Nhật Nguyệt Vô Thường

Chương 13





Giao chiến trải qua không được bao lâu nhưng cục diện đã phần nào rõ ràng. Hắc Báo song yêu tuy lấy ít địch nhiều nhưng phối hợp vô cùng ăn ý, công thủ chỉnh tề, không hề rơi xuống thế hạ phong. Bên cạnh đó, nhóm người Hắc Sát trại tu vi cao nhất chỉ đạt đến Võ đồ cấp chín, hơn nữa công pháp, võ kĩ của họ phần lớn đều phù hợp với hành động đơn lẻ, chẳng mấy chốc đã bị hai đầu yêu thú ép đến thở không ra hơi. Hai thiếu nữ nọ chỉ là Võ đồ ba cấp, hai con báo đen không mấy chú tâm nên áp lực không nhiều. Ngược lại, Tô Trác gặp phải một lần công kích chớp nhoáng đã bị cào một vết lớn ở bả vai, máu nhuộm kín vạt áo, bộ dạng vô cùng chật vật.



Đúng lúc này, một luồng hàn khí tỏa ra, mặc dù mỏng manh nhưng mang theo uy áp khổng lồ. Bọn người Hoắc Thiên Sơn tu vi còn thấp, tất nhiên không thể nhận ra được điều này. Ngược lại, hai con yêu thú đang thong dong đối địch, đội nhiên phát hiện ra sự uy áp kinh thiên về thuộc tính, vội vàng nhảy thoát ra khỏi vòng chiến. Chúng đưa cặp mặt sợ hãi về phía Hàn Phong, liên tục thối lui, gầm lên vang vọng.



Grào….gào!



Đám người Hác Sát trại đang chìm trong nguy hiểm, bỗng nhiên được giải thoát, nét mặt thoáng mừng rỡ rồi nhìn Hàn nhị thiếu gia một cách ngạc nhiên. Sau đó, phu thê nhà báo gào lên một cách không cam tâm lần nữa rồi vội vàng quay lưng chạy mất dạng. Hành động của Hắc Báo song yêu thật quá mức khó hiểu, bọn họ thực sự không nhìn ra tên tiểu tử yếu ớt này có gì đáng chú ý cả. Mặc kệ thế nào, nguy cơ trước mắt đã được giải trừ, cả bọn thở phào nhẹ nhõm.



Nét mặt Hoắc Thiên Sơn có chút ngoài ý muốn, hắn nghi hoặc nhìn Hàn Phong, sau đó chắp tay mà nói:



-Hắc Sát trại, Hoắc Thiên Sơn.




-Hàn gia, Hàn Phong. – Hàn Phong mỉm cười đáp lễ lại. Hắn nhận ra con người trước mặt rất tài giỏi nhưng lại không kiêu ngạo, tuyệt đối đáng để kết giao.



-Sư huynh, hiện tại không có cách nào tìm ra hung thủ, hơn nữa nơi này gây ra động tĩnh quá lớn, không thể ở lâu. Muội nghĩ trước tiên hãy quay về trại, sư phụ tự nhiên sẽ có cách tìm ra người đã sát hại Phương Tuyền sư tỷ.



Người nói là một thiếu nữ phía sau, một Võ đồ cấp ba, trước nay chưa hề mở miệng một lần. Tuổi nàng khoảng mười lăm, dung nhan không tính là xinh đẹp nhưng ngũ quan đoan chính, cân đối hài hòa với khuôn mặt, nhìn rất có thiện cảm.



Hoắc Thiên Sơn nhíu mày lại, trầm ngâm một lúc rồi gầt đầu, quay lưng chậm rãi rời đi. Bọn người Hắc Sát trại cũng không có tâm tư nói lời từ biệt với Hàn Phong, thoáng chốc cũng theo sau Hoắc Thiên Sơn đi khỏi nơi này.



Nhìn bóng những người này dần dần khuất sau rừng tuyết, Hàn nhị thiếu gia cũng mang một bụng tâm sự mà rời khỏi Cực Hàn Chi Địa, hướng Hoàng quốc mà trở về. Vui mừng, hào hứng, lo lắng các loại cảm xúc lẫn lộn nhau trong đầu Hàn Phong. Vui mừng vì hắn đã thực thấy được của năng lượng băng hàn trong cơ thể mình bưu hãn mức nào. Bản thân hắn công pháp cơ sở hiện tại còn chưa được một cấp, ấy vậy mà đã có khả năng điều động một phần hơi nước trong tự nhiên, dù chỉ là rất nhỏ song cũng hơn xa phẩm chất năng lượng băng hàn của hắn ban đầu rồi. Mặt khác, tâm tư hắn lúc này cũng khát khao tăng cường thực lực của bản thân. Mắt thấy Hoắc Thiên Sơn chỉ hơn hắn một vài tuổi đã có tài năng kinh diễm, Hàn Phong chỉ mong một ngày không xa hắn có thể trước mặt phụ thân mà đại triển thần uy, khiến người tự hào. Chẳng phải hắn có cực hạn hàn lực trong cơ thể sao, tiềm năng phát triển tuyệt đối không thua thiếu niên họ Hoắc nọ.



Tuy nhiên, trên đường trở về, Hàn Phong cũng đã gặp qua nhiều võ giả khác, lúc này mới biết được bản thân đã chìm sâu dưới biển đến hai năm, thế là hắn lại được thêm một phen cãi nhau tưng bừng với Đao lão. Vốn là sau khi tỉnh dậy hắn đã hỏi Đao lão về vấn đề này rồi, tuy nhiên lão ta lại nói là không để ý lắm, chỉ cho rằng không đáng bao lâu cả. Nghĩ đến cũng không sai, Đao lão đã sống cả ngàn năm rồi, thời gian hai năm chỉ như là chớp mắt mà thôi, vì vậy mới xảy ra màn hiểu lầm của một người một đao này.



Khi đi ngang qua phạm vi Cửu Sát Tông, Hàn Phong có ghé thăm đại ca mình thì nghe tin Hàn Lâm đã mất tích khoảng nửa năm trước cùng với rất nhiều ngoại môn đệ tử khác, khiến hắn lo đến phát hoảng. Cả hai huynh đệ đều mất tích, không cần tưởng tượng hắn cũng biến Hàn Phi Long ở nhà sẽ có cảm giác gì. Vì vậy, Hàn nhị thiếu gia chỉ biết ba chân bốn cẳng chạy như bay về nhà trong tâm trạng muôn màu muôn vẻ như thế.



***



Hai mươi ngày trôi qua…



Hoàng quốc lúc này đã là cuối hè, cái nóng gay gắt, cháy da cháy thịt đã phần nào vơi đi, những cơn gió ấm đầu tiên đã bắt đầu tràn về khiến người dân nơi đây cảm thấy vô cùng thoải mái, phần nào báo hiệu thời khắc chuyển sang thu. Thế giới này thật kì diệu, mỗi vùng, mỗi nơi đều có nhiều đặc sắc khác nhau, nổi bật nhất là khí hậu. Hoàng quốc có cả bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, đa dạng, đều đặn luân chuyển trong năm, có lúc vô cùng khắc nghiệt, có lúc lại thập phần thoải mái. Ngược lại, Bạch Đế quốc và Hư Vô sa mạc thì khác hẳn, một nơi cực nóng, một nơi cực lạnh quanh năm, trái ngược nhau hoàn toàn. Còn về Đại Long quốc, nơi này chỉ có có hai mùa mưa – nắng, nhiệt độ, thời tiết luôn luôn ôn hòa, chính vì vậy nên phát triển vô cùng rực rỡ, trở thành trung tâm của đại lục.



Hai năm trôi qua, quang cảnh Hoàng thành cũng không thay đổi gì nhiều, vẫn là miền đất thông thương của đại lục, nơi nơi đều tấp nập bóng người qua lại. Trời lúc này đã dần dà chuyển tối, một vài nhà đã bắt đầu giăng đèn lồng sáng trưng. Phía trước Hàn phủ, một thiếu niên đang đứng đến thất thần, đôi mắt y mở lớn, đậm vẻ kinh hoàng. Người này chỉ độ mười ba, mười bốn tuổi, mũi cao, mày thẳng, tóc sau cột thành đuôi ngắn, trông rất tinh nghịch, đáng yêu. Thân hình hắn hơi gầy, mặc một bộ hắc bào bó sát, thuận lợi cho việc vận động tay chân.




Thiếu niên nọ tự nhiên là Hàn Phong. Vài ngày trước, hắn đã tận dụng thời gian rảnh rỗi để tu luyện, thuận lợi luyện thành tu vi cơ sở cấp một, cảm giác vô cùng vui vẻ. Có điều, khi về đến nhà, quang cảnh xung quanh khiến hắn kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm, tay chân như hoa đá.



Hàn phủ ngày trước vốn ngói sáng tường cao, trang hoàng lộng lẫy nay trở nên tối tăm lạnh lẽo, không một bóng người. Hai đầu sư tử đá bên ngoài gần như đã bị phá nát, tấm biển “Hàn Tộc” treo trên cửa vào cháy đen hơn phân nửa, vô cùng thê thảm.



Sắc mặt Hàn Phong tái xanh, hoảng hốt chạy như bay vào phủ.



¬-Cha, nhị nương, các người đâu hết rồi, hài nhi đã trở về đây. Cha, nhị nương…



Hàn Phong điên cuồng chạy khắp nơi, gào thét đến khan cổ họng nhưng không hề có ai đáp lại, họa chăng chỉ có thanh âm của hắn vọng về mà thôi. Hàn phủ lúc này đã bị tàn phá nặng nề, độc một màu đen nhánh. Cột nhà hoàn toàn cháy thành than, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào. Đồ vật bài trí bên trong có cái nát như tương, có cái bị hủy đi gần như hoàn toàn, có cái chỉ còn lại tro bụi, bay sàn sạt dưới đất. Khắp mặt tường, nền gạch lưu lại vết chém sâu cả mét, có nơi bị hủy thành hố lớn, hiển nhiên nơi này đã từng trải qua một hồi tử chiến kinh thiên.



-Chaaaaaaaaaaaaaaaa!



Mồ hôi trên trán Hàn Phong nhễ nhại chảy xuống, hòa cùng từng dòng nước mắt đau thương, nghi hoặc, tràn xuống bờ môi khô khốc của hắn, mặn chát. Hung hiểm hắn đã trải qua, kinh hỉ hắn cũng đã nhận được, nhưng vì sao đến lúc báo tin vui cho cha, đến thời khắc nhìn thấy khuôn mặt hạnh phúc xen lẫn bất ngờ của cha hắn thì cảnh nhà lại tan hoang, người cũng đâu mất rồi ?



-Rốt cuộc chuyện gì đã xảy raaaaaaaaaaa?



Hàn Phong quỳ xuống đất, gào lên trong bóng tối. Tiếng gào thê lương, đau đớn của một đứa trẻ ngây thơ khiến người nghe cũng phải quặn lòng xót xa. Thân thể hắn lúc này đã đến cực hạn, không thể di chuyển nổi nữa. Suốt hai mươi ngày ròng rã trở về, lại thêm cả tiếng đồng hồ tìm kiếm điên cuồng, làm sao một thiếu niên mười ba tuổi có thể chịu nổi. Mà Đao lão lúc này cũng không biết làm sao cho phải, đành phải bảo trì im lặng.



Lộp bộp, lộp bộp.



Bỗng nhiên có động tĩnh chậm rãi phát ra, Hàn Phong không khỏi ngơ ngác đưa mắt lên nhìn. Chỉ thấy trong đôi mắt đã nhòe lệ của hắn, một thân ảnh nhỏ xinh đang bước tới. Nàng mặc váy dài, màu hồng phấn, mờ ảo tựa tiên nữ hạ phàm; khuôn mặt trái xoan, hàng mi dài, đôi mắt thật to, sáng long lanh như mặt hồ Lưu Tinh(**chương 1); đôi môi nho nhỏ, chúm chím như cánh hoa, ngọt tựa bánh mật.



Hình bóng thiếu nữ thân quen hiện ra khiến nước mắt Hàn Phong chảy một nhiều hơn. Sâu trong tâm can hắn, một cảm giác ấm áp, yêu thương khi gặp lại người thân tràn ngập khắp thân thể. Suốt mười năm lớn lên bên nhau, vui đùa cùng nhau, làm sao hắn có thể quên được chứ.




Cố gắng lấy chút sức lực cuối cùng, Hàn Phong lấy tay chống lên mặt đất, đẩy mình đứng dậy, loạng choạng bước về phía thiếu nữ. Hắn nắm chặt lấy đôi vai nhỏ bé của nàng, bao nhiêu nghi hoặc chất chứa trong tim bùng nổ mà hét lên:



-Phi Tuyết tỷ tỷ, cha ta đâu, nhị nương đâu, tại sao Hàn gia lại như thế này. Mọi người đâu hết cả rồi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.



Nhạc Phi Tuyết thấy tên tiểu tử lạ mặt này bất ngờ dám nắm lấy vai mình, hàng mi xinh khẽ chau lại. Nàng đang toan tính hạ lệnh cho hộ pháp trừng trị tên hỗn xược nọ thì bốn chữ “Phi Tuyết tỷ tỷ” vang lên trong tai làm nàng sững sờ. Lần lượt hàng loạt các hình ảnh thân quen hiện lên trong tâm trí khiến đôi môi nàng khẽ run rẩy.



“Là hắn”.



Tiếng gọi thân quen của hắn, đã rất lâu rồi nàng không được nghe thấy. Tiểu mập mạp đáng yêu ngày nào cùng nàng lớn lên, nàng đã quen rong chơi khắp nơi cùng hắn, quen được hắn chọc cho nàng cười. Cũng chính hắn vì nàng mà trọng thương, khiến nàng hao tốn bao nhiêu nước mắt đau xót. Để rồi kể từ lúc hắn mất tích hai năm trước, chưa một ngày nào nước mắt nàng không rơi. Bất tri bất giác, Nhạc Phi Tuyết trở nên đờ đẫn.



Hàn Phong lúc này cũng không còn lí trí, hắn nắm vai nàng càng chặt hơn, lắc lư liên tục mà gào:



-Tỷ trả lời đi chứ. Cha đệ đâu, hả? Người nhà đệ đâu, tại sao lại như thế này, tỷ nói đi, tỷ nói đi!



Bốp!



Bỗng nhiên, Hàn Phong cảm thấy Nhạc Phi Tuyết trước mặt mỗi lúc một mờ hơn, đầu óc hắn chợt tối sầm lại, toàn thân ngã lăn ra đất, hôn mê bất tỉnh.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.