Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 952: Truy nã con chim ăn trộm



Dịch: Mèo Bụng Phệ

Biên: Spring_Bird

Đăng Lung thú tên như ý nghĩa.

Trên đỉnh đầu loài hải thú này có một cái sừng hình cầu tương tự như cái xúc tu, có thể phát ra ánh sáng mờ. Từ phía xa nhìn tới, trông nó như một chiếc đèn lồng dưới đáy biển, cũng từa tựa như một con cá nhỏ với thân hình trong suốt.

Khi sừng trên đầu Đăng Lung thú phát sáng chính là lúc loài hải thú thần bí này đang đi kiếm mồi. Đồng thời, vảy trên người Đăng Lung thú cũng tiết ra một loại mùi tanh nhàn nhạt. Đối với các loại hải thú khác, mùi này hấp dẫn tới chết người. Nhưng một khi chúng bị mùi tanh hấp dẫn mà tới gần, thứ chờ đợi chúng không phải một bữa ăn ngon lành, mà là một cái miệng khổng lồ kinh khủng.

Đằng sau cái sừng thịt tựa đèn lồng là Đăng Lung thú với thân hình cao tới hơn mười trượng, cả người tròn lẳn, cái miệng nó há ra ngang nửa người.

Đáng sợ nhất ở chỗ Đăng Lung thú là một loài hải thú cấp bậc Đại yêu!

Bút vẽ phù được luyện chế bằng vảy của Đại yêu rất có giá trị. Nếu có thể tìm được nó, chẳng phải sẽ kiếm được một món hời kha khá sao. Nhưng trong nội dung cái nhiệm vụ dở dở ương ương này lại ẩn chứa một chút bí hiểm.

Từ Ngôn đã đọc không ít sách trong Tàng Thư các, hắn không chỉ có hiểu biết khái quát về Bách đảo, mà còn biết không ít về hải tộc trong Thương hải. Ngay khi biết cây bút bị mất được luyện chế từ vảy của Đăng Lân thú, Từ Ngôn đã rất kinh ngạc.

Đối với hạng đệ tử mới đạt Trúc Cơ như Phí Tài, rất khó để gã có thể nhìn ra được ẩn ý giấu trong nhiệm vụ.

Từ Ngôn không phải là Trúc Cơ. Hắn là Nguyên Anh đã tu luyện mấy trăm năm, tuyệt không phải chim non mới ra ràng. Thông qua nhiệm vụ đặc thù này, hắn đã lờ mờ nhìn thấy nguy cơ của đảo Lâm Uyên.

Chỉ sợ việc đảo chủ mất bút vẽ phù chỉ là cái cớ mà thôi. Thứ đảo chủ muốn môn nhân đệ tử tìm kiếm hẳn là thứ mồi nhử được người ngoài bố trí trên đảo Lâm Uyên...

Hải thú xuất hiện nhiều lần chắc chắn không phải hiện tượng bình thường, việc này ngay cả người ngoài như Từ Ngôn cũng biết. Nếu như đảo Lâm Uyên không có thứ gì hấp dẫn đám Hải thú thì chúng sẽ không tùy tiện xâm phậm đảo do tu sĩ nhân tộc chiếm cứ.

"Có kẻ có ý đồ với đảo Lâm Uyên nên mới dẫn dụ hải tộc tới, lẽ nào là đảo Bát Lan ư..."

Vừa đi, trong lòng Từ Ngôn vừa bắt đầu suy đoán.

"Nhìn thì tưởng Vương Ngữ Hải thô kệch, xem ra cơ mưu không thấp. Lão lấy việc mất bút vẽ phù làm cớ để ban bố nhiệm vụ tông môn, điều môn nhân phân tán ra khắp nơi trên đảo để điều tra xem người ngoài đã động tay chân gì. Đây là một ý tưởng không tồi, chẳng những không đánh rắn động cỏ mà vẫn có thể đào ba thước đất của đảo Lâm Uyên lên. Quả nhiên người có thể lên làm đảo chủ đều không phải kẻ tài trí tầm thường."

Suy đoán tới đây, Từ Ngôn bèn gật gù, lớn tiếng tán thưởng đảo chủ. Thủ đoạn ứng nối như thế này phải nói là cao minh!

"Từ sư huynh, chúng ta mau tới nội thành truy nã con chim lưu manh đó". Phí Tài tự mình vạch đường, nói: "Những nơi khác chắc chắn sẽ có nhiều người tìm kiếm. Thành Lâm Uyên lớn như vậy, ta đoán con chim này kiểu gì cũng sẽ gây án tiếp, chúng ta tới đó ôm cây đợi thỏ, sợ gì không bắt được nó."

"Được." Từ Ngôn không phản đối, bởi vì hắn biết rõ bút vẽ phù và con chim trộm cắp đó vốn chẳng tồn tại.

"Thật ra là ta ngứa miệng đấy, đang thèm ăn một bữa xíu mại của Vương bà bà cho đã đời, hề hề."

"Xíu mại của Vương bà bà ngon đấy, vậy thì đi thôi."

Từ Ngôn đã biết tỏng Phí Tài là một tên lười nhác, chẳng biết nấu nướng nhưng lại tham ăn. Trong thời gian này, Từ Ngôn thường xuyên phải nấu cơm cho gã, gạo và mì dự trữ trong nhà đã bị gã ăn sắp hết rồi.

Thành Lâm Uyên vẫn nhộn nhịp, phồn hoa như cũ, phàm nhân an cư lạc nghiệp.

Có tu sĩ của đảo Lâm Uyên che chở, chỉ cần hải thú không tràn lên trên đảo thì thành Lâm Uyên có thể tồn tại lâu dài.

Thành Đông có rất nhiều ruộng vườn. Năm mới tới cũng là lúc những người nông dân bước vào một vụ mùa mới. Trên đảo Lâm Uyên, khí hậu bốn mùa đều ấm áp như mùa xuân, cho nên một năm có thể canh tác hai vụ.

Thành Tây là nơi tụ tập đông đúc của các đội thuyền. Cuộc sống trên đảo không chỉ dựa vào trồng trọt, mà còn có rất đông ngư dân mưu sinh trên biển. Có điều vài ngày trước hải triều quá mức dữ dội nên ngư dân không rời bến mà đợi mệnh lệnh của tu sĩ.

Chỉ khi nào vùng duyên hải chính thức an toàn, ngư dân mới tiếp tục ra khơi.

Thành lớn náo nhiệt, người qua lại trên đường đông như hội, xen lẫn trong dòng người cũng có rất nhiều tu sĩ phong độ hiên ngang. Trong nội thành, không chỉ có rất nhiều tu sĩ đảo Lâm Uyên mà còn có một vài tu sĩ Trúc Cơ lạ mặt đi lại trên phố. Đám người này ra vào hàng rượu quán trà, nghênh ngang, vung tiền như rác.

"Nội thành có thêm không ít tu sĩ, chắc đây là môn nhân các đảo khác tới vì chuyến rèn luyện nơi biển sâu hả?"

Từ Ngôn thấy khoảng chục tu sĩ ăn mặc quái dị bước qua, bèn quay sang hỏi Phí Tài.

Cầm đầu nhóm tu sĩ này là một cô gái quái dị, trang điểm xinh đẹp, tuy cô ả đã cách hơn mười trượng nhưng mùi thơm nồng nặc vẫn tràn vào mũi.

"Đó là người đảo Hắc Thủy."

Phí Tài liếc nhìn nhóm tu sĩ phía xa, kéo Từ Ngôn bước đi thật nhanh. Khi thấy đã cách đối phương khá xa, gã mới cất tiếng: "Chỉ có người của đảo Hắc Thủy mới ăn mặc lòe loẹt thế. Phần lớn tu sĩ đảo Hắc Thủy đều thế, ăn mặc thì quái dị, làm việc thì lỗ mãng, tên nào tên nấy đều thô thiển. Nhưng trong đám đệ tử Trúc Cơ, họ cũng có mấy người xuất chúng đấy. Cô ả cầm đầu kia là Mục Tú Oánh, hiệu là Song Vĩ Hạt, sở trường là dùng hai cây pháp khí thượng phẩm Độc Câu, là kẻ âm độc, loại người này nên tránh xa.”

"Xem ra phần lớn tu sĩ đảo Hắc Thủy đều thạo dùng độc rồi." Từ Ngôn gật gù nói.

"Chính xác, trên đảo Hắc Thủy có một hồ nước, nước hồ đen kịt tanh hôi, chỉ dính một tí cũng bong da mất thịt. Bởi vậy nên phần lớn tu sĩ trên đảo Hắc Thủy đều lấy pháp thuật có độc làm chính."

Khuôn mặt Phí Tài hiện lên vẻ chán ghét, gã nói tiếp: "Thôi, ăn xíu mại đi, nhắc tới đảo Hắc Thủy là thấy buồn nôn, không nói nữa, không nói nữa."

Trên đường đi, Từ Ngôn nhìn thấy mấy nhóm không phải tu sĩ đảo Lâm Uyên. Đối với những tu sĩ tới từ bên ngoài, phàm nhân trong thành cũng đã quen. Phần lớn đám người này vào thành để ăn uống, nghỉ ngơi và dưỡng sức chờ chuyến rèn luyện nơi vực biển sẽ diễn ra sau hai tháng nữa.

Đã tới hàng xíu mại của Vương bà bà, Phí Tài xe nhẹ đường quen, tự tay múc hai chén canh nóng rồi lớn tiếng gọi xíu mại. Tuy Vương bà tuổi đã già nhưng tay chân vẫn vô cùng nhanh nhẹn, chả bao lâu bà đã bê xíu mại nóng hổi tới.

"Phí tiểu tử, không đi theo đảo chủ tu luyện mà lại chạy tới đây ăn quà à?" Vương bà bà tươi cười trêu trọc gã khách quen Phí Tài.

"Người là sắt, cơm là thép, một bữa không ăn đói tới hoảng hồn, khà khà. Ta đây phải đánh chén no nê để còn đi bắt trộm đấy." Phí Tài ngả ngớn đáp lời.

"Trên đảo có trộm à? Thế là to chuyện đấy, tiểu tử ngươi phải bắt trộm cho tử tế vào, chớ để kẻ trộm làm loạn thành Lâm Uyên chúng ta." Bà lão càu nhàu lo lắng nói.

"Yên tâm đi Vương bà bà, có Phí mỗ ở đây, trộm nào cũng đừng mong thoát khỏi mắt ta. Hề hề, có điều ta phải ăn no cái bụng trước đã, Vương bà bà, thêm ba lồng xíu mại nữa đi."

Phí Tài ăn tới mồm mép bóng nhẫy, gã thích nhất là loại bánh nhân tôm này, một mình cũng có thể ăn hết bốn năm lồng. Mùi vị thơm ngon của xíu mại nhân tôm ăn kèm với thứ rau sam chỉ có trên đảo Lâm Uyên có thể nói là số một. Ngay cả Từ Ngôn nếm rồi cũng phải tấm tắc khen ngon.

Tuy xíu mại nhân tôm rất ngon, nhưng cũng có người không thích ăn phần nhân làm bằng thịt tôm bên trong. Họ sẽ bóc phần vỏ bánh làm bằng bột ra, gạt phần nhân vào bát rồi chỉ ăn đúng phần vỏ bánh mà thôi.

Đây chính là cách ăn của một thiếu nữ đang ngồi cạnh bàn Từ Ngôn. Cô gái ước chừng mười lăm, mười sáu tuổi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng hơi nhợt nhạt. Bộ ngực phẳng lỳ, trên người mặc một bộ quần áo đơn giản. Dưới chân là một đôi giày vải xanh có thêu những đám mây. Bộ dáng cô gái gọn gàng, nhanh nhẹn, ắt hẳn là nha hoàn của một gia đình giàu có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.