Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 943: Cục diện bách đảo



Dịch: Hoangtruc

Không ngớt nói không dám nhận, không dám nhận xong, Từ Ngôn bèn mỉm cười miêu tả qua loa với đám đệ tử đảo Lâm Uyên như thể vừa rồi chỉ là may mắn thắng được Liễu Tác Nhân.

Sức lực mạnh mẽ, lại thêm vài chục tấm Định Thân phù, chỉ cần có thể ném vào người đối phương thì một tu sĩ Luyện Khí Kỳ quả thật hoàn toàn có thể định trụ tu sĩ Trúc Cơ.

Quả thật có thể định được, thế nhưng lực đạo và thủ pháp trong đó thì lại cần chú trọng không ít.

Người khác không hiểu, Từ Ngôn lại càng mừng rỡ thanh nhàn, cũng sẽ không hào hứng giải thích thêm. Sau khi cùng cả đám đồng môn hào hứng bừng bừng trở về sơn môn, Từ Ngôn còn nhận được hai viên linh đan thượng phẩm đúng như lời hứa của Vương Chiêu.

Không có mấy tu sĩ Trúc Cơ có thể mua được đan dược có giá tới hơn vạn linh thạch này, nhưng thân phận Vương Chiêu cao quý, cha người ta lại là đảo chủ Nguyên Anh, dễ dàng có được hai viên linh đan thượng phẩm.

Lúc đảo chủ biết được chi tiết lần tỷ đấu này cũng không có chút cao hứng nào.

"Cha, sau này chúng ta sẽ không còn liên quan tới Liễu gia nữa, bọn họ sẽ không thể dùng hôn ước áp chế, nhăm nhe đánh tới đảo Lâm Uyên ta được."

Trước mặt đảo chủ, Vương Chiêu được thoát khỏi trói buộc của hôn ước, đang hết sức cao hứng.

"Nha đầu, đừng quá ngây thơ nữa." Vương Ngữ Hải trầm giọng nói: "Hôn ước giữa con và Liễu Tác Nhân không dễ giải trừ như vậy đâu. Hôn sự do trưởng bối định ra, hai tiểu bối các ngươi làm gì có tư cách giải trừ. Đảo Bát Lan cũng sẽ không dễ dàng buông bỏ. Bọn hắn có thể lấy lý do là nghe theo mệnh cha mẹ để cho qua lần đánh cược này."

"Vậy không phải quá ngang ngược vô lý sao?" Vương Chiêu biến sắc mặt quát: "Ước chiến đã thành, thắng bại đã định, hôn sự Vương Chiêu ta tự mình làm chủ lấy!"

"Người của Đảo Bát Lan có khi nào không ngang ngược đâu?" Vương Ngữ Hải nặng nề thở dài nói: "Ai bảo người ta có nhiều cường giả Nguyên Anh kia chứ? Đảo Lâm Uyên chỉ có một mình lão tử là Nguyên Anh, không đấu lại bọn họ a."

"Không đấu lại cho nên mới mặc kệ con gái cha như vậy sao?" Vương Chiêu trừng mắt gầm nhẹ lên với cha nàng.

"Ai nói ta mặc kệ con gái? Lão tử là tu sĩ Nguyên Anh, cũng không phải vô danh tiểu tốt." Vương Ngữ Hải vỗ bàn một cái, gào thét lên.

"Hai cha con các ngươi không thể nói chuyện nhẹ nhàng với nhau sao?" Tiếng mẫu thân Vương Chiêu truyền đến đầy bất đắc dĩ: "Người nào người nấy đều lớn giọng cả. Nha đầu ngoan, không thể nhẹ giọng nói khẽ được sao? Học cái gì không học, đi học cha ngươi rống giọng."

"Mẹ, mẹ nói xem phải làm sao đâu? Nếu như Liễu gia vẫn không chịu buông tha con, chẳng lẽ con phải gả đi thật sao?" Vương Chiêu không hề rống lên nữa, nhưng giọng cũng không thể nhu hòa được.

"Ba tháng sau sẽ có một cơ hội, có thể hoàn toàn một đao cắt đứt với Liễu gia." Hai mắt Vương Ngữ Hải lạnh lẽo, nói: "Chỉ cần Liễu Tác Nhân chết ở hải uyên, hôn ước đương nhiên sẽ không còn tác dụng."

"Thừa dịp rèn luyện ở hải uyên, giết chết Liễu Tác Nhân." Vương Chiêu bỗng nhiên vui vẻ trở lại: "Ý kiến hay!"

"Nếu như Tam công tử kia ở hải uyên, Liễu gia sẽ bỏ ý đồ sao?" Mẫu thân của Vương Chiêu lo lắng hỏi.

"Không chịu thì làm sao nào? Không có bằng chứng, Liễu gia bọn họ dám tới đây tính sổ với Vương Ngữ Hải ta không?"

Sắc mặt đảo chủ ngưng trọng, nói với con gái: "Nha đầu con nhớ cho kỹ, sau khi rèn luyện ở hải uyên chấm dứt, dù có diệt trừ được Liễu Tác Nhân hay không thì con đều phải rời khỏi đảo Lâm Uyên, đi Tây Châu vực, bái nhập Địa Kiếm tông. Vi phụ đã nói chuyện với Hồng trưởng lão rồi. Đảo Lâm Uyên ta sẽ có mười tám danh ngạch bái nhập Địa Kiếm tông. Con coi như là môn nhân Trúc Cơ có thiên phú cao nhất trong mười tám người được phái ra, chỉ cần tu vi con đại thành, coi như đảo Lâm Uyên ta có đường lui."

"Đi Tây Châu vực..." Vương Chiêu nghe ra được trong giọng phụ thân có cảm giác nặng nề bèn hỏi: "Cha, có phải thế cục bách đảo càng thêm càng thêm hỗn loạn rồi hả?"

"Cục diện bách đảo không liên quan gì tới một Trúc Cơ nho nhỏ như con, không cần hỏi nhiều. Đi đi." Vương Ngữ Hải vung tay áo lên, đuổi con gái rời đi.

"Thương Hải bách đảo, nằm giữa tứ vực... Vị trí cầu nối tốt như vậy tất nhiên sẽ được người khác để ý rồi." Vương Ngữ Hải thấp giọng nói.

"Vì đảo Lâm Lang? Nấu biển tám ngàn dặm đáng sợ như vậy, bộ bọn họ không bị ngăn trở sao?" Mẫu thân của Vương Chiêu lo lắng hỏi.

"Có không ít người có thể xuyên qua Phí Hải kia, huống chi đảo Lâm Lang vô chủ, còn là động phủ Tán Tiên. Ngàn năm qua không biết đã bị bao nhiêu người để ý. Ngoại trừ ngàn Nguyên Anh mười năm một lần tới đây, làm sao không có người lén lút đi qua?"

"Để ý thì để ý, đảo Lâm Lang nằm xa trung tâm Thương Hải, cho dù có cường nhân qua đường cũng không thể nào nhắm tới đảo Lâm Uyên mới phải."

"Nàng nghĩ đơn giản quá. Bách đảo không chỉ là cầu nối đến đảo Lâm Lang mà còn là cầu nối thông đến với tứ vực."

"Nàng nói xem, nếu là yêu ma hai tộc..."

"Chỉ là đoán thôi, không thể không đề phòng a. Để nha đầu kia nhanh chóng rời đi cũng là coi như bỏ bớt một nỗi lo. Nếu nha đầu có thể thành tựu Kim Đan hay tới được Nguyên Anh, có được một chỗ cắm dùi ở Địa Kiếm tông thì đảo Lâm Uyên chúng ta coi như cũng trèo được lên cây cao Kiếm Vương điện rồi."

"Nghe đồn Kiếm Vương điện suy tàn, ba đại tông môn bên dưới không hợp, lục đục với nhau. Xem ra Tây Châu vực cũng không yên ổn. Chỗ dựa sau lưng đảo Bát Lan hình như là người của ngũ môn thất phái."

"Đảo Bát Lan bọn họ có chỗ dựa, chẳng lẽ đảo Lâm Uyên ta không tìm được đại thụ sao? Lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Yên tâm đi, Địa Kiếm tông có cường giả Hóa Thần, chỉ cần nha đầu bái nhập được vào Địa Kiếm tông, Liễu gia đảo Bát Lan cũng không dám quá mức làm loạn."

"Thì đúng là vậy, có Hồng trưởng lão chiếu cố, Vương Chiêu nhà ta không khó mà đạt thành được Kim Đan đại thành. Tu Tiên giới to lớn như vậy, chỉ có đại thành Kim Đan may ra mới có chút lực tự bảo vệ mình."

"Kim Đan? Nó phải thành tựu Nguyên Anh mới được! Nha đầu kia a, lão tử còn chờ thấy tên nó lưu danh trên Thiên Anh bảng!"

Đàm luận giữa vợ chồng, người ngoài không ai biết được. Đảo Lâm Uyên nhìn như yên lặng thật ra lại không hề yên bình, từng con sóng biển càng ngày càng mạnh, càng lúc càng nhanh, bãi cát đã dần bị nước biển phủ kín.

Trăng sáng treo cao ngoài cửa sổ, trong phòng chợt có bóng người lắc lư.

Từ Ngôn đang diễn luyện Ích Vân thức, một lần lại một lần, mãi cho tới nửa đêm.

Cấm chế thiên địa giam cầm Tử Phủ đã bắt đầu bắt đầu lắc lư chuyển động, như theo diễn luyện của Ích Vân thức mà dần dần xao động. Lúc này thân pháp Từ Ngôn chẳng những ngừng lại mà còn càng lúc càng nhanh, cuối cùng trong phòng chỉ còn tàn ảnh!

Toàn bộ lực lượng nhục thân hắn được vận dụng ra, Ích Vân thức được diễn luyện nhanh hơn gió táp. Sau đó không lâu, bước chân Từ Ngôn chợt khựng lại, hai viên đan dược thượng phẩm đồng thời được nuốt vào bụng.

Đan dược thượng phẩm Thanh Dương đan và Thanh Hàn đan đi vào, trên người Từ Ngôn nổi lên từng đợt khí dao động cuồng bạo. Luồng lực lượng cực hàn cùng lực lượng cực nhiệt như hai con ác long quấn chặt lấy nhau, lập tức trải rộng khắp xương cốt tứ chi hắn, xuyên vào kinh mạch rồi xông vào Tử Phủ.

Dược hiệu cuồng bạo nhưng Từ Ngôn còn không chau mày, càng không ngồi ngồi xếp bằng nghỉ ngơi và hồi phục mà tiếp tục diễn luyện Ích Vân thức.

Chỉ dựa vào Ích Vân thức quả thật có thể lay động cấm chế Thiên Địa, nhưng không biết phải đến năm tháng nào mới có thể phá vỡ được. Có thêm hai viên linh đan cực nóng và cực lạnh, hy vọng phá vỡ Tử Phủ mới càng lớn hơn.

Vừa dùng dược hiệu trùng kích, Từ Ngôn vừa dùng Ích Vân thức rung chuyển cấm chế. Cả một đêm, Từ Ngôn diễn luyện Ích Vân thức đã không dưới vạn lần!

Cuồi cùng, toàn thân hắn đẫm mồ hôi, lực lượng hầu như cạn sạch mới cảm giác được cấm chế có buông lỏng một tia. Ngay sau đó có một tia linh khí lộ ra từ Tử Phủ, xuất hiện khắp kinh mạch toàn thân hắn.

Từ Ngôn đầy vui mừng, vội vàng nội thị Tử Phủ mình.

Tuy rằng xuất hiện trên cấm chế chỉ là một vết rách rất nhỏ nhưng đã có một tia linh lực xuyên thấu qua được!

Từ Ngôn nắm thanh pháp khí hạ phẩm trường đao lên, vận chuyển tia linh lực yếu ớt này. Sau đó trường đao lơ lửng trên không trung, chạy quanh người Từ Ngôn, trên thân đao lập lòe ánh sáng.

"Có linh lực rồi!!"

Hắn thấp giọng hô một tiếng, chuyển ngoặt trường đao lại, toàn lực thúc giục rồi dùng một tay đập tới.

Trường đao đụng vào nắm đấm, kết quả là trường đao bị đánh bay đi, trên thân đao xuất hiện vài vết rạn, mà nắm tay của Từ Ngôn vẫn bình yên vô sự.

Lực lượng nhục thân hắn mạnh mẽ, một một kiện pháp khí hạ phẩm không thể nào sánh bằng được. Cảm nhận lực đạo ngự đao một phen, Từ Ngôn cao hứng nói: "Linh lực ở trình độ Trúc Cơ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.