Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 99: Không có tiền, thì gán mạng



Dịch giả: Hoangtruc

Đại sảnh rộng rãi của Mai Hương lâu bắt đầu có tiếng người khóc. Lúc đầu một hai tên, sau đó mười mấy tên, rồi đến trên trăm tên.

Cảnh tượng hơn trăm tên cao to gào khóc, nơi khác không thể nhìn thấy nhưng tràng cảnh kỳ quái này lại xuất hiện ngay trong thanh lâu. Nhìn đến làm Từ Ngôn hắc hắc bật cười, còn Nhạc Thừa Phong và Trương Hùng thì muốn dựng cả tóc gáy lên.

Một người một trăm lượng, mười người là một ngàn lượng, một ngàn đệ tử Thanh Mộc đường trọn vẹn mười vạn lạng bạc ròng!

Từ Ngôn miễn trừ tiền cơm của Nhạc Thừa Phong và Trương Hùng, nhưng lại tăng tiền cơm của bọn lâu la lên gấp trăm lần. Không có tiền không sao, tự mình nhảy vào ngồi trong nồi nước sôi nửa canh giờ là có thể rời đi.

Loại Đường chủ như Nhạc Thừa Phong hay Trương Hùng có lẽ không thiếu mấy ngàn, hoặc hơn vạn lượng bạc. Đám lâu la thủ hạ của bọn họ lại không thế, rất nhiều tên giống như Vương Bát Chỉ, năm mười lượng bạc còn chưa đóng nổi. Có ít tiền thì bọn chúng đã cầm đến sòng bài hoặc thanh lâu tiêu xài hết rồi. Chờ đám lâu la tà phái này để dành tiền, không bằng mong cho heo nái leo cây còn dễ dàng hơn.

Bọn hắn khóc không phải vì không có tiền, mà vì không giao tiền thì phải nhảy vào nổi nước sôi mới phát khóc. Nhảy vào rồi thì bị giày vò đến chết, còn sống đi ra được cũng tàn phế, ai không khóc cho được?

Trăm tên lâu la khóc lóc như vậy khiến người khác sởn cả da gà. Đám nữ nhân tụ tập sau lưng Mai Tam Nương cũng bị dọa cho chết khiếp. Lần đầu tiên các nàng nhìn thấy nhiều nam nhân lớn như vậy khóc lóc. Nhưng không phải các nàng sợ tiếng khóc, mà sợ thiếu niên trước mắt khiến đám to xác này phải khóc rống lên kia.

Trước kia, Từ Ngôn không khác gì một gã sai vặt trong Mai Hương lâu, tính tình không nóng nảy bao giờ. Cho nên những nữ nhân khác khi rảnh rỗi đều thích trêu chọc Ngôn ca nhi một phen. Hôm nay, chẳng những các nàng biết Ngôn ca nhi trở thành Thái Bảo Quỷ Vương môn, mà còn nhìn thấy được cái gọi là lòng dạ độc ác và tàn nhẫn. Ánh mắt những nữ nhân này nhìn Từ Ngôn không còn có trêu ghẹo nữa, chỉ đầy lạ lẫm và hoảng sợ.

Lúc này chỉ có Mai Tam Nương là an nhiên trấn định.

Từ khi biết Từ Ngôn có thân phận Thái Bảo, với tâm trí Mai Tam Nương đã sớm nghĩ thông suốt mấu chốt. Chắc nửa ngày không nhìn thấy đệ đệ này, là vì Từ Ngôn không biết dùng cách gì để trở thành Thái Bảo Quỷ Vương môn, bây giờ lấy thân phận Thái Bảo này đến cứu Tam tỷ hắn.

Dù vui mừng, hàng mày thanh tú của Mai Tam Nương vẫn luôn nhíu chặt. Bởi vì nàng lại lần nữa thấy được hình ảnh tiểu đạo sĩ đang đứng dưới ánh trăng trên Nguyên sơn trại trước kia, dù đang cười nhưng gương mặt vẫn lạnh lùng như hàn băng.

Vô số đệ tử Thanh Mộc đường khóc rống lên, rồi đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Đường chủ bọn họ. Lúc này có thể thoát khỏi địa ngục hay không đành nhìn vào Đường chủ đại nhân. Bắt bọn họ giao tiền, căn bản không có bao nhiêu tên giao được.

Gắng gượng giữ lấy gương mặt tươi cười, Nhạc Thừa Phong bất đắc dĩ nói: “Thái Bảo đại nhân, bầy thủ hạ của ta quả thật đã ăn uống thả cửa một trận. Chẳng qua một người phải trả một trăm lượng, có phải giá cả quá cao hay không, người xem…”

“Nhạc đường chủ đã mở lời, không vấn đề, chiết khấu!” Từ Ngôn vung tay, thoải mái nói tiếp: “Mỗi người năm mươi lạng bạc. Nhiều người như vậy, coi như năm vạn hai là được rồi. Thế nào Nhạc đường chủ? Đây là ta nể mặt ngài a, bằng không tối đa cũng chỉ giảm tám, mười lượng mà thôi. Ta là người vô cùng công bằng, ăn được thì phải trả tiền, không có tiền thì gán mạng!”

Hay cho một câu không có tiền, thì gán mạng!

Nhạc Thừa Phong thầm mắng to trong lòng, coi như lần này gã xui xẻo, đành đè nén tâm thần lại nói tiếp: “Được, năm vạn hai, tính trên người Nhạc mỗ. Chẳng qua lão phu vội vàng ra ngoài, không mang theo nhiều bạc như vậy, mong Thái Bảo dư dả cho ta vài ngày. Khoản tiền này nhất định Nhạc mỗ sẽ trả lại.”

"Có thể!"

Từ Ngôn vậy mà lại dễ nói chuyện. Hắn vẫy tay kêu tên sai vặt mang giấy bút đến, sau đó tự mình xoẹt xoẹt viết một hàng chữ lớn lên tờ giấy, đưa cho Nhạc Thừa Phong. Vừa nhìn vào, lão thiếu chút nữa tức chết.

Từ Ngôn ghi xuống, là một tờ giấy ghi nợ. Trên giấy còn viết rõ Đường chủ Thanh Mộc đường Nhạc Thừa Phong thiếu nợ Thái Bảo Từ Ngôn năm vạn hai lượng bạc. Quá hạn mười ngày không trả, thì sẽ tính tăng thêm tiền lãi…

“Nhạc đường chủ, ấn dấu vân tay kìa.”

Từ Ngôn cầm lấy hũ mực đỏ, cười hề hề ngốc nghếch đưa qua cho Nhạc Thừa Phong, cười đến mức Nhạc Thừa Phong phải sợ hãi.

Năm vạn hai thì năm vạn hai, Nhạc Thừa Phong rơi vào đường cùng, đành đưa tay ấn dấu vân tay. Lúc này gã mới mang theo đám thủ hạ, vội vàng rời đi.

Vừa ra khỏi cổng lớn của Mai Hương lâu, sắc mặt Nhạc Thừa Phong lập tức âm trầm. Gã quay sang hỏi Trương Hùng bên cạnh: “Hắn có thật là Thái Bảo tân nhiệm?”

“Hôm nay quả thật là ngày trọng tuyển Thái Bảo. Lúc ra cửa ta cũng nhìn thấy lôi đài được dựng lên xong xuôi, nghe nói đích thân đại Thái Bảo tọa trấn.” Trương Hùng giải thích xong một câu liền chắp tay cáo từ. Gã cảm thấy vận khí Nhạc Thừa Phong này quá nát, tốt nhất nên cách xa loại người này ra một chút. Hôm nay nếu không phải gã phản ứng nhanh, nhận sai đầu tiên, dám mắng Thái Bảo gia là thú cưng thì hắn không biết mình phải bỏ ra bao nhiêu tiền nữa.

"Anh rể! Ai da, ai da da!"

Một tên tiểu đầu mục bị ném vào nồi nước lúc trước khóc lóc la lối: “Anh rể phải báo thù cho ta a. Ta đau chết mất thôi, ai da da, anh rể, anh rể à...!”

“Cái cm mày!”

Một cước phóng ra, Nhạc Thừa Phong đấm đá một hồi bên đường. Dưới quyền cước của Tiên Thiên Tam mạch, vốn tên tiểu đầu mục kia sống dở chết dở, nay không còn thở nổi nữa, rồi bị vứt trong mương nước không ai quản đến.

Chỉ là một đứa em thị thiếp mà thôi. Loại em vợ này, nếu thuận tay đề bạt lên không sao, nhưng thiếu chút nữa rước về đại họa cho Nhạc Thừa Phong, làm sao gã còn lưu hắn lại? Nếu không phải hai tên tiểu đầu mục này vỗ mông ngựa tên Trương Hùng kia, gã cũng không có kết cục thế này.

Mắng Thái Bảo gia là thú cưng, khác nào muốn chết chứ?

Xử lý sạch hai tên thủ hạ chướng mắt, Nhạc Thừa Phong trầm ngâm chốc lát rồi mang người chạy đến lôi đài của Quỷ Vương môn. Gã muốn thật sự xác nhận xem đến cùng thì Từ Ngôn có phải đã đoạt được vị trí Thái Bảo hay không. Nếu đối phương dám gạt gã, Nhạc Thừa Phong sẽ tàn sát toàn bộ Mai Hương lâu, gà chó không tha!

Nhạc Thừa Phong tìm hiểu xác thực, Từ Ngôn tất nhiên không lo lắng. Bởi vì hắn là Thái Bảo hàng thật giá thật.

Không nói đến Nhạc Thừa Phong đang phiền muộn muôn phần. Lúc đám đội ngũ Thanh Mộc đường rút đi, chỉ còn lại đại sảnh hoang tàn hỗn loạn, một đám nữ tử thanh lâu mang theo sợ hãi nhìn về Từ Ngôn đang ngồi chỗ đó. Người nào người nấy đều thập phần kinh hoảng, đến Thanh La ít tuổi nhất cũng không dám gọi lên một tiếng Ngôn ca nhi.

Mai Tam Nương biết bầu không khí không đúng, bèn đuổi hết đám nữ nhân, cả mấy tên sai vặt và người hầu đi ra ngoài. Trong đại sảnh, chỉ còn lại hai người tỷ đệ bọn họ.

Đóng cửa, Mai Tam Nương quay lại, hàng mày liễu càng nhíu chặt lại hơn. Bởi vì nàng nhìn tiểu đạo sĩ kia vẫn cứ đang mỉm cười như trước. Từ Ngôn lặng yên cười, trong cái tươi cười đó lại mang theo lạnh lẽo không nói ra được, khiến người ta cảm giác như một con ác quỷ ẩn thân trong bóng đêm, đang nhe răng cười đối với đám thức ăn vô tận trước mắt.

“Xú tiểu tử, ai bảo ngươi trở thành Thái Bảo hả? Ngươi có biết càng liên lụy tới tà phái, tương lai càng khó thoát ra hay không hả?”

Nữ tử đứng trước mặt Từ Ngôn, tay chống eo ra dáng một trưởng bối. Nhưng mặc kệ Mai Tam Nương oán trách, Từ Ngôn tựa như tai không nghe thấy, mắt cũng không động đậy.

Nhìn bộ dạng Từ Ngôn như thế, Mai Tam Nương lập tức sợ hãi. Nàng không nói gì, chỉ ôm lấy đệ đệ, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống.

“Xú tiểu tử, đừng dọa Tam tỷ ngươi, mau tỉnh lại, mau tỉnh lại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.