Cảnh trong mơ rất lạnh, bởi vì khắp nơi toàn băng tuyết.
Lần đầu tiên thiếu niên cao gầy đạp trên mặt tuyết. Nhìn tuyết trắng bao la bát ngát, hắn không cảm nhận được lạnh như băng và sợ hãi mà lại vui vẻ la to, khiến khóe miệng khô nứt bật ra từng tia máu nhỏ.
Có tuyết, nghĩa là có nước.
Có nước, nghĩa là sống được rồi.
Hắn rời đi được ba năm. Qua ba năm sống như dã thú, hắn vẫn còn sống sót đến ngày hôm nay. Bởi vì còn sống, chính là chấp niệm duy nhất của hắn.
Chân tướng ban sơ nhất của là sinh mệnh chỉ đơn giản ở hai từ,
Sinh, tử...
Trong tiểu trấn phương Bắc, người thiếu niên đã trở thành tên ăn mày ven đường, lại lần nữa trở về thế giới của con người. Hắn thu lại nanh vuốt của mình, dấu hết hung tính vào lòng, dần dần coi như cũng an ổn trong thôn trấn này.
Một năm sau, dựa vào tính liều lĩnh bẩm sinh, hắn trở thành thủ lĩnh của đám ăn mày. Hắn lại làm quen với một tên tiểu đồ đệ trong tiệm thợ rèn, rồi nhận được một thanh đoản đao không tính là sắc bén.
Đôi khi vũ khí bằng sắt còn quý giá hơn vàng bạc. Bởi trong thời loạn thế, vàng bạc không cách nào phòng thân, chỉ có đao kiếm mới có thể bảo vệ tính mạng được.
Ở đất Bắc chư hầu nhiều như rừng, giết chóc, chinh chiến quanh năm là chuyện chưa từng ngừng nghỉ trên mảnh đất lạnh như băng này.
Hai năm nay, trong tiểu trấn đã xuất hiện năm đội quân khác nhau, tiểu trấn cũng được đổi tên năm lần. Đến khi đội quân thứ sáu hùng hổ tiến vào tiểu trấn nhỏ này, thì nơi này đã biến thành một vùng đất chết chóc.
Máu nhuộm đầu đường, xác chất khắp nơi. Đến khi đám quân binh kia rời đi, người thiếu niên mới chui ra khỏi hầm ngầm ẩn nấp dưới một ngôi miếu đổ nát.
"Chết cả rồi, chết hết cả rồi..."
Tên đồ đệ người thợ rèn điên cuồng tìm kiếm gì đó, còn người thiếu niên sau lưng nó chỉ lẳng lặng nhìn, không nói một lời.
Rất nhanh, cái xác của một đứa bé gái được lật kên, áo không đủ che thân, toàn thân đầy máu, hốc mắt mang theo ánh mắt tràn đầy tử khí, giữ nguyên cả vẻ tuyệt vọng lúc đó.
Từ Ngôn có thể cảm nhận được nỗi bi thảm du đãng trong lòng. Ánh mắt của hắn chính là ánh mắt của thiếu niên kia, còn trước mặt hắn chính là tên đồ đệ người thợ rèn đang ôm thi thể bé gái kia gào khóc.
Cô bé là bằng hữu của bọn hắn, là con của một nhà rất bình thường.
"Ta hận thời loạn thế... Ta hận thời loạn thế này!!!"
Tên đồ đệ người thợ rèn khàn giọng gào lớn: "Ta muốn trở thành cường giả chân chính... Ta muốn giết sạch mấy tên khốn kia! Chém hết tất cả những tên chư hầu! Ta muốn thế gian không còn ác nữa, ta muốn hành hiệp tứ hải!!!"
"Đại Ngưu, phải đi thôi, sói sắp tới rồi."
Bên ngoài trấn truyền tới tiếng sói tru trầm thấp. Người thiếu niên đưa tay lên mặt cô bé kia, vuốt lại đôi mắt không chịu nhắm lại của cô.
"Chúng ta đi, ta cùng ngươi hành hiệp tứ hải."
"Một lời đã định!"
Hai thiếu niên đi ra khỏi nơi trấn nhỏ đầy những thi thể đó, không kịp an táng bất kỳ thi thể nào cả. Có vô số sói hoang đang nhìn chằm chằm vào nơi này. Chúng sẽ xử lý sạch sẽ tất cả các thi thể trên thế gian lạnh như băng này, chừa lại những bộ xương trắng không thể nào nhận biết được là của ai nữa.
Một đường bước đi, hai đứa trẻ choai choai này vừa cố gắng khổ luyện ngón võ nghệ thô lậu, vừa tìm kiếm nơi đặt chân tiếp theo.
Một lần đi, kéo dài ba năm.
Trong một tòa thành trì nơi đất Bắc, hai người đều trúng tuyển thành hộ vệ phủ thành chủ, từ đó về sau trở thành lính thủ vệ đại thành. Bọn hắn không còn là đứa trẻ hoang chỉ biết liều mạng vung đao kiếm chém giết với mãnh hổ dã lang nữa.
Bộp, bộp.
Đại Ngưu mặc một thân thiết giáp nặng nề, trở người nhảy xuống ngựa, chỉ vào hơn mười đầu người treo bên yên ngựa, cười hắc hắc nói: "Đám sơn phỉ này đều do ta giết cả! Một đầu đổi được mười lượng bạc, hôm nay hai huynh đệ chúng ta phải say một trận trong Kim Phong lâu mới được!"
Nhìn người bạn tốt của mình, người thanh niên hiện lên dáng cười vui vẻ.
Hắn tính ra còn võ dũng hơn Đại Ngưu, võ công cao hơn Đại Ngưu nhưng lại không sáng lạng được như Đại Ngưu. Bởi vì lưng hắn còn cõng theo quá nhiều thứ so với Đại Ngưu.
Mỗi khi đêm dài vắng người, hắn đều mang tấm thẻ tre ra suy đoán. Đấy là nguyên nhân khiến nhà hắn bị diệt tộc, cho nên hắn muốn biết rốt cuộc những chữ viết tối nghĩa trong thẻ tre kia giảng giải điều gì.
Hắn không ngốc, còn có thể nói là thông minh hơn người. Thế mà hắn một mực không nhìn thấu được tâm pháp tu luyện được ghi trên trên thẻ tre.
Hắn chạy trốn khỏi nhà từ lúc mười tuổi, từ đó bắt đầu thử tu luyện phần tâm pháp thần bí này nhưng vẫn không gặt hái được gì.
Hắn bắt đầu hoài nghi mình không có thiên phú, cả đời này không thể nào thành được cường giả phi thiên độn địa. Nhưng hắn không nhụt chí, vẫn quật cường cứng cỏi như một tảng đá, vẫn kiên trì tập luyện phần tâm pháp vô dụng này.
Người thanh niên liên tục chính chiến vài năm ở nước chư hầu chỗ mình, máu nhuộm sa trường, tôi luyện ra một thân vũ kỹ giết người. Hắn cùng với Đại Ngưu trở thành giáo úy, thiên tướng, rồi thành tướng quân.
Cuối cùng tới một năm, bọn hắn nhận được một cơ hội.
Một cơ hội bái nhập vào tông môn tu hành thần bí. Vì vậy, năm hai mươi sáu tuổi, hắn cởi khôi giáp xuống, vấn tóc lên cao, cùng bạn tốt của mình đi tới một vùng trời mới.
Cảnh trong mơ vô cùng chân thật khiến Từ Ngôn cảm giác như mình lạc vào trong một cảnh giới kỳ lạ.
Hắn đã trở thành thanh niên kiên cường mà cố chấp trong mộng kia, rồi lại một mực không biết người thanh niên đó tên là gì.
Cảnh trong mơ huyền ảo, vừa ảo lại vừa thực, cũng dài đến dằng dặc.
Một giấc chiêm bao dài mười năm đủ để Từ Ngôn hiểu được phần gian khổ của thanh niên trong mộng, cả phần khát vọng báo thù vô hạn.
Mộng rất dài, dài đến mức Từ Ngôn không muốn tỉnh lại nữa. Trong mộng, hắn là người thanh niên kia, bôn ba sau mấy tháng đã tìm được tông môn tu hành hội tụ tất cả cường giả trong thiên hạ.
"Xưng tên ra đi, từ nay về sau các ngươi chính là đệ tử của tông môn, sinh tử không còn thuộc về các ngươi nữa. Bái nhập tông môn rồi, mệnh, thuộc về tông môn này."
Dưới núi cao, nam tử uy nghiêm kia trầm giọng quát khẽ với đám võ đạo tinh anh đến từ khắp nơi. Tiếng quát uy nghiêm vô cùng, còn có một lực lượng không hiểu dâng trào bao phủ tất cả mọi người.
Mỗi người, không chút do dự báo danh.
Tinh anh trong đám phàm nhân chỉ có thể ra trận xung phong liều chết, chỉ có thể công thành chiếm đất, còn tinh anh trong giới tu hành có thể có thể chân chính phi thiên độn địa, giết người ở ngoài ngàn dặm.
"Trần Đại Ngưu!"
Đối mặt với tu tiên giả thần bí mà cường đại, Đại Ngưu đầy mơ ước, hưng phấn nhìn về hảo hữu bên cạnh, thấp giọng nói: "Tới phiên ngươi rồi Ngôn ca, rốt cuộc chúng ta đã có cơ hội cùng hành hiệp, giết hết ác nhân trong thiên hạ rồi!"
Thanh niên kia có chút nho nhã yếu ớt. Trường sam rộng thùng thình khẽ động, khóe miệng cũng lộ dáng tươi cười đầy mong đợi, báo ra tên mình.
"Ngôn Thông Thiên."
Chỉ là một cái tên không đáng gì trong thời loạn thế này, nhưng khi cái tên này được nói ra, như thể là hai người đang nói vậy.
Một người là thanh niên kia, còn người kia, chính là Từ Ngôn đang nhìn qua đôi mắt của hắn thông qua mộng cảnh này.
Một tia khiếp sợ hiện lên trong lòng Từ Ngôn.
Hắn đang khiếp sợ, bởi người thanh niên trong mộng cảnh vậy mà tên là Ngôn Thông Thiên. Đó là tên thật của Lâm Lang đảo chủ, Thông Thiên Tiên chủ, là một cái tên phải nói là truyền kỳ của Chân Võ giới.
Từ Ngôn có kinh ngạc đấy, nhưng vẫn không tỉnh giấc khỏi mộng cảnh. Có lẽ hắn đang tò mò, muốn xem thử vị Ngôn Thông Thiên trong mộng cảnh này đến cùng có phải là Thông Thiên Tiên chủ kia hay không.
Đi vào sơn môn, Ngôn Thông Thiên đã thấy được thế nào là phi thiên, thế nào là ngự kiếm. Những thanh pháp khí rực rỡ muôn màu, những màn mưa bụi gió lửa mà đồng môn tiện tay vung ra đều khiến hắn vô cùng rung động.
Rung động bởi những cường giả chân chính kia, rung động bởi năng lực không thể tưởng tượng được!
Ngày đầu tiên nhập môn, những đệ tử này lại được biết thêm một phần quy củ cổ quái, đó là phải chia thành hai người một tổ tu luyện, có thể tùy ý chọn nhau.
Đại Ngưu không rõ ràng cho lắm, cao hứng bừng bừng cùng một tổ với bạn tốt của y. Từ nay về sau hai người chẳng những có thể cùng tu luyện mà còn có thể cùng ở dưới mái hiên nhà. Mà những đệ tử khác cũng vậy, đa phần đều sẽ kết tổ với bạn bè mình.
Vốn tưởng rằng Tu Tiên giới là một nơi thế ngoại đào nguyên, là tịnh thổ nằm ngoài loạn thế. Không ngờ một năm sau đó, một buổi lễ nhập môn có thể nói là tàn nhẫn máu tanh đã phá vỡ hoàn toàn tấm khăn che phủ bề mặt thế ngoại đào nguyên này, hiện ra tràng cảnh tàn khốc nhất của giới tu hành.