Nam Vũ các – Hậu đường.
Sâu trong hậu đường dựng một bàn thờ bẳng gỗ, bên trên bày gần trăm bài vị khác nhau, phía trước là một cỗ lư lớn, cắm đầy nhang, khói bốc nghi ngút khắp phòng. Hàn Phong thân mang y phục bằng vải thô màu đen, áo tay ngắn, thoạt nhìn hết sức bình dị, gọn gàng và năng động, lúc này đang đứng yên trước bài vị của cha hắn: Hàn Phi Long.
Khẽ đốt một bó nhang, Hàn Phong vái ba lần rồi cắm vào trong lư đồng, tiếp tục bảo trì mặc niệm. Bất giác, mắt hắn đỏ lên, long lanh tựa sắp như sắp rơi lệ. Chẳng biết bao lâu sau, hắn nắm chặt tay, đưa lên quyệt đi nước mắt. Dần dà, quang mang trong mắt hắn trở nên kiên định vô cùng, thân hình gầy gò chợt vững như thái sơn. Chậm rãi quay lưng, Hàn Phong rời khỏi hậu đường.
Bên ngoài, Nhạc Đồng đã đứng đợi hắn từ lâu.
-Ngươi xác định muốn đến Bạch Đế quốc tu luyện?
-Dạ. Nhạc sư bá hãy thay con bảo vệ hương hỏa gia tộc, sau này xây dựng lại Hàn gia con sẽ rời đi. – Hàn Phong từ tốn trả lời.
-Ừm.
Nhạc Đồng thấy hắn đã trưởng thành cũng như vượt qua cú đã kích thì rất đỗi vui mừng. Bất quá, bản thân vị các chủ này cũng không phải kẻ lắm lời, hắn chỉ dặn dò qua loa vài câu rồi đưa cho Hàn Phong một cái túi nhỏ, bên trong chứa một trăm tinh thạch và năm khỏa Bạch Vũ Châu. Hàn Phong cũng chẳng khách khí, đa tạ hắn vài câu rồi ném thẳng vào nhẫn trữ vật. Đây là một số tiền vốn không nhỏ, cộng thêm hai mươi lăm tinh thạch còn lại khi rời nhà hai năm trước, Hàn Phong có tất cả một trăm hai mươi lăm viên. Còn về phần Bạch Vũ Châu mặc dù có giá trị xa xỉ nhưng hắn cũng chưa đến mức ngu dại mà đem đi bán, cất giữ cẩn thận có thể cứu mạng năm lần chứ chả chơi.
Đúng lúc này, thanh âm trong trẻo của Nhạc Phi Tuyết vang lên:
-Cha, con cũng muốn đến Cực Bắc một chuyến.
Hôm nay nàng mặc một chiếc váy màu lục, dáng người nhỏ bé xinh xắn đáng yêu, nụ cười rạng rỡ trên môi tựa thiên thần hạ phàm khiến Hàn Phong sững sờ, thậm chí cả lời nói “tày trời” ban nãy của nàng cũng bay từ tai này sang tai kia của hắn mà trôi đi mất. Có lẽ hôm nay khi tâm trí thanh tĩnh trở lại hắn mới phát giác ra vị tỷ tỷ này bây giờ lại mê người đến nhường nào. Mà Nhạc Phi Tuyết thấy khuôn mặt tiểu Phong của nàng trở nên ngu ngơ thì cũng đỏ cả mặt, vội vã cúi đầu xuống, hai tay vân vê nhau trông cực kì đáng yêu.
Bất quá khung cảnh màu hồng của đôi tiểu thanh mai trúc mã này trong mắt Nhạc Đồng chẳng khác gì châm dầu vào lửa. Sắc mặt hắn trở nên âm trầm, giận giữ quát lớn:
-Không biết phép tắc. Ngươi thân nữ nhi mà không biết xấu hổ, ngươi nghĩ Cực Bắc là địa phương nào, là nơi để du ngoạn ư?
Nhạc Phi Tuyết không cho là đúng. Từ nhỏ đến lớn nàng được cha cưng chiều tuyệt đối, hơn nữa biết tính Nhạc Đồng ngoài cứng trong mềm nên liền trề môi ra mà nhõng nhẽo:
-Hứ, ai nói là con đi du ngoạn chứ, con muốn đến đó tu luyện mà, và..và bảo vệ tiểu Phong nữa.
Nói đến đoạn cuối, cảm thấy xấu hổ, thanh âm của nàng mỗi lúc một nhỏ hơn.
Gương mặt Nhạc Đồng lúc này đã trở nên xanh xám, toàn thân run rẩy, hẳn là đã phi thường tức giận song con gái cưng của hắn lại đang bận cúi mặt vì “xấu hổ” nên không hề hay biết phản ứng của cha mình như thế nào. Mà Hàn Phong lúc này cũng đã hoàn hồn, nhận ra trạng thái không mấy tốt của Nhạc các chủ, đồng thời cũng hiểu rõ đề nghị của Nhạc Phi Tuyết vô cùng không ổn thì vội vàng lên tiếng khuyên can:
-Phi Tuyết tỷ tỷ, đệ nghĩ…
Bốp.
Hàn Phong còn chưa nói hết câu, Nhạc Đồng đã vung tay tát mạnh vào mặt con gái, chỉ thấy nàng ngã sõng soài xuống nền nhà, gò bá nhỏ bé in đậm dấu tay đỏ tươi. Dường như không thể tin nổi, hai mắt Nhạc Phi Tuyết mở lớn, rưng rưng nhìn cha mình.
Nhạc các chủ biết đã lỡ tay thì hối hận vô cùng. Bất quá hắn cũng nhanh chóng quay người, hai tay đan lại sau lưng, không nhanh không chậm mà nói:
-Đi đi, đừng bao giờ nhắc đến chuyện hàm hồ đó nữa.
Nhạc tiểu thư nước mắt lưng tròng, giận dữ quay lưng bỏ chạy khỏi phòng. Có bao giờ cha nàng đối xử với nàng như vậy đâu chứ, thậm chí còn ra tay đánh nàng nữa, nàng thực sự không hiểu nổi nữa rồi. Trong khi đó, Hàn Phong cũng bị màn này làm cho phát hoảng, vội vã co giò đuổi theo thì thanh âm của Nhạc Đồng lại vang lên:
-Không cần đuổi theo, như vậy sẽ tốt cho nó. Ngươi cũng tranh thủ thời gian mà đi đi, tránh nó không chịu buông bỏ ý định.
Cảm xúc trên mặt các chủ Nam Vũ các lúc này trông buồn cười vô cùng, nhăn nhăn nhó nhó, phi thường bối rối. Hàn Phong cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ, chẳng biết phải làm sao bèn cáo từ rồi rời đi.
Xuống đến chân núi Phong Địa Tỏa, Hàn Phong nhìn về phương hướng Hàn gia với ánh mắt lưu luyến, nhớ nhung.
“Lần này ra đi, đến khi nào mới quay trở lại nơi này?”
Khẽ thở ra một hơi thật sâu, chủ ý đã quyết, hắn quay lưng rảo bước về Cực Bắc.
-À này, Đao lão. – Đi được một đoạn, Hàn Phong câu thông với khí linh.
-Hả, có chuyện gì sao Hàn tiểu tử?
-Ừm. Ngươi chiến đấu cùng Băng Tâm Tuyết Ảnh nhiều năm như vậy, hẳn hiểu rõ ưu khuyết của năng lượng băng hàn phải không? Ta đang băn khoan lựa chọn phương hướng tu luyện sau này của bản thân.
-Hỏi thừa, dĩ nhiên là ta biết rõ. Ở cảnh giới thấp, từ Võ vương trở xuống, người tu luyện hàn khí có ưu thế rất lớn. Lí do rất đơn giản, băng hàn chi lực ngay từ ban đầu đã có hiệu ứng làm chậm, đông cứng, khóa chân v.v.v mà một số năng lượng khác không có. Tuy nhiên, càng về sau, lực sát thương mà hàn lực gây ra so với những loại khác là không bằng, hay nói chính xác là người tu luyện những năng lượng khác đến một cảnh giới nhất định mới phát huy được hiệu quả của nó, đồng thời cũng đạt được hiệu ứng uy hiếp riêng của mình. Dễ hiểu hơn, băng hàn chi lực là trước mạnh, sau chỉ là bậc trung, tu luyện lấy khống chế làm gốc, sau này tùy thời tìm cách gia tăng sát thương. Tất nhiên đó chỉ là hiểu biết của ta, cũng không thiếu người theo đuổi con đường riêng biệt. – Đao lão cũng không quá ngạc nhiên vì câu hỏi này, thành tâm chỉ dạy.
-Ừm, đa tạ, ta hiểu rồi. – Hàn Phong trả lời rồi lâm vào trầm tư.
Hắn tự nhiên không hề nghi ngờ lời của kẻ đã sống ngàn năm như Đao lão, hơn nữa bây giờ hắn là chủ của thần binh này, khí linh cũng không điên mà đi lừa hắn. Ngẫm kĩ lại, ở Bạch Đế quốc, xét về năng lực khống chế thì có lẽ Cực Lạc tông là nghiên cứu chuyên sâu nhất, hẳn là địa phương phù hợp để hắn gia nhập. Đã có chủ ý rõ ràng, bước chân Hàn Phong mỗi lúc một nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã về đến bên ngoài Hoàng thành.
Thế nhưng… một màn trước mắt lại khiến Hàn Phong trợn mắt há mồm.
Cách cổng thành không xa, một cỗ xe ngựa màu bạch ngọc đậm chất phú quý đang dựng sừng sững, thân xe chạm khắc chữ “NAM” thật lớn. Ở vị trí phu xe, một lục y thiếu nữ đang ngồi vắt vẻo, hai chân nàng buông thả xuống dưới, tùy ý đung đưa. Mái tóc đen dài, bồng bềnh của nàng tung bay theo nhịp điệu của từng ngọn gió nhỏ, phiêu bồng tựa áng mây. Khung cảnh này thật quá mức tuyệt mĩ, hệt như một bức tranh sơn dầu sống động của một nhà họa sư đại tài vậy.
Trông thấy Hàn Phong, nàng nở nụ cười thật tươi, đôi môi cất lên thanh âm ngọt ngào:
-Tiểu Phong!
Khóe mũi Hàn Phong bất chợi cay cay, thực sự cảm động. Hiện tại, hắn chỉ còn hai người thân, một là đại ca không rõ sống chết, còn lại là nàng. Có lẽ suốt cuộc đời này, cảm giác ấm áp, thân quen mà nàng mang lại cho hắn không ai có thể thay thế được. Hắn đã hiểu ý định của nàng là gì rồi.
-Phi Tuyết tỷ tỷ, ta… - Chậm rãi đối diện với lục y thiếu nữ, Hàn Phong cảm thấy thật khó mở lời. Dù sao nàng đi theo hắn thật sự không tiện, dù rằng lòng hắn rất muốn đấy.
Nhìn thấy biểu tình “đáng ghét” trên khuôn mặt tên này, hai tay Nhạc Phi Tuyết chống ngang hông, phồng má lên gắt:
-Đệ được lắm, đệ không muốn tỷ đi với đệ, cảm thấy tỷ làm chuyện thừa thãi đúng không? – Có lẽ nàng đã cố hết sức để làm ra vẻ “giận dữ” song thực chất lại quá đỗi đáng yêu đi.
Hàn Phong chẳng biết làm sao, chỉ biết lấy tay gãi gãi đầu cười khổ. Bên phải cỗ xe, không biết từ lúc nào xuất hiện một người trung niên cũng đang nhìn hắn mà cười thê thảm. Người này tuổi ngoài ba mươi, một thân bạch bào trắng toát, dáng tựa thư sinh, có điều tay phải đã không còn. Đây là Nhạc Vũ, kẻ đã giúp đỡ Hàn Phong trong lần vào Cực Hàn Chi Địa hai năm trước.
-Phi Tuyết tỷ tỷ à, tỷ đi như vậy ta biết ăn nói với sư bá làm sao. Tỷ trở về đi, như thế nào không giống tỷ chút nào. – Dù sao lúc này cũng không phải lúc thăm hỏi ân nhân, Hàn Phong đành phải quay về nhiệm vụ chính. Mà Nhạc Vũ nghe vậy cũng lén giơ ngón cái về phía hắn.
-Hứ, cha ta thì làm sao chứ, có ta ở đây đệ không cần lo. Có gì mà không giống, ta như vậy mới đúng là Phi Tuyết tỷ tỷ của đệ đó. – Nàng hếch mặt lên, lấy ngón cái mà quệt mũi, dáng điệu phi thường vênh vào…à… mà cũng mê người nữa.
Cả hai tên nam nhân đều bị lời này làm cho choáng váng đầu óc. Quá mức bối rối, Hàn Phong đành đưa ánh mắt khổ sở mà cầu cứu “ân nhân”, chỉ thấy Nhạc Vũ rất không nghĩa khí mà quay đi chỗ khác, một tay đang ảo não che mặt, hàm ý kiểu như “đừng có nhìn lão tử, lão tử chịu thua”.
-Hihihihi!
Thế rồi, chiếc xe ngựa cũng lăn bánh về phương bắc trong tiếng cười dịu ngọt và tiếng thở dài não ruột của một nữ hai nam.