Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 931: Một tấm da cá



Dịch: Phudk235

Biên: Hoangtruc


***

Nếu lúc trước không có Hắc Long, Từ Ngôn cũng không thể sống đến bây giờ.

Nếu không có sự hy sinh của Bàng Hồng Nguyệt, Từ Ngôn cũng đã chết ở thế giới trong bình. Chết vì không cách nào đối phó được Ma Ảnh.

"Các người đều đến từ Chân Võ giới, vậy còn ta... Ta từ đâu đến...."

Từ Ngôn cười khổ một tiếng, trong ánh mắt xuất hiện vẻ mờ mịt

Tuy rằng Tiểu Hắc có thể hóa rồng nhưng đã không còn vẻ linh động như trước kia nữa. Từ Ngôn luôn cảm thấy dường như nó thiếu mất thứ gì đó từ sau trận ác chiến kia. Hiện tại xem ra phần thiếu mất kia của Hắc Long hẳn là vì tu bổ phần thiếu hụt khi hắn ngưng tụ Chân Anh nơi thế giới trong bình rồi.

Đuôi lông mày đang nhăn lại, lần nữa giãn ra.

Cho dù bản thân có đến từ nơi nào đi nữa, chỉ cần khôi phục được tu vi, nhất định có thể tìm ra được manh mối. Cùng lắm thì đến khi khôi phục lại Nguyên Anh, liền đi đến Đông Châu vực xa xôi, tìm được sư phụ là có thể hỏi được rõ ràng mọi chuyện.

Nhớ tới lão đạo sĩ, vẻ lo lắng của Từ Ngôn giảm đi phần nào. Thế nhưng ngay sau đó, liền có một suy đoán kì dị xuất hiện trong đầu hắn.

Phí Tài từng nói rằng Đông Thiên đạo chủ là người cuối cùng phi thăng Chân Tiên trong vạn năm qua. Lão đạo sĩ đã phi thăng...

Sau nửa ngày sửng sốt, Từ Ngôn thốt lên: "Ta đi tìm ai để hỏi đây? Sư phụ, sao người lại phi thăng mất rồi?"

Nếu Đông Thiên đạo chủ đã phi thăng tiên giới, thì một phần hi vọng của Từ Ngôn cũng bị dập tắt.

"Không đúng..."

Nhớ đến lời giải thích của Phí Tài, Từ Ngôn lẩm bẩm: "Nếu sư phụ không ở Chân Võ giới thì làm sao có thể vào thế giới trong bình cứu ta? Càn Dương Đạo phủ ở Đông châu vực đang do ai tọa trấn?"

Càng nghĩ, Từ Ngôn càng thấy tình huống hiện tại khó giải quyết, cuối cùng hắn cũng không nghĩ nhiều nữa. Bởi vì nếu không giải được phong ấn, bản thân mình còn không thể rời khỏi hòn đảo này, nói gì đi tới Đông châu vực xa xôi.

Trước mắt, việc quan trọng nhất là cởi bỏ phong ấn bên trong Tử Phủ.

Một tiếng “xoạt!!” khẽ vang lên, túi đựng linh thạch bị hắn đổ ra. Từ Ngôn nắm một khối linh thạch bình thường lên định thử dùng linh thạch phá vỡ cấm chế trong Tử Phủ. Nhưng khi cầm linh thạch lên, vẻ mặt của hắn hơi đổi.

Linh thạch trong tay có phần khác biệt.

Hình dạng của linh thạch này cũng tương tự với linh thạch của thế giới trong bình, vô cùng nhỏ nhắn. Thế nhưng linh khí dao động bên trên linh thạch lại cuộn sóng trong bàn tay Từ Ngôn.

Mất đi cảm giác của linh thức, khi không tiếp xúc với linh thạch thì Từ Ngôn rất khó phát hiện ra điểm khác biệt này. Bây giờ nắm linh thạch trong lòng bàn tay, Từ Ngôn kinh ngạc phát hiện ra, khối linh thạch này nếu so với linh thạch của thế giới trong bình có độ tinh thuần ít nhất phải gấp đôi.

Cảnh giới của tu sĩ ở đây không chỉ cao hơn thế giới trong bình, mà đến linh thạch cũng có linh khí nồng đậm cao hơn linh thạch của thế giới trong bình.

"Đây là linh thạch hạ phẩm sao?"

Từ Ngôn kinh ngạc tự nhủ, lại cầm thêm mấy khối linh thạch nữa, xác nhận chúng cũng giống như khối linh thạch đầu tiên.

"Thế giới trong bình, Chân Võ giới... Chênh lệch quá nhiều!"

Từ Ngôn cũng sẽ không ngu ngốc cho rằng khối linh thạch hắn cầm trong tay là linh thạch thượng phẩm. Linh khí nồng đậm ở mức độ này chắc chắn là hạ phẩm linh thạch.

Tài nguyên tu luyện đều ở mức độ cao cấp như vậy, hi vọng cởi bỏ cấm chế cũng lớn hơn một chút.

Từ Ngôn vận chuyển chân khí trong kinh mạch, thử dùng kinh mạch hấp thụ linh khí trên linh thạch rồi sau đó dẫn vào Tử Phủ.

Thời gian trôi qua, linh thạch trong tay Từ Ngôn nhạt đi một chút, từng sợi linh khí theo kinh mạch nhập vào Tử Phủ đều bị cấm chế trên Tử Phủ tiêu trừ.

Sau khi thử nghiệm một hồi, Từ Ngôn thở dài buông linh thạch trong tay ra.

Dùng linh khí trên linh thạch không thể giải trừ được sức mạnh của cấm chế. Phong ấn mang theo sức mạnh của thiên đạo, hẳn là không thể dùng mấy khối linh thạch mà phá vỡ được.

"Phá cấm chế cần phải có lực lượng cực lớn, là sức mạnh tương khắc cực hạn. Cho dù là cấm chế của trời đất, thì cũng phải có cách phá giải...."

Nghĩ lại những điều mình biết trong các phương pháp phá giải cấm chế một phen, Từ Ngôn lâm vào trầm ngâm.

Sức mạnh cực hạn, chưa chắc đã có thể vượt qua được lực lượng của cấm chế. Có thể là trong một lần lập tức oanh kích luôn, cũng có thể dùng hai loại lực lượng khác nhau hợp lại, dung hội cái gọi là lực lượng tương khắc vào một chỗ hình thành nên một lần oanh kích vô cùng bạo liệt mới phá vỡ được cấm chế.

Tu luyện qua mấy trăm năm, kinh nghiệm của Từ Ngôn không phải như của một kẻ mới bước chân vào giới tu hành. Đạo cấm chế thiên địa kia vô cùng lạ lẫm, hắn cũng chưa bao giờ thấy qua nhưng cũng có thể đại khái suy đoán được phương pháp hóa giải.

"Cực lạnh với cực nóng!"

Nóng và lạnh là thường thấy nhất. Có rất nhiều loại linh đan, hay linh thảo mang theo cực lạnh và cực nóng. Từ Ngôn quyết định thử một phen xem suy nghĩ của mình có chính xác hay không.

Hắn vừa muốn đi ra ngoài thì Phí Tài mặt mày ủ rũ mang theo một tấm da cá lớn đi vào trong sân.

"Từ sư huynh, ngươi thật không có tình nghĩa a. Bỏ mình ta ở lại quảng trường, ngươi tránh khỏi bị quấy rầy, tu vi của ngươi so với ta còn cao hơn..."

Phí Tài oán trách nhưng miệng cười toe toét, trên người tỏa ra mùi cá, thoạt nhìn có vẻ rất chật vật.

"Chẳng phải đã sớm cắt xong rồi sao?" Từ Ngôn đưa mắt nhìn miếng da cá.

"Sớm sao?"

Phí Tài rên lên một tiếng.

"Hai đệ tử Luyện Khí Kỳ cắt một tấm da cá, phải cắt thành những tấm nhỏ dài ba tấc, rộng hai tấc. Loại da của Thanh Cốt ngư này dùng để luyện chế bùa chú không gì tốt bằng, cho nên chúng ta phải bận rộn một phen rồi. Cắt xong một tấm này cũng phải mất mười ngày, nửa tháng."

Thì ra là cắt da thú để làm bùa chú, Từ Ngôn khẽ gật đầu, nói: "Pháp Khí điện bán túi trữ vật ở đâu? Dẫn ta đi một chuyến, còn có cả Đan Dược phường ta cũng phải đi một chuyến. Ta cần mua ít linh thảo."

"Không đi!" Phí Tài giống như ăn vạ, nói: "Tấm da cá lớn như thế này, cắt xong cũng mệt chết đi được, ta không đi được rồi!"

Nhìn thấy Phí Tài lòng dạ hẹp hòi như thế, Từ Ngôn không khỏi cười nói: "Được rồi, Phí sư huynh, tấm da cá này không cần ngươi quan tâm, dài ba tấc rộng hai tấc phải không? Để đó ta cắt cho ngươi!"

"Thật chứ?" Phí Tài nghe xong tinh thần phấn chấn nói: "Từ Ngôn, nói lời phải giữ lấy lời!"

"Quân tử nhất ngôn!" Từ Ngôn bất đắc dĩ đành nói: "Đi thôi, tới Pháp Khí điện trước. Nếu ngươi còn muốn ăn cơm tối thì nhanh lên một chút, trời tối rồi đó."

"Đi ngay, đi ngay, hắc hắc!" Phí Tài cao hứng bừng bừng dẫn đường, nhưng gã vẫn không quên tấm da cá, liên tục nhắc: "Ngươi thật sự có thể cắt hết sao? Phải cắt trên trăm tấm, trong vòng nửa tháng phải nộp lên tông môn. Nếu như cắt không xong, có thể Đại sư tỷ sẽ nổi giận đó!"

"Yên tâm, ta nhất định sẽ cắt hết"

Từ Ngôn không biết làm gì. Hiện tại coi như hắn đã hiểu rõ tính cách của Phí Tài. Tên này thích chiếm lợi nhỏ, nhưng lại lười nhác đáng ăn đòn. Gia hỏa kiểu này lại được che chở, quả thật vị đại sư tỷ này quá chiếu cố đến môn nhân rồi!

Không lâu sau, hai người tới Pháp Khí điện của đảo Lâm Uyên. Trong đó có không ít đệ tử, đều đang mua sắm pháp khí cần thiết.

Không để ý xung quanh, Từ Ngôn lập tức dùng ba trăm năm mươi linh thạch mua một túi trữ vật hạ phẩm. Rồi cất hơn ngàn linh thạch còn lại vào trong túi trữ vật.

Đi đến đâu cũng phải vác theo một cái bao bố quả thật là phiền toái. Tuy rằng không gian bên trong túi trữ vật hạ phẩm không lớn nhưng để chứa chút ít linh thạch, pháp khí và các loại tài liệu vẫn đủ dùng.

Pháp Khí điện chỉ bán pháp khí, chia làm hai phẩm. Pháp khí thượng phẩm và pháp khí hạ phẩm chênh lệch rất lớn. Pháp khí hạ phẩm chỉ có mấy trăm linh thạch, nhưng pháp khí thượng phẩm dao động từ mấy ngàn đến hơn một vạn linh thạch.

Ngoài hai loại trên, Pháp Khí điện thỉnh thoảng cũng có bán ra pháp khí cực phẩm, giá cả lại càng đắt đỏ.

Dù là pháp khí cực phẩm thì trong mắt Từ Ngôn cũng không đáng nhắc tới. Sau khi mua được túi trữ vật, Từ Ngôn thấy Phí Tài đang ngây ngốc nhìn vào một con thuyền nhỏ, ánh mắt chỉ tập trung vào con thuyền đó.

"Pháp khí cực phẩm hả?" Từ Ngôn hỏi một câu.

"Đâu chỉ là pháp khí cực phẩm, đây chắc là pháp khí phi hành cực phẩm đắt nhất ở Pháp Khí điện rồi." Phí Tài nhìn chằm chằm vào con thuyền nói: "Đừng thấy nó nhỏ, rót linh khí vào nó sẽ biến lớn lên, tên gọi là Thừa Phong thuyền. Đại sư tỷ có một chiếc, ngồi trên đó mới thật sự thoải mái. Nó có thể dễ dàng chở một trăm tám mươi người."

Pháp khí phi hành lớn như vậy đúng là vô cùng hiếm gặp. Từ Ngôn không khỏi nhìn qua con thuyền nhỏ, nói: "Nếu thích thì mua đi!"

"Mua không nổi, một vạn linh thạch, cả đời này cũng không mua nổi.” Phí Tài thất vọng nói.

Từ Ngôn không nói nhiều lời, hắn đi ra khỏi Pháp Khí điện, không lâu sau hai người xuất hiện tại Đan Dược phường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.