Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 927: Thương Hải chi Tiên



Dịch: Mèo Bụng Phệ

Biên: Hoangtruc

Sau khi xác nhận cảnh giới ở Chân Võ giới cao hơn thế giới trong bình tới một đại cảnh giới, Từ Ngôn bắt đầu hiếu kỳ với sự phân chia của các cảnh giới khác.

Nhờ những câu hỏi bâng quơ cùng với biểu cảm vô cùng chân thành mà Từ Ngôn moi được từ miệng Phí Tài tất cả cảnh giới tu hành mà gã biết.

Luyện Khí kỳ vốn chỉ là nhập môn mà thôi. Cảnh giới Trúc Cơ phía sau mới là cảnh cửa thực sự để bước vào giới tu hành. Sau Trúc Cơ là Kim Đan, rồi Nguyên Anh, tên gọi của cảnh giới không khác so với thế giới trong bình.

Nhưng sau Nguyên Anh không phải là Thần Văn mà là hai cảnh giới Hóa Thần và Độ Kiếp.

Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Độ Kiếp, sáu đại cảnh giới là cách phân chia thực lực của tu sĩ Chân Võ giới. Mỗi khi vượt qua một cảnh giới, tu vi của tu sĩ sẽ gia tăng gấp trăm lần, thực lực đạt được lại càng thêm mạnh mẽ.

Theo Phí Tài nói, biểu hiện của Trúc Cơ kỳ là hóa thực thành linh. Khi Trúc Cơ sơ thành, chân khí sẽ hóa thành linh khí, có thể khống chế các loại pháp khí, bùa chú, trận pháp, có thể ngự kiếm phi hành.

Khác với Luyện Khí, bắt đầu từ cảnh giới Trúc Cơ tới cảnh giới Hóa Thần, mỗi một cảnh giới lớn đều được chia thành ba cảnh giới nhỏ sơ, trung và hậu. Ví dụ Trúc Cơ sơ kỳ, Trúc Cơ trung kỳ và Trúc Cơ hậu kỳ. Độ Kiếp kỳ thì chỉ có một đại cảnh giới mà thôi.

Kim Đan kỳ là tụ khí ngưng đan, tạo thành Tử Phủ. Kim Đan sơ kỳ có thể ngưng tụ linh khí, điều động linh lực. Lúc này, tu sĩ Kim Đan đã chính thức có được linh lực, có thể hóa linh lực thành kiếm, uy lực kinh người.

Một khi đột phá tới Kim Đan trung kỳ, Đan hỏa sẽ tràn ra bên ngoài kim đan, nuôi dưỡng kim đan tới khi linh thức sinh ra và có thể cảm giác được xung quanh. Biểu hiện của Kim Đan hậu kỳ là Tử Phủ xuất hiện ráng mây, Kim Đan ngưng lại như thực chất.

Nguyên Anh kỳ thì huyền ảo hơn, Nguyên Anh sinh thức hải. Tử phủ hóa núi, rồi mở rộng ra thành thức hải. Tử phủ như núi, lại tu thành ba Nguyên Anh hội tụ lại thì mới lên Hóa Thần. Mỗi cảnh giới nhỏ tiền, trung, hậu kỳ của Nguyên Anh đều tu thành một Nguyên Anh.

Hóa Thần là tam anh tụ thần, thần quang sáng lạng, có thể lăng không phi hành, có thể sử dụng được linh bảo, có thể băng châu vượt biển, thần thông kinh người.

Còn Độ Kiếp kỳ thì Phí Tài chỉ biết tên gọi mà chưa từng nghe tới năng lực của cảnh giới này.

Sau khi biết hết sáu đại cảnh giới, lông mày Từ Ngôn cau lại, trầm ngâm suy nghĩ.

Kim Đan kỳ ở Chân Võ giới giống như đúc với quá trình hắn ngưng tụ Kim Đan ở thế giới trong bình, đều có lửa đỏ trùm kín Kim Đan và Tử Phủ có ráng mây. Nhưng mô tả của cảnh giới Nguyên Anh lại khiến Từ Ngôn khiếp sợ và nghi hoặc.

"Anh sinh thức hải, Tử Phủ hóa núi, thần thức hải, tử phủ sơn..."

Hắn lẩm nhẩm trong bụng, vô cùng kinh ngạc.

Hiện giờ, bên trong Tử Phủ của Từ Ngôn chằng chịt phong ấn. Đấy là thiên địa cấm chế, vây kín sinh linh không nên xuất hiện trong mảnh trời đất này. Nhưng những phong ấn này không cản trở sự phát triển của Tử Phủ.

"Xem ra ngày Tử Phủ hóa núi, chính là lúc phá vỡ cấm chế..."

Đáy mắt hắn lóe sáng, Từ Ngôn siết nhẹ song quyền, thở ra.

Sau khi biết sự phân chia cảnh giới, Từ Ngôn mỉm cười định hỏi thăm về khu vực lân cận đảo Lâm Uyên. Nhưng Phí Tài vừa pha xong linh trà đã rung đùi vui sướng bắt đầu nói:

"Thực ra thì Độ Kiếp vẫn không phải cảnh giới cuối cùng của tu sĩ chúng ta, ngươi có biết sau Độ Kiếp là cảnh giới gì không?"

Không đợi Từ Ngôn trả lời, Phì Tài tự hỏi tự đáp: "Sau Độ Kiếp là cảnh giới Tán Tiên! Chỉ có trải qua gột rửa của thiên kiếp mới có thể thành tựu thân thể Tán Tiên. Đây mới cường giả mạnh nhất trời đất, hô mưa gọi gió, oai phong một cõi!"

"Tán Tiên?" Từ Ngôn sững sờ thốt lên: "Sau cảnh giới Độ Kiếp, không phải sẽ phi thăng lên Tiên giới à, lẽ nào nơi đây không có Tiên giới?"

Trong bình không có Tiên giới thì thôi, còn không có kẻ phi thăng. Từ Ngôn buột miệng lẩm nhẩm, Phí Tài nghe được mà không hiểu gì.

"Gì mà nơi đây không có Tiên giới? Từ sư đệ, lẽ nào ngươi đã nghe tới Tiên giới ở đâu rồi?" Phí Tài nghi ngờ hỏi thăm.

"Khi còn bé, người lớn trong nhà vẫn hay kể, thành Tiên khó, thành Tiên khó. Thành thần tiên ắt đoạn duyên, thần tiên quỷ quái đều là dối trá. Ha ha, câu đồng dao này đã nghe từ lâu, còn tưởng rằng Tiên giới không có thật. Hôm nay ta tới giới tu hành, chẳng lẽ cũng không có Tiên giới?"

Từ Ngôn giải thích trôi chảy khiến Phí Tài không nghi ngờ gì.

"Có lẽ có Tiên giới, có điều..."

Phí Tài nhíu mày, bước tới cửa sổ, ngước đầu nhìn bầu trời, sau một lát mới nói: "Dường như mảnh trời trên đỉnh đầu chúng ta không cho phép tu sĩ phi thăng. Theo truyền thuyết, trời có chín màu, mỗi màu một tầng, hầy..."

Phí Tài lẩm nhẩm, ban đầu Từ Ngôn nghe được vẫn còn khó hiểu. Nhưng khi hắn nghe tới câu trời có chín màu, mỗi màu một tầng, ánh mắt bèn chuyển thành kinh ngạc.

Hắn nhớ tới bóng lưng cao lớn đạp trời mà đi, và càng nhớ tới lời mà người này nói:

"Trời có chín tầng..."

Trong lòng Từ Ngôn nảy lên, nếu như lời Phí Tài nói là đúng, vậy thì trời của Chân Võ giới có chín tầng thật sao?

"Thực ra phi thăng hay không thì đối với hạng tôm tép chúng ta chẳng liên quan gì. Chín tầng chứ tới chín mươi tầng cũng thế, lẽ nào chúng ta có thể phi thăng ư, ngươi thấy đúng không?"

Vẻ mặt của Phí Tài trở lại thoải mái. Phi thăng hay Chân Tiên đều là thứ gì đó cách rất xa xôi, tu sĩ Luyện Khí kì như gã không cần nghĩ tới, dù có nghĩ tới thì cũng vô vọng.

"Vì sao trời có chín tầng chứ?"

Từ Ngôn trầm giọng hỏi. Hắn nhớ tới khi mình vừa mới xuất hiện ở Chân Võ giới, hình như chỗ sâu trong vòm trời quả thực có ánh sáng chín màu, có điều chỉ chớp mắt mà thôi.

"Ai biết được, có lẽ ông trời không thích tu sĩ chúng ta phi thăng, cho nên mới che kín trời lại. Trời già thật quá tệ!"

Phí Tài đảo mắt nhìn bầu trời, thấy không có sấm sét giáng xuống, trời quang mây tạnh mới yên tâm. Mắng trời không phải là một hành động sáng suốt.

"Nghĩ xa thế làm gì, chân dẫm đất bằng vẫn tốt nhất. Chúng ta không thèm Chân Tiên, không thèm Tán Tiên, cũng chẳng thèm Trúc Cơ thành công, chỉ cần nhét đầy bụng là sướng rồi."

Phí Tài cười hề hề nói: "Ở đảo Lâm Uyên, các đệ tử đều tự nấu cơm. Mỗi gian nhà đều có đủ rau, quả, trứng, thịt nhưng phải tự mình nấu. Pha trà rót rượu thì ta thạo chứ nấu cơm thì không ăn thua. Ngươi không chê thì đợi ta nấu cái gì chúng ta ăn lót dạ đã, no rồi mới có sức mà nói chuyện chứ hả?"

Từ Ngôn mỉm cười, đứng dậy nói: "Tay dao thớt của ta cũng được lắm, trước đây cơm nước đều do ta lo, để đấy cho ta."

"Vậy thì tốt quá! Hề hề, đa tạ Từ sư huynh. Chỉ cần có ăn thì về sau ngươi gọi ta là Phí sư đệ cũng được." Chỉ một bữa cơm mà Phí Tài đã ném luôn cái danh sư huynh đi, xem ra gã này không chỉ là phế vật mà còn là một cái thùng cơm.

Chẳng mất bao lâu, Từ Ngôn đã bày lên bàn bốn món ăn và một bát canh. Đồ ăn tỏa hương thơm phức. Phí Tài vừa ôm bình rượu vừa hô ngon gọi ngọt, rồi ngồi xuống xì xụp đánh chén.

Cơm nước no nê, Từ Ngôn tiếp tục nghe ngóng tình của Chân Võ giới một cách cẩn thận và tỉ mỉ.

"Đảo Lâm Uyên chúng ta ở vị trí nào? Ta chưa ra ngoài bao giờ nên không biết thế giới bên ngoài đảo tròn méo ra sao."

"Ngươi lại hỏi đúng người nữa rồi! Khà khà, nghe tới Thương Hải chưa? Thương Hải chính là biển rộng bao quanh đảo Lâm Uyên, lớn tới vô biên vô hạn. Ở bốn phía Đông Tây Nam Bắc của Thương Hải, lần lượt có Đông, Tây, Nam, Bắc tứ đại vực!"

Phí Tài hứng chí, bắt chéo chân, rung đùi nói: "Tứ vực, bát hoang, thiên sơn, bách đảo. Nổi danh nhất ở Chân Võ giới là tứ vực, chính là bốn đại lục Đông, Tây, Nam, Bắc. Bát hoang là tám khu vực hoang vắng, cực nguy hiểm. Nghe nói kẻ đi vào đó chỉ có chết chứ không về. Mà thiên sơn chính là một ngàn ngọn núi lớn, bách đảo là trăm hòn đảo. Đảo Lâm Uyên của chúng ta là một trong bách đảo, đảo Bát Lan cũng thế."

"Chân Võ giới mênh mông vô hạn, nghe đâu ngay cả cường giả Tán Tiên cũng không đi nổi tới tận cùng. Giới tu hành của chúng ta còn được gọi là Tu Tiên giới. Trong đó có rất nhiều thế lực, kẻ mạnh vô số, không chỉ tu sĩ Nhân tộc mà còn có cả Yêu tộc. Đáng sợ nhất phải kể tới Ma tộc, chúng vừa tà ác lại vừa cường đại. Nghe đồn đỉnh đầu chúng mọc sừng dài, ngươi nói xem có đáng sợ không?"

Nghe nói tới ma tộc có sừng, ánh mắt Từ Ngôn lạnh lại rồi lập tức khôi phục bình thường. Hắn giả vờ tò mò nói: "Nhân, Yêu, Ma tạo thành thế chân vạc, vậy bên nào mạnh nhất?"

"Việc này khó nói lắm. Ta đoán là Nhân tộc chúng ta mạnh nhất, bởi vì trong tứ đại vực thì tu sĩ Nhân tộc đã chiếm hai đại vực. Hơn nữa, phần lớn bách đảo đều do tu sĩ Nhân tộc chiếm đóng, chỉ có vài hòn đảo bị Yêu tộc cát cứ."

Nói tới đây, Phí Tài thở dài nói: "Thực ra, tứ vực hay bát hoang cũng vậy thôi. Thật lâu trước kia, bách đảo chúng ta đã từng có địa vị sánh ngang với tứ vực. Nhưng chỉ vì thiếu một vị cường giả đỉnh phong mà địa vị bách đảo mới xếp chót như giờ."

"Thiếu ai vậy?" Từ Ngôn hơi nhíu mày hỏi lại.

"Thiếu đi bách đảo chi chủ, là vị tiên nhân của Thương Hải này." Phí Tài thổn thức kể cho Từ Ngôn nghe lời đồn mà gã nghe được. Mà chính lời đồn này đã khiến Từ Ngôn vô cùng khiếp sợ.

"Trước đây, Thương Hải có Tiên chủ. Tám ngàn dặm quanh đảo Lâm Lang, biển lớn sục sôi. Nghe nói ngàn năm trước kia, đảo Lâm Lang đứng đầu trăm đảo, mạnh nhất nhân gian." Phí Tài dừng một chút rồi tự hào nói tiếp:"Đảo Lâm Lang, núi dựng ngược, nấu Thương Hải, Ngôn Thông Thiên."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.