Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 920: Đạo Môn chi tổ



Dịch: Hoangtruc

Sau lưng không người, chỉ có đại điện trống rỗng.

Sâu trong đại điện là một pho tượng đạo chủ đứng thẳng, uy nghiêm mà đầy hòa ái lẳng lặng nhìn bóng người đang bước qua cửa.

Không phải người, mà là bức tượng điêu khắc của đạo chủ đã khiến Từ Ngôn thất thố, la lên thất thanh như thế. Hình dạng điêu khắc của bức tượng đó rõ ràng chính là sư phụ Từ Ngôn hắn, lão đạo sĩ bên trong Thừa Vân quan, Từ Đạo Viễn!

Khiếp sợ lan tràn tới cực kỳ đột ngột! Từ Ngôn chỉ tùy ý đi vào đạo quán, lại kinh ngạc nhìn thấy sư phụ của mình đang được thờ cúng bên trong đại điện đạo quán, thành Đạo gia chi tổ.

"Sư phụ..."

Từ Ngôn sững người nhìn pho tượng, nhất thời đầu óc cũng trở nên trống rỗng.

Hắn có thể miễn cưỡng hiểu được vài điều kỳ lạ ở thế giới trong bình, thế nhưng pho tượng đạo chủ trước mặt lúc này đã là cảnh tượng mà có nằm mơ Từ Ngôn cũng không thể tưởng tượng nổi.

"Sư phụ...người còn sống!"

Qua cơn khiếp sợ, Từ Ngôn chạy như điên vào trong đạo quán tìm mấy đạo nhân, chỉ vào pho tượng truy hỏi khiến mấy đạo nhân phải hoảng sợ không biết phải làm sao.

"Đạo Môn chi chủ đã vượt xa Tiên thiên, tồn tại trong lòng chúng ta."

"Đạo chủ bất diệt, thọ ngang trời đất."

"Đạo chủ không chỗ nào không có, lại không chỉ ở một nơi duy nhất."

Đạo nhân trong đạo quán mỗi người một câu trả lời cho Từ Ngôn, nghe qua tuy cao thâm nhưng thực ra chính bọn họ căn bản cũng không biết rõ chân tướng đạo chủ là thế nào.

Chuyện truy hỏi phàm nhân chẳng qua là do Từ Ngôn nhất thời nóng vội, đến khi tỉnh táo lại, hắn đành cười gượng một tiếng, cúi đầu thật sâu trước pho tượng.

"Sư phụ, chắc chắn người vẫn còn sống!"

Mùi cỏ cây nhàn nhạt xen lẫn một mùi tanh tanh rất nhạt thoảng qua. Rõ ràng pho tượng trước mắt được chế tạo từ gỗ mà thành, có mùi của cỏ cây là điều rất bình thường, thế nhưng cái mùi tanh tanh cực nhạt kia lại rất giống như mùi cá tươi. Có điều Từ Ngôn lại không chú ý tới.

Hắn đứng dưới chân pho tượng, dần trở nên thoải mái hơn. Dù cho lão đạo sĩ có thân phận gì đi nữa thì chỉ cần còn sống là đã tốt rồi.

Có thể được xưng là Tổ trong đạo quán này cho thấy thân phận của Từ Đạo Viễn đã cao đến mức kinh người. Người mạnh mẽ như thế nhất định vẫn còn đang tồn tại giữa chốn thiên địa chân chính này mới phải.

Lão đạo sĩ là người thân của Từ Ngôn, vừa là thầy vừa là cha.

Từ Ngôn đã đầy thoải mái.

Cái thế giới chân chính mà hắn đang ở đây có lẽ thú vị hơn nhiều, thần bí hơn nhiều, cũng đáng khám phá hơn nhiều.

Đến sư phụ đã mất đi còn trở thành đạo chủ được thờ phụng trong đạo quán, như vậy nương tử của Từ Ngôn hắn có khả năng vẫn còn sống trong Chân Võ giới này.

Bất an cùng áp lực trong lòng chợt biến mất, cuối cùng Từ Ngôn đã khôi phục được bình tĩnh, đi ra khỏi cửa thành, chạy vội vào đường mòn trong rừng. Trong lòng hắn thoải mái đến mức muốn hét vang.

Hắn nhanh chóng vượt qua quãng đường hơn mười dặm, guồng chân chạy tới bãi biển, đưa tay vốc nước biển mát lạnh lên như thể một đứa trẻ.

Phì!

Sau khi uống một ngụm, Từ Ngôn phun sạch cả ra ngoài, nhếch miệng quát: "Mặn thật... nước biển này mặn thật!"

Quát lớn xong, hắn thoải mái cười dài.

"Chân Võ giới... trời đất chân chính! Từ Ngôn ta đã đến rồi!"

Tiếng cười dài truyền ra xa thật xa, rồi hòa lẫn vào trong tiếng sóng biển.

Từ Ngôn cúi người nhặt lên hai hòn đá cuội, dùng hai tay miết chặt. Tiếng răng rắc vang lên không ngừng. Lúc hắn buông tay ra, hòn đá cuội cứng rắn đã hóa thành cát đất theo đầu ngón tay hắn rơi rớt xuống.

"Còn may lực lượng bản thể vẫn thế."

Xác nhận lực lượng nhục thân không bị hao hụt, Từ Ngôn đón gió biển, thở phào một hơi.

Tử Phủ bị phong ấn sẽ không dùng được pháp thuật pháp bảo, thế nhưng chỉ cần lực lượng bản thế còn đó, Từ Ngôn vẫn có được thực lực đáng sợ như trước.

Lực lượng ngang với vạn quân, có thể cứng rắn chống được Đại yêu cùng Giả Anh, tuy không địch lại được Thần Văn nhưng hắn vẫn dư sức tự bảo vệ mình được. Ít nhất Từ Ngôn đã có được một phần lực lượng tự bảo vệ mình trong thế giới xa lạ này.

"Hư Đan, Giả Anh..." Nhìn biển rộng đen kịt, Từ Ngôn thì thào tự nói: "Nếu như tu sĩ ở thế giới trong bình chỉ tu ra được Hư Đan Giả Anh, như vậy tu sĩ ở Chân Võ giới này hẳn phải tu ra được Kim Đan cùng Chân Anh mới đúng."

Sau nửa ngày trầm ngâm, Từ Ngôn định quay trở về. Thế nhưng ánh mắt của hắn đột nhiên biến đổi.

Trên bờ cát cách đó không xa, khi nước biển rút về chợt để lộ ra một thứ gì đó như cây cọc gỗ, được chôn sâu bên trong lớp cát.

"Trận cơ?"

Từ Ngôn đứng trước cọc gỗ quan sát một lát, nhận ra được cọc gỗ này là một loại được gọi là trận cơ. Hắn từ nơi này đi ra xa hơn trăm trượng, quả nhiên xuất hiện một cọc gỗ khác.

Trận cơ hoàn hảo, chẳng qua chưa được thúc dục, xem ra có thể bao phủ cả hải đảo.

"Xem ra đảo Lâm Uyên có không ít tu sĩ, nếu không sẽ không tồn tại đại trận Phong Đảo."

Ánh mắt Từ Ngôn sáng ngời. Nếu muốn biết được chân tướng của phiến thiên địa này, cách đơn giản nhất là có thể tiếp xúc được với tu hành giả nơi này. Chỉ khi tìm được giới tu hành hắn mới có thể gỡ bỏ được nhiều nghi hoặc trong lòng mình đi.

Trên đường trở về thành Lâm Uyên, Từ Ngôn vẫn cứ chìm đắm trong suy tư.

"Thiên Quỷ, nếu vậy khí nô..."

Nhớ tới Thiên Quỷ, Từ Ngôn đã nảy sinh một suy đoán khác về cái danh xưng khí nô kia.

Năm đó ở thế giới trong bình, Thiên Quỷ đã nói ra từ khí nô. Từ Ngôn còn tưởng rằng đó là Thiên Quỷ tự xưng. Hôm nay chạy ra khỏi thế giới trong bình rồi hắn mới giật mình, khí nô trong miệng Thiên Quỷ có khả năng là chỉ tu sĩ thế giới trong bình.

Nếu như bình sứ kia là một kiện dị bảo thì tu sĩ được uẩn hóa ra ở thế giới trong bình không phải là khí nô hay sao?

"Xem ra bản thể Thiên Quỷ hẳn là tu sĩ Chân Võ giới rồi."

Từ Ngôn trầm ngâm: "Thiên Quỷ đang mắng người, mắng chửi tất cả những người nó thấy là khí nô. Như vậy có lẽ nhục thể của nó đã tiêu tan, chỉ còn một đạo Nguyên Anh trốn vào bình sứ. Thân phận nó là ai đây, hai chữ Địa Kiếm là chỉ cái gì vậy..."

Vù vù!

Trong lúc đang trầm tư, trên đỉnh đầu Từ Ngôn chợt có hai luồng ánh kiếm xẹt qua, nhắm thẳng đến khu rừng hoang bên kia.

"Tu hành giả!"

Ánh mắt Từ Ngôn nheo lại, đuổi theo luồng ánh kiếm kia đi vào trong rừng hoang. Đi không bao xa, hắn đã thấy một chỗ trên đất trống có một vầng sáng dâng lên, hai bóng người kia như đang mở thứ gì ra.

Với kinh nghiệm của Từ Ngôn, chỉ liếc qua cũng đoán hai người đang mở ra một loại trận pháp đơn giản, đa phần là được dùng bên ngoài phường thị.

"Lần này Phí Tài đã thành Phế Tài thật rồi. Đại sư tỷ, chúng ta nhanh lên một chút, hắn sắp không chịu nổi rồi." Người thanh niên mang theo lo lắng nói.

"Có bao nhiêu Giải độc đan ta mang đến cả rồi, đừng gấp gáp." Giọng của nữ tử kia vang lên, sau đó cánh cổng ánh sáng mở ra, cô gái mới nói: "Đi mau!"

Vừa nói xong, hai người một trước một sau chui vào, xem ra hai người này đang đầy lo lắng, hình như là đi cứu người.

Thấy cánh cổng ánh sáng đang dần tiêu tán đi, Từ Ngôn ở phía xa nhanh chóng xông tới, chân vận lực đạp thật mạnh lấy đà. Ngay trước lúc cánh cổng ánh sáng tiêu tán đi hết, cả người hắn cũng đã vọt vào bên trong.

Nếu đã chắc chắn có phường thị các loại, sao Từ Ngôn có thể bỏ qua cơ hội này được.

Hắn không thể vận dụng được linh lực, cho dù biết nơi này có phường thị tu sĩ tồn tại thì cũng không vào được, chỉ có thể theo sau lưng tu sĩ khác mà vào. Vừa may người ta vội vã đi vào phường thị này cứu người, cho nên Từ Ngôn mới tiện đường theo đuôi vào sau.

Ánh sáng lóe lên, trước mặt hắn là một con phố dài, bóng người lắc lư trên đường đầy náo nhiệt.

Quả nhiên nơi đây là một phường thị giới tu hành.

Khác với phường thị Thiên Nam, phường thị đảo Lâm Uyên lộ ra đầy vẻ cổ hương cổ sắc, cửa hàng bên đường to lớn, bảng hiệu cửa hàng trăm năm chỗ nào cũng có. Thậm chí còn có cả một quán rượu treo bảng hiệu ngàn năm không đổi.

Mở được quán rượu kéo dài hơn một ngàn năm, có thể nói trình độ mua bán đến kinh người.

Đương nhiên chưa chắc mấy bảng hiệu ấy chỉ đích danh cửa hàng trong phường thị này, mà chỉ cửa hiệu của chủ quán người ta. Ít nhất Từ Ngôn xem ra quán rượu ngàn năm không đổi kia có lẽ chưa hình thành được trăm năm đâu.

Bên đường còn có một cửa hàng xem như lớn nhất với ba tầng lầu chuyên bán Linh đan và linh thảo, bảng hiệu viết ba chữ to Linh Đan phường. Ngoài ra còn có không ít cửa hàng bán tài liệu, thỉnh thoảng còn bốc lên ánh lửa, có lẽ là có người đang luyện khí. Còn có cửa hàng bán vũ khí treo bày đủ loại đao kiếm rực rỡ muôn màu, linh khí gợn sóng, lấp lóe vẻ sắc bén.

Điểm giống nhau giữa nơi đây với phường thị Tình châu là những quầy hàng đơn sơ bày khắp bốn phía quanh quảng trường khổng lồ trong phường thị. Người bán khàn giọng chèo kéo, người mua không ngừng ép giá...vừa đến quảng trường là đã có thể cảm nhận được bầu không khí ồn ào náo động.

Cảnh tượng phường thị náo nhiệt quen thuộc khiến Từ Ngôn có cảm giác như mình trở về lại Thiên Nam.

Tuy rằng hắn không cách nào vận dụng được linh thức nhưng cũng có thể đại khái đoán được tu vi của mấy tu sĩ đang đi ngang qua trên đường. Bởi vậy mà càng đi, Từ Ngôn lại càng thêm kinh ngạc.

Có không ít tu hành giả có linh lực chấn động của Hư Đan, thậm chí là Giả Anh, còn tu sĩ thấp nhất rõ ràng đã có linh khí dao động ở cảnh giới Trúc Cơ.

Càng đi tới, Từ Ngôn còn phát hiện có hơn mười vị Hư Đan, ba vị Giả Anh. Cường giả nhiều như thế khiến hắn khiếp sợ không thôi.

Đây chỉ là những tu sĩ đi trên một con đường này mà thôi. Phường thị lớn như vậy, không khéo Hư Đan có tới mấy trăm người, số lượng tu sĩ Giả Anh chắc chắn sẽ không dưới hai mươi ba mươi người.

Chỉ một tòa phường thị mà đã có số lượng tu sĩ tương đương với toàn bộ Thiên Nam!

Từ Ngôn bèn đứng bên cạnh quảng trường tính toán một phen, sau đó hắn bày ra bộ dáng tươi cười chất phác đi tới khu vực quầy hàng.

Hắn đang chuẩn bị tìm vài đồng đạo đui mù, mượn chút ít linh thạch sử dụng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.