Nhật Nguyệt Vô Thường

Chương 17





Sau một ngày say sưa ngắm cảnh và líu lo truyện trò, cuối cùng Nhạc Phi Tuyết cũng buông tha cho Hàn Phong mà thiu thiu ngủ thiếp đi. Đã ba năm rồi, kể từ lúc hắn bị thương, đến lúc hắn bị đả kích, chưa bao giờ nàng được vui đùa một cách thoải mái như vậy cả, dù đã ngủ rồi nhưng khóe môi nàng vẫn đọng lại nụ cười hạnh phúc thật xinh.



Nhẹ nhàng chui ra ngoài, Hàn Phong mừng rơn vì “vượt ngục” thành công. Đoạn, hắn tò mò hỏi Nhạc Vũ:



-Sư thúc, hai lần chúng ta gặp nhau dài đến mấy năm, ta vẫn chưa biết tên của ngài nữa? À mà tay phải của ngài sao lại trở thành như vậy?



-Ta họ Nhạc, tên Vũ. Còn cánh tay ta là quà gặp mặt của tiểu tử ngươi ban tặng đấy! – Nhạc Vũ nhìn hắn, mỉm cười trả lời. Tình cảm của y đối với Nhạc Phi Tuyết cũng như huynh trưởng đối với tiểu muội muội vậy, sâu đạm vô cùng. Lâu rồi y mới thấy tiểu thư nhà mình thực sự cao hứng, cười nói không ngớt, thế nên tâm trạng cũng rất tốt, dù rằng bản thân sớm muộn cũng bị các chủ trị tội.



Ngược lại, Hàn Phong bị câu trả lời này làm cho cả kinh, khiến cho thanh âm cũng trở nên lắp bắp:




-Sư thúc nói sao? Không lẽ là…là… là bọn chúng làm!



Sự việc trải qua cũng từ lâu, Nhạc Vũ sớm đã không để trong lòng. Hơn nữa, thấy biểu tình của Nhạc Phi Tuyết lúc này, y cảm thấy hi sinh một cánh tay để đổi lấy cái mạng Hàn Phong là hoàn toàn xứng đáng.



Thì ra, hai năm trước, sau khi sử dụng cấm thuật của Nam Vũ các, Nhạc Vũ đã hoàn toàn thoát lực nhưng đáng tiếc lại không thể giết chết tên đội trưởng Ngũ Hành Đội, để hắn sử dụng võ kĩ liên hoàn hòng thực hiện ý đồ lật thuyền trong mương. Nghĩ đến cũng thật may mắn, lúc còn mười mấy tuổi, Nhạc Vũ thay Nhạc Đồng lĩnh một kiếm chí mạng gần chết, cuối cùng sống sót được hắn ban cho một kiện thượng phẩm bảo giáp. Nhờ kiện bảo giáp này mà sau khi dính đòn của tên đội trưởng dù toàn thân y thương tích thảm trọng nhưng các bộ phận yếu hại đều được bảo toàn. Trong thời khắc sinh tử ấy, tên đội trưởng Ngũ Hành Đội cho rằng y đã đoạn khí nên tiến đến trấn lột nhẫn trữ vật, y liền liều mình giơ tay lên ngực hắn mà bóp nát Bạch Vũ Châu. Cuối cùng, tuy kẻ thù chết nhưng tay phải Nhạc Vũ cũng bị hủy hoại hoàn toàn.



Hàn Phong nghe kể thì nhiệt huyết sôi trào, liên tiếp từng cảnh tượng chiến đấu oanh liệt ngày đó hiện ra trong đầu. Bất giác, hắn siết chặt tay, khao khát đạt được thành tựu về sức mạnh ngày lớn hơn.



-Mà phải rồi, ngươi tính sau này theo chức nghiệp nào? – Nhạc Vũ làm sao mà không biết tiểu tử trước mặt suy nghi gĩ, lúc bằng tuổi hắn y cũng chẳng khác là bao. Bất quá, định hướng của Hàn Phong về tương lai hiện tại là thiết thực hơn cả.



Nghe đến vấn đề này, Hàn Phong mới trở về thực tại, lại thêm một phen vò đầu bứt tai. Hiện tại hắn không còn là một nhị thiếu gia nữa, việc theo đuổi một nghề riêng để kiếm sống sau này là vô cùng quan trọng. Tính ra, thế giới này quan trọng nhất vẫn là : xảo tượng, thiết tượng, luyện dược, bảo tượng và độc sư. Luyện dược sư và độc sư thì không có gì khó hiểu, còn xảo tượng sư, thiết tượng sư và bảo tượng sư là một hệ thống nghề bổ trợ qua lại dạng tam giác. Thiết tượng là chế tạo binh khí, phòng cụ là chế tạo các loại bảo giáp, bảo khí v.v.v, trong khi đó xảo tượng lại chế tạo một số nguyên liệu cho hai nghề trên, đồng thời cũng chế tạo một số xảo khí, ám khí, Bạch Vũ Châu cũng làm ra bởi nghề này. Cấp bậc các đại sư trong nghề chia thành cửu Tinh, từ thấp đến cao. Bất cứ một đại sư cao cấp nào trong năm nghề quan trọng trên đều có uy dang vang dội, người người chào đón. Các tông môn, gia tộc nếu muốn phát triển mạnh mẽ thì không thể không ra sức chiêu mộ những người này.



Sau một hồi thảo luận riêng với Đao lão trong tiềm thức, Hàn Phong nhận ra việc rèn binh khí đối với hắn cũng không quá mức trọng yếu. Mặc dù Nhật Nguyệt đao đã mất đi cực hạn băng hàn, lại chìm sâu trong đáy biển quá lâu, phẩm cấp bấy giờ cũng chỉ ngang một kiện trung cấp binh khí song việc tu bổ nó cũng tốn đại lượng tài vật, không phải thứ mà Hàn Phong có thể cung cấp. Vì vậy, song song với việc thiếu sót về sát về sát thương về sau, lại nhớ đến uy lực của xảo khí Bạch Vũ Châu, Hàn Phong cho rằng theo đuổi ngành xảo tượng là lựa chọn tốt nhất. Tất nhiên hắn cũng nghĩ đến việc trở thành một luyện dược sư song cái giá đắt đỏ của dược liệu khiến Hàn Phong vứt ngay ý nghĩ này ra khỏi đầu trong tích tắc.



Nhìn thấy Hàn Phong chìm trong trầm tư, Nhạc Vũ khẽ mỉm cười rồi cũng không làm phiền hắn, chậm rãi điều khiển xe ngựa về Cực Lạc tông.



***




Cực Lạc thành nếu xét về mức độ phồn hoa, đông đúc thì không bằng Hoàng thành song số lượng tài nguyên, bảo vật bày bán cũng không hề ít. Lúc này, Hàn Phong đang ngồi xếp bằng trên giường mà tu luyện. Cách đó không lâu, khi đăng kí gia nhập Cực Lạc tông, một sự việc ngoài ý muốn đã xảy ra. Vì cảnh giới hắn quá thấp nên phải ở lại thành làm kí danh đệ tử, đến lúc tu luyện thành Võ đồ mới chính thức trở thành đệ tử bổn tông. Mà Nhạc Phi Tuyết đã là Võ đồ cấp bốn, đồng thời cũng không muốn làm bê trễ việc tu luyện của hắn nên phải quyến luyến chia tay mà trở thành đệ tử ngoại môn. Tính ra trong tam tông nhị trại ở Bạch Đế quốc số lượng người tu luyện băng hàn chi lực cũng chỉ chiếm năm mươi phần trăm, số còn lại là những võ giả mang năng lượng khác sống theo gia tộc trong thành cũng gia nhập vào. Không phải ai cũng có điều kiện đi xa nhà mà chọn địa phương tôi luyện thích hợp nhất như Hàn gia ngày trước.



Một tia hàn khí mỏng manh chạy xuôi dọc khắp ngũ tạng Hàn Phong, trên gương mặt hắn lúc này còn đọng lại một lớp sương mờ ảo. Hai tay hắn đan lại vào nhau, từng làn sương đó nối đuôi nhau theo lỗ chân lông trên cơ thể mà quán nhập vào. Bất giác, tia băng hàn chi lực nọ dày hơn thêm một chút. Công pháp cơ sở đạt cấp hai rồi.



Hàn Phong chậm rãi mở mắt, thở ra một hơi khói lạnh. Sau hai mươi ngày vừa đi đường vừa tu luyện, hôm nay hắn đã đột phá cấp hai thành công, bất quá con đường đạt đến Võ đồ còn khá dài nên hắn cũng không vội vã tiếp tục tu luyện. Tinh thạnh trong người chỉ còn một trăm lẻ năm khỏa, trước đó hắn đã phải đau lòng mà chi trả hai mươi tinh thạch làm lệ phí ở trọ một năm. Thế mới biết đến khi bản thân tự túc thì mới thấy giá trị của tinh thạch lớn như thế nào. Nghĩ đến tình hình kinh tế eo hẹp của bản thân, Hàn Phong cũng chỉ biết lắc đầu ngao ngán.



Rời khỏi An Cư Lâu, Hàn Phong rảo bước đi dạo quanh thành trì. Mục tiêu lần này của hắn cũng tương tự một ngày ba năm trước, đó là tìm cách gia tăng cảnh giới một cách nhanh chóng. Trước đây chỉ là muốn phụ thân tự hào nên hắn mới có ý định này, còn hôm nay, khao khát nắm giữ sực mạnh đang thiêu đốt tim gan, hắn không thể chịu nổi tốc độ tu luyện rùa bò này. Suy cho cùng, trong số những kẻ cùng lứa thì tu vi của hắn là tồi tệ nhất, chí ít cũng là một Võ đồ, tồi lắm cũng đạt công pháp cơ sở tám, chín cấp.



Đi được một đoạn, một tòa lầu các rộng lớn hiện ra trong mắt Hàn Phong. Tòa lầu các này tường cao cửa rộng, toàn thân khoác màu vàng tươi, trông thập phần xa hoa. Trên cao, tấm biển “HIÊN VIÊN BẢO” được treo ngăn ngắn, rất dễ dàng gây sự chú ý với người đi đường.



Nơi này Hàn Phong cũng đã từng nghe qua, là một phường buôn bán lớn của Cực Lạc thành, bên trong bày biện đủ các loại tài nguyên, bảo vật, không thiếu thứ gì. Sau một hồi xuy xét, Hàn Phong chậm rãi tiến vào bảo lâu.



Trước cổng vào, hai thiếu nữ tuổi tầm mười tám, mười chín đang tươi cười đứng. Các nàng dung nhan không tính là đại mĩ nhân song lại toát ra vẻ thân thiện, dễ nhìn. Hơn nữa, bản thân đã đến tuổi phát dục, trên người nơi lồi nơi lõm, từng đường cong dụ hoặc kết hợp với y phục thiếu thốn vải lại càng tôn vinh sức hút của nữ nhân.



Một trong hai người này nhìn thấy Hàn Phong đến thì vội vàng bước đến tiếp đón:



-Kính chào công tử đến với Hiên Viên Bảo, không quyết người muốn tham gia đấu giá hay tham qua các gian hàng của bảo lâu ạ.




Hàn Phong bị thân hình và thanh âm quyến rũ của thiếu nữ này làm cho xấu hổ, trống ngực dồn dập liên hồi, mặt đỏ au mà không dám nhìn thẳng. Người nọ thấy vậy cũng lấy một tay che miệng mà khanh khách cười khiến Hàn Phong càng thêm bối rối.



“Nữ nhân quả nhiên có sức sát thương kinh người, lời phụ thân quả không sai vào đâu được” – Hàn Phong thầm nghĩ.



Cuối cùng, để thoát khỏi cục diện khó khăn này, hắn vội vàng yêu cầu nàng dẫn đến gian bày bán thảo dược rồi một mình tham quan trong tình trạng khói nóng bốc đầy đầu, bản thân cũng chẳng cảm thấy nơi Cực Bắc này có chút nào lạnh lẽo nữa.



Khu vực thảo dược rộng gần trăm mét vuông, tường sơn vàng óng, dọc theo hành lang là vô số lồng kính bày biện đủ loại dược thảo tươi mới khác nhau, tất cả đều được trồng kĩ lưỡng dưới một chậu cây, như vậy có thể bảo tồn dược liệu vô cùng tốt, chỉ nhìn sơ qua cũng biết chủ nhân của Hiên Viên Bảo là người có tài phú kinh người thế nào. Cách mười mét là có một lão bản trông coi, rất tiện lợi cho việc mua bán.



Mang theo tâm tình háo hức, Hàn Phong dạo qua khắp nơi, kiên trì hỏi thăm đặc tính của các loại tài vật. Tuy nhiên, mặc dù nơi đây thảo vật muôn hình vạn trạng song cũng không có thứ gì thích hợp cho “cơ sở cảnh giới” của hắn. Điều này cũng không có gì lạ, đa phần tu luyện giả đạt đến cảnh giới cao, gặp phải rào cản mới phục dụng đến dược liệu, đan dược để hỗ trợ. Chỉ nhìn bảng giá kinh người của chúng, có thứ cả trăm, cả ngàn tinh thạch thì họa chăng có là đại tài chủ mới kham nổi.



Mất nửa ngày trời tốn công vô ích, Hàn Phong chán nản rời khỏi nơi này.



“Tài phú quả nhiên vô cùng quan trọng mà. Trước đây mình chỉ ăn với chơi, vô âu vô lo, đâu có biết rằng muốn phát triển trên thế giới này khó khăn nhường nào”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.