Không ngờ rằng tiểu Mộc đầu lại dung hợp với cành khô rồi biến thành một chiếc lá xanh, còn có thể hấp thu linh thảo có thuộc tính Mộc nữa. Sau khi kinh ngạc, Từ Ngôn không khỏi vui mừng khôn xiết.
Mộc lão, Mộc Linh ban đầu của nhành khô này đã tiêu tan. Hiện tại, cành gỗ khô này đã trở thân thể của tiểu Mộc đầu.
Nhìn bề ngoài, đoạn cành khô chẳng có gì đáng để chú ý, nhưng lại chính là cây đại thụ thông thiên tại thế giới trong bình. Một khi cây đại thụ này gãy đổ vì héo tàn, cả đất trời thế giới trong bình sẽ gặp họa lớn. Thế nên, sự tồn tại của tiểu Mộc đầu rất quan trọng. Trường hợp tốt nhất là tiểu Mộc đầu có thể sống lại thật sự, trở thành Mộc linh có sự hoạt động riêng của chính mình.
Chỉ cần tiểu Mộc đầu sống lại, nhành khô trong bình sứ sẽ hồi phục được sức sống.
Đã yên lòng rồi, Từ Ngôn bắt đầu suy nghĩ đến vài loại linh thảo đơn giản có thuộc tính Mộc tại Chân Võ giới. Hắn nhận biết đến hơn một ngàn loại, xem ra giai đoạn sau này có chút bận rộn.
Vì bạn tốt của mình, Từ Ngôn không ngại bận rộn. Nhưng khi nhớ đến thần mộc chọc trời trong thế giới trong bình, một nghi hoặc khác bất chợt xuất hiện trong đầu hắn.
Đặt giả thuyết bình sứ chính là linh bảo có đẳng cấp vượt xa pháp bảo, chưa bàn đến nó là hậu thiên hay tiên thiên, thì nhành gỗ khô kia lại có xuất xứ từ đâu? Tại sao nó lại cắm vào bên trong bình sứ?
"Giấc mơ kỳ quái, thiếu niên Ngôn Thông Thiên, Thông Thiên tiên chủ mất tích ngàn năm trước, đảo Lâm Uyên cũng được hình thành vào thời điểm đó, vực sâu dưới biển, cự thú nơi đáy đại dương, lỗ thủng trên xương cự thú..."
Tự nhủ như thế, hắn bèn xâu chuỗi các manh mối mà bản thân từng lơ là. Từ đó, một suy đoán vừa hoang đường vừa kinh khiếp đã hình thành.
Ngàn năm trước, vì một lý do nào đó mà Thông Thiên tiên chủ đánh rơi chiếc bình sứ này. Bình sứ chìm vào trong nước, đập chết một con hải thú mạnh mẽ có cảnh giới thấp nhất là Yêu Vương, thậm chí có khi là Hóa Vũ. Chiếc bình ấy còn làm chấn động lớp nham thạch nơi đáy biển tràn lên mặt biển, cuối cùng tạo nên hòn đảo Lâm Uyên!
"Chẳng lẽ chiếc bình sứ là đồ của Ngôn Thông Thiên?"
Đi cùng với sự kinh ngạc, Từ Ngôn cảm giác cực kỳ khiếp sợ. Dần dà, hắn cảm giác mình và vị Thông Thiên tiên chủ ấy có một mối liên hệ chặt chẽ nào đó, nhưng lại không có căn cứ thực tế.
"Nếu chiếc bình sứ là linh bảo của Thông Thiên tiên chủ, vậy nhành cây khô lại là cái gì? Chẳng lẽ bản thân nó cũng là một món dị bảo ư?"
Chắc chắn bình sứ và nhành khô không cùng một thể. Thế nên, nhành khô ấy chỉ là vật bên ngoài. Nhưng vật bên ngoài như vậy lại có thể nằm trong bình sứ này đủ chứng minh giá trị của nó không hề nhỏ, thậm chí là vô cùng quan trọng dù nó có phải là linh bảo hay không.
Một nhành cây khô lại dùng linh bảo để bồi dưỡng thì không thể nào là vật tầm thường được.
Chờ cho sự mê mang và mạch suy nghĩ trong đầu bình tĩnh lại, Từ Ngôn bắt đầu tò mò và trông chờ vào chuyến đi mờ mịt này.
Hắn hiếu kỳ về toàn cảnh Chân Võ giới cùng với những vị cường giả tu hành khắp thiên hạ rộng lớn.
Từ Ngôn cũng trông chờ tháo gỡ từng điều bí ẩn một, về thân thế của chính mình, về lai lịch của bình sứ, về chân tướng của nhành cây khô và cả vị Thông Thiên tiên chủ không rõ tung tích hay sống chết kia.
Đã rời khỏi Tàng Thi lâm một khoảng cách khá xa, Thừa Phong thuyền bay thẳng một đường, đi xuyên suốt một tháng. Lúc này, nó đã vòng qua khỏi khu vực rừng rậm có chứa bầy Thi Ngữ trùng khủng khiếp.
Dần dà đến gần Tây Châu Vực, tiết trời trở nên lạnh hơn. Nơi này có gió lạnh thét gào, tuyết rơi dày đặc tạo nên một bức màn trắng xóa giữa đất trời.
Con thuyền hẹp dài có tốc độ cao chậm rãi hạ xuống trên mặt đất đầy tuyết. Mười tám bóng người mạnh mẽ nhảy ra khỏi thuyền. Sau đó, chiếc Thừa Phong thuyền thu nhỏ thành cỡ bàn tay rồi được Vương Chiêu thu vào túi trữ vật.
"Chúng ta đang đứng tại địa giới của Tuyết quốc rồi, không thể bay được nữa. Nếu không có biến cố phát sinh, từ đây chúng ta phải đi bộ thôi."
Vương Chiêu vừa chỉ về một thị trấn nhỏ xa xa giữa màn tuyết, vừa trầm giọng nói: "Trước tiên, chúng ta nghỉ chân tại đó. Qua ngày hôm sau sẽ thuê xe ngựa đi. Tuyết quốc rất lớn. Chúng ta phải chọn con đường ngắn nhất để đi, nghĩa là vượt ngang quốc gia này, đi thẳng đến hoàng thành Tuyết quốc."
"Nghe nói, hoàng thành của một nước lớn rất náo nhiệt. Đại sư tỷ, chúng ta dừng chân tại đó vài ngày được không? Đệ rất muốn mở mang tầm mắt xem phong cảnh của đại quốc Tây Châu Vực."
Phí Tài là người đầu tiên đề nghị, sau đó bị các vị đồng môn chế ngạo liên tục.
"Là ngươi muốn mở mang tầm mắt với mấy món ngon của một nước lớn thì có. Không nhìn thấy đám Ly Ngưu ngưu kia à, toàn là xương trắng? Cả ta cũng phải ngán ngẩm đến nửa năm, vừa nghĩ đến đám côn trùng ấy là buồn nôn ngay."
"Cẩn thận vẫn hơn. Phải nhanh chóng đi khỏi Tuyết quốc, đừng biến mình thành bầy Ly Ngưu đó, hoặc ngu ngốc bước nhằm vào khu vực nguy hiểm."
"Nói nghe ghê quá vậy? Dù gì đi nữa, Tây Châu Vực cũng là địa vực của Nhân tộc, nào phải địa bàn của Yêu tộc. Chúng ta đã vào một nước lớn rồi, hà cớ gì sợ bị côn trùng ăn thịt."
Một vài đệ tử đảo Lâm Uyên phát biểu ý kiến dồn dập; có kẻ e dè mảnh đất xa lạ này, cũng có người không hề sợ hãi trước đống xương Ly Ngưu bị côn trùng gặm sạch kia.
"Tuyết quốc là địa vực của Kim Ngọc phái. Tuy cấm bay, nhưng nơi đây cũng có một vài khu vực nguy hiểm. Dù vậy, chúng ta chỉ cần đi ngang qua thành thị, tránh xa các nơi nguy hiểm là được."
Vương Chiêu khuyên bảo nhóm sư đệ, sư muội này rồi đi trước tiến về phía thị trấn ở đằng xa, vừa đi vừa nói: "Tây Châu Vực và Đông Châu Vực giống nhau, đều do Nhân tộc đứng đầu. Chúng ta không cần phải e ngại quá, vì tu sĩ nơi này mạnh hơn bọn yêu tộc trong các khu nguy hiểm rất nhiều. Được rồi, xuất phát thôi!"
"Đại sư tỷ nói đúng, đây chính là Tây Châu Vực của Nhân tộc chúng ta. Chỉ cần không đến khu vực nguy hiểm, thì có gì mà phải sợ? Đi nhanh lên nào, lấp đầy bụng đói rồi tính tiếp."
Phí Tài hớn hở bám theo đại sư tỷ sát gót. Vừa trông thấy thị trấn, y bèn liên tưởng ngay đến rượu và thức ăn. Về phần bầy Ly Ngưu trước đó, y đã ném sau đầu từ lâu.
Từ Ngôn đi sau cùng. Hắn khẽ cúi đầu, nhìn những dấu chân trước mặt.
Dưới cái nhìn của hắn, từng dấu chân này chính là những vận mệnh riêng rẽ. Cuối cùng, chúng sẽ dẫn thẳng tiến đến những điểm đến khác nhau và có kết cuộc riêng biệt.
Dĩ nhiên, bước chân của chính hắn cũng khác hoàn toàn những người này.
"Hiểm địa..."
Hắn thì thầm, cảm giác bất đắc dĩ.
"Nhân tâm mới là điều đáng sợ nhất, hơn hẳn bọn yêu thú trong những khu vực nguy hiểm kia..."
Vặn ra một nụ cười lạnh lùng từ khóe miệng thanh tú, Từ Ngôn biết rõ, thật ra bọn Yêu tộc đơn giản không hề đáng sợ. Thứ đáng sợ nhất chính là lòng người khó lường kia.
Ở Tình châu, có vô số chuyện đấu đá lẫn nhau, sử dụng âm mưu quỷ kế. Từ Ngôn không hề ngây thơ đến nỗi tin rằng Tây Châu Vực rộng lớn vô biên này có thể là thiên đường của tu sĩ Nhân tộc.
Bởi vì, Lương Xuyên không phải là một tu sĩ tầm thường chỉ vừa tu luyện mười mấy năm. Hắn đã tu hành mấy trăm năm rồi.
Do khoảng cách không xa lắm, mọi người đã nhanh chóng đến thị trấn nhỏ ở đằng ấy.
Nơi này vẫn khá náo nhiệt, người người qua lại tấp nập trên đường. Người phàm đều trùm kín áo và mũ da trên người.
Tại nơi bị tuyết phủ quanh năm thế này, chuyện giữ ấm và tích trữ lương thực rất quan trọng đối với người phàm.
Quan sát khu thị trấn nho nhỏ này một vòng, Từ Ngôn nhận ra đa phần người phàm nơi đây đều có vẻ mặt yên ổn, chẳng ai có thái độ vội vã gì cả.
Bách tính an cư lạc nghiệp chính là một trong những tiêu chuẩn để so sánh thực lực của môn phái tu hành sau lưng quốc gia này. Trông có vẻ Tuyết quốc có thực lực không tầm thường, chứng tỏ thế lực của Kim Ngọc phái sau lưng hẳn phải to lớn.
Sau khi thuê một phòng trọ trong quán rượu trên đường, Vương Chiêu bèn tập trung mọi người lại.
"Nhớ kỹ cho ta, đừng gây chuyện! Mục đích của chúng ta chính là Địa Kiếm tông." Dặn dò lần nữa xong, Vương Chiêu nói: "Chúng ta không rõ về thế cuộc tại Địa Kiếm tông, trong khi Kim Ngọc phái sau lưng Tuyết quốc là một thế lực lớn. Có người nói, phái ấy mạnh xấp xỉ Địa Kiếm tông. Nếu chạm mặt tu sĩ tại Tuyết quốc, các ngươi không được gây gỗ. Phí Tài, ngươi nghe rõ chưa?"
"Rõ rồi, rõ rồi!" Phí Tài vội nói: "Đại sư tỷ yên tâm, đệ nghe lời mà!"
"Tốt lắm, đi gọi một bàn tiệc rượu đi." Vương Chiêu không làm mặt nghiêm nữa, chỉ vỗ bàn rồi dõng dạc nói: "Đến nước lạ, dĩ nhiên phải nếm thử món ngon tại đây rồi. Ta cũng ăn chán mấy món cá, tôm, rùa, giờ cũng nhau ăn thử mỹ vị tại Tuyết quốc đi nào."