà Điền mới đủ.

Nhưng cho dù nghèo rớt mồng tơi, Từ Ngôn cũng không buồn để ý.

Kiếm trận đã thành, pháp bảo cực phẩm đã tới tay, kiếm thêm tài liệu chả phải dễ như trở bàn tay sao.

Bên trong Thiên Cơ phủ rỗng tuếch, hơn mười kho chứa tài liệu cũng rỗng tuếch, phủ đệ cũng rỗng tuếch, nhưng ở đây còn có năm vị Yêu vương.

Nếu như đã lên thuyền giặc, năm vị Yêu vương muốn xuống thuyền há lại dễ dàng. Nơi này đã cách xa Tình châu, nếu không vắt khô mấy vị Yêu vương sao có thể xứng danh Thiên Môn hầu.

=======

Sau khi bay một mạch chục năm, lần đầu tiên Kim Uế dừng lại. Vương Khải, Hà Điền và Sở Bạch lần lượt bước ra khỏi Thiên Cơ phủ. Năm vị Yêu vương cũng đi ra, còn Từ Ngôn lập tức lặn sâu xuống biển, không biết đang tìm kiếm cái gì.”

“Đảo mắt đã mười năm, thời gian trôi như thoi đưa.” Hà Điền bùi ngùi nói.

“Đường còn rất xa, nếu Ngôn ca nhi lại muốn mở tiệc lớn, ta đoán bữa này phải mang Yêu tộc ra thịt, làm một bữa toàn cá với cá đấy.” Vương Khải gật đầu đáp.

“Nhân tộc chỉ biết có ăn Yêu tộc thôi, đổi món khác được không?” Trương Đại Kiềm liếc trắng mắt nói. Rõ ràng việc hai vị Thần Văn bàn bạc việc ăn Đại yêu trước mặt Yêu vương, quả thực không coi các Yêu vương ra gì.

“Nơi đây trời thì cao, đấy thì xa, trong biển chỉ có cá. Ngôn ca nhi kén ăn lắm, tráng miệng vài tên Đại yêu của hải tộc cũng được. Chứ đợi hắn đói ngấu, không khéo tóm cả Yêu vương hải tộc lên hầm cách thủy ấy chớ.”

Vương Khải cười khà khà nói. Vừa nghe được lời này, chợt Trương Đại Kiềm tái mặt, sợ hãi nói: “Đáy biển có Yêu vương thật đấy!”

Năng lực cảm giác của tộc bọ cạp giúp Trương Đại Kiềm phát hiện ra khí tức của Yêu vương nơi đáy biển. Không bao lâu sau, một con cá voi dài trăm trượng vọt khỏi mặt biển.

Toàn thân nó đen như mực, cái miệng rộng toang hoác như có thể nuốt cả trời xanh. Con cá voi vọt lên rồi lại nhào xuống mặt biển. Nhưng ngay khi nó mới chạm mặt nước, trăm đạo kiếm quang từ dưới nước bắn lên, nổi bật nhất trong đó là một thanh trường đao tỏa ra hơi thở vô cùng khủng bố.

Tru Yêu trận mở khiến mặt biển như sôi lên, xoáy nước to nhỏ cuồn cuộn vỡ ra. Vô số đạo kiếm quang bơi lội như cá dưới mặt nước. Chẳng lâu sau, trên mặt nước đã loang lổ vết máu.

“Thực sự lấy Yêu vương để khai đao ư…” Sơ Bạch nhìn thấy mà lắc đầu lè lưỡi. Đến giờ, vị sư đệ này của y đã có thể dễ dàng giết chết Yêu vương rồi.

Trận ác chiến nơi đáy nước khiến Vương Khải và Hà Điền đứng xem mà khoái chí vô cùng. Nhưng năm vị Yêu vương xem xong thì miệng xệch, mặt nghệt ra.

Đây đâu phải là bắt cá, rõ ràng là Từ Ngôn biểu diễn thực lực để giương oai với những Yêu vương Thiên Bắc bọn họ.

Thực ra, năm vị Yêu vương đã đoán đúng. Ngay khi con cá voi cảnh giới Yêu vương trở thành món chính trên bàn tiệc, gã thanh niên mặc áo bào gấm mỉm cười đã biến thành ác quỷ trong mắt năm vị Yêu vương.

Không tới một ngày, con cá voi cảnh giới Yêu vương đã bị giết!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.