Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 97: Ngang ngược đã quen



Dịch giả: Hoangtruc

Cử động quái dị của Trương Hùng khiến đám lâu la Quỷ Vương môn không hiểu được.

Nhạc Thừa Phong bên kia càng lộ ra mất kiên nhẫn. Gã tùy ý quét mắt vào lệnh bài trong bàn tay của Trương Hùng, đã định kéo Mai Tam Nương vào động phòng. Không quét mắt qua thì không sao, vừa nhìn qua thì toàn thân vị Đường chủ Thanh Mộc đường chấn động, men say trong người tản đi lúc nào không hay biết.

Một giọt mồ hôi lạnh nhỏ từ trên hàng tóc mai Nhạc Thừa Phong xuống.

“Hùng gia, tiểu tử này không thoát được đâu. Ngài cứ yên tâm, rơi vào tay hai huynh đệ chúng ta, có là Đại la Thần tiên cũng phải mất một lớp da!”

“Hùng gia đây là ghét chuyện tiểu tử này không sạch sẽ sao? Không sao, huynh đệ ta sẽ giúp Hùng gia xử lý, nhất định tắm rửa sạch sẽ cho hắn sạch sẽ, không thể làm Hùng gia ô uế theo được.”

Hai tên tiểu đầu mục vỗ mông ngựa lúc trước thấy Trương Hùng không đi, lập tức tự cho mình đúng mà ồn ào cả lên. Mỗi người một bên giữ lấy Từ Ngôn, một tên còn phân phó đám thủ hạ lâu la mang nồi to, nấu nước ấm lên. Nếu Hùng gia ưa mềm mại thì sẽ đem tiểu tử này ngâm trong nước sôi, đảm bảo khi vớt ra tên này sẽ đỏ hồng mềm nhão. Dưới phân phó của gã, thật tốt là đám thủ hạ cũng biết nhanh chóng chạy ra ngoài tìm nồi nấu nước.

Chát! Chát!

Trương Hùng bộ dạng như gấu đen, sau nửa ngày sửng sốt vội tỉnh người lại, vung bàn tay to như cái quạt nan phang thẳng vào miệng, đánh bay hai tên tiểu đầu mục còn đang giữ chặt Từ Ngôn bay ra. Máu mồm máu mũi chúng rơi rớt đầy đất.

Biến cố đột nhiên xuất hiện khiến cả đại sảnh kinh hoàng, lặng ngắt như tờ. Một khi Đường chủ tức giận, đám lâu la bọn chúng đến cái rắm cũng không dám thả ra.

Dường như Từ Ngôn cũng đoán được hành động này của Trương Hùng, hai tay vùng ra rồi tiếp tục cầm lấy bát đũa, vục mặt xuống bàn ăn cơm. Đến khi ăn xong một tô cơm lớn, hắn mới ngẩng đầu cười ngây ngô với Mai Tam Nương: “Chưa no a, Tam tỷ, đơm thêm cho ta một chén nữa!”

Nghe thấy một câu đơm thêm chén nữa, Nhạc Thừa Phong run lên, vội buông lỏng tay đang nắm lấy Mai Tam Nương ra. Gã đã nhìn ra được Trương Hùng cầm trong tay là gì rồi. Đó là một tấm Thái Bảo lệnh!

Mai Tam Nương sững sờ tại chỗ đầy mù mờ. Nàng không biết Từ Ngôn dùng cách gì khiến hai vị Đường chủ Quỷ Vương môn im lặng, còn tự thân đánh bay thủ hạ của mình đi. Trong lúc nàng đang nghi hoặc không hiểu, thì bên kia đã truyền đến tiếng cười to ồm ồm của Trương Hùng.

“Ta tưởng là ai, hóa ra là Thái Bảo giá lâm. Trương Hùng là người thô lỗ, không biết Thái Bảo tân nhiệm. Có câu nói thế nào nhỉ? À..đúng rồi, người không biết không đáng trách…ha ha ha ha.”

Buông Thanh La ra, Trương Hùng cung kính đặt Thái Bảo lệnh trước mặt Từ Ngôn. Sau đó cầm lấy bầu rượu rót rượu mời, đồng thời phân phó Thanh La mặt mày còn đang tái nhợt: “Ngây ngốc đứng đó làm gì? Không thấy Thái Bảo gia Quỷ Vương môn chúng ta muốn ăn cơm sao? Mau đi hầu hạ!”

Tự nói mình là người thô kệch, nhưng thực ra vị Trương Hùng có hình dáng như gấu đen này không phải hạng hời hợt gì. Gã vừa nhìn thấy tấm Thái Bảo lệnh đã nhớ đến hôm nay là ngày Quỷ Vương môn trọng tuyển Thái Bảo. Tiểu tử trước mặt có Thái Bảo lệnh, hơn nữa còn lạ mặt, tất nhiên là vừa mới đoạt được tư cách Thái Bảo trên lôi đài rồi.

Nếu đã đắc tội với người ta, Trương Hùng dứt khoát giả vờ ngây ngốc. Tự nói mình là người thô kệch trước, chỉ một vài lời lẽ bất kính mà thôi. Người thô kệch mà, hỗn hào lưu manh là chuyện thường, Thái Bảo ngươi cũng không thể trách tội được a.

Trương Hùng dùng một chiêu giả vờ ngây ngốc, Nhạc Thừa Phong bên kia không thể xài lại được nữa rồi. Gã đành gượng cười đứng kế bên cạnh, lúng túng nói: “Nhạc mỗ chúc mừng Ngôn Thái Bảo, chúc mừng chúc mừng, ha ha ha."

Nhìn Thái Bảo lệnh trên mặt bàn, Nhạc Thừa Phong thầm mắng chửi nhưng trên mặt vẫn không quên nở nụ cười. Lòng thầm nhủ một tên trai bao ngoài thanh lâu mà cũng có thể làm Thái Bảo sao?

Thái Bảo lệnh không thể làm giả, trừ phi cả nhà hắn đếu chán sống cả. Chỉ cần Quỷ Vương môn phát hiện ra có người làm giả Thái Bảo lệnh, không nói đến cửu tộc nhưng cũng liên lụy không ít người hơn. Vốn tà phái làm việc đã không cần kiêng nể, sau lưng Quỷ Vương môn lại có hoàng thất Tề quốc chống lưng. Mười tám Thái Bảo có địa vị cao cao trong Quỷ Vương môn, ai dám giả mạo?

Mà dù cho muốn giả mạo, cũng phải lấy được một tấm Thái Bảo lệnh trên người một trong mười tám Thái Bảo. Nếu không có cái lệnh bài phiền phức này, cơ bản không ai có thể giả dạng được.

Mấy lời của Trương Hùng và Nhạc Thừa Phong lại như sấm bên tai đám đệ tử Thanh Mộc đường kia. Chẳng những từng tên lâu la Quỷ Vương môn trợn mắt há hốc mồm, mà những nữ nhân trong Mai Hương lâu cũng phải nghẹn họng nhìn trân trối. Đến Mai Tam Nương nghe được tin tức kinh người này cũng đầy khiếp sợ trên mặt.

Chỉ có Thanh La nhỏ tuổi nhất, vẫn không biết rõ địa vị của Thái Bảo, nơm nớp rời khỏi Trương Hùng rồi trốn sau lưng Từ Ngôn khóc nhè một trận. Nước mắt nước mũi lem đầy ra áo Từ Ngôn.

Vài tên lâu la lúc này mới hự hự nâng lấy cái nồi lớn lên, người sau còn bưng theo củi lửa, bộ dáng cười toe toét như sắp được xem trò vui. Bọn chúng là đám lâu la vừa rồi được mấy tiểu đầu mục Quỷ Vương môn sai đi tìm nồi nấu nước, đem thứ thú cưng kia đi tắm rửa sạch sẽ.

Đám lâu la này vừa tiến vào, sắc mặt của cả Trương Hùng và Nhạc Thừa Phong đều thay đổi. Trong lòng hai người đều đang mắng to đám phế vật này thật khéo chọn thời điểm. Lúc này vừa mới gạt qua được chuyện hiểu nhầm qua loa tắc trách xong, các ngươi còn mang nồi to đến, định nấu Thái Bảo thật sao?

Bọn lâu la này vừa mới vào cửa đã cảm thấy bầu không khí không đúng. Vốn tình huống thiếu niên kia bị trói gô lại không xuất hiện trong tưởng tượng của bọn chúng, mà người ta còn đĩnh đạc ngồi khoanh tay, hai vị Đường chủ lại như đang đãi khách.

“Đường chủ, còn tắm rửa hay không?” Một tên lâu la to gan lớn mật trong đám đó vừa hỏi, đã bị Nhạc Thừa Phong một cước đá thẳng ra sân.

“Tắm rửa nha, làm sao lại không tắm rửa?”

Từ Ngôn vừa an ủi Thanh La nhát gan, kêu nàng đi bới thêm cho mình một tô cơm, vừa hăng hái nói: “Nấu nước đi. Vừa rồi còn có người gợi ý ra mà. Là hai huynh đệ kia a, ta nhớ rõ, một hồi nước sôi rồi thì hai ngươi vào ngâm đi. Không cần nhiều, nửa canh giờ đủ rồi.”

Cầm đũa chỉ chỉ vào hai tên tiểu đầu mục vừa bị Trương Hùng đánh bay đi, Từ Ngôn vừa cười vừa nói. Hắn vừa nói câu này, tất cả mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo.

Đây mới gọi là không phải không báo đáp, mà chưa tới thời khắc a. Vừa rồi hai tên tiểu đầu mục kia gào to đầy phấn khích, muốn đem Từ Ngôn nhúm nước sôi. Không ngờ lần này đảo ngược lại, bọn hắn phải vào ngồi trong nồi.

Đón lấy tô cơm từ Thanh La, Từ Ngôn vừa và cơm, vừa thúc giục: “Tranh thủ thời gian, nấu nước a!”

Nghe qua giống như thiếu niên bình thường đầy hiếu kỳ, nhưng thực ra lại là trừng phạt lãnh khốc đến vô tình. Từ Ngôn nhẹ nhàng tùy ý nói vậy, thế nhưng ánh mắt lại đầy lạnh lẽo. Bởi hắn thừa hiểu, nếu không phải mình có Thái Bảo lệnh, thì lát nữa vào nồi ngồi là hắn đấy.

Trương Hùng vốn là thân phận Đường chủ, người ta đã sớm nhận sai. Nhạc Thừa Phong cũng đa mưu túc trí, mặt mày tươi cười ngồi một bên, hệt như một đứa con ngoan biết vâng lời. Nếu đã không thể đụng chạm đến hai người này, vậy xử đám đầu mục thủ hạ bọn hắn là được.

Nghe Từ Ngôn nói xong, trong lòng Nhạc Thừa Phong trầm xuống. Gã thừa hiểu đối phương muốn lập uy, hơn nữa còn muốn lập uy trước mặt Nhạc Thừa Phong gã.

Mấy tên lâu la thủ hạ chết không sao cả, nhưng mấy tên thủ lĩnh đều do Nhạc Thừa Phong đề bạt lên. Trong hai tên vừa bị Trương Hùng đánh, có một tên là em vợ gã. Lần này nếu bị nấu trong nồi, còn nấu nửa canh giờ, thì người này không chết cũng tàn phế.

"Ngôn Thái Bảo, lúc trước đều là hiểu lầm. Đám thủ hạ của ta bình thường ngang ngược kiêu ngạo đã quen. Chỉ trách bọn chúng có mắt không tròng mà thôi. Ngôn Thái Bảo yên tâm, sau khi trở về ta nhất định sẽ dậy dỗ bọn chúng thật nghiêm khắc.”

Nhạc Thừa Phong cười nói, bông hoa đỏ khoác trên người cũng đã bị âm thầm tháo xuống. Lúc này gã đã khôi phục được khí thế Đường chủ, giọng điệu tuy vẫn cung kính nhưng trong mắt đã không còn vẻ e ngại lo lắng nữa.

Không phải chỉ là một tên Thái Bảo tân nhiệm thôi sao? Dưới mắt Nhạc Thừa Phong, cấp cho đối phương mặt mũi như vậy đủ rồi, không thì giết thêm vài tên lâu la là được. Còn mấy tên thủ hạ tâm phúc của gã, Nhạc Thừa Phong nhất định bảo vệ.

Nhạc Thừa Phong cười cười như vậy, Từ Ngôn cũng cười ngây ngô theo. Hắn cười hì hì nghe Nhạc Thừa Phong nói xong, thuận tay cầm chén trà của ai đó trên bàn lên, đưa tay hất thẳng vào mặt Nhạc Thừa Phong.

“Ta cũng là người kiêu ngạo ngang ngược quen rồi. Đám lâu la thủ hạ của Nhạc đường chủ cũng dám so với Thái Bảo ta sao?”

Từ Ngôn vừa cười ngây ngô, rồi lạnh giọng đáp: “Hai tên đó, hôm nay ta nhất định nấu chúng đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.