Nhặt Nhầm Nam Thần

Chương 45



"Bỏ nhà đi bụi", bốn chữ này vừa nảy lên trong đầu, phản ứng đầu tiên của Đông Tâm là lập tức đi tìm điện thoại để gọi điện cho Tô Lịch, nhưng vừa mở màn hình điện thoại Đông Tâm liền thấy 3 tin nhắn Wechat chưa đọc, toàn bộ đều là của Tô Lịch, gửi lúc 7r sáng.

Tô Lịch: Đến thành phố C công tác, hai tuần nữa về. 8h50" lên máy bay, khoảng giữa trưa đến, sau khi sắp xếp xong sẽ gọi điện cho em.

Tô Lịch: Ở nhà ăn uống tử tế, không được thức khuya, không được ngồi lâu. Còn nữa, sau này nếu em còn dám nửa đêm nửa hôm đi uống rượu say quắc không biết gì ra như thế nữa thì lão tử sẽ gửi đoạn video này lên vòng bạn bè!

Tin nhắn cuối cùng là một đoạn video, Đông Tâm mở video lên liền thấy bản thân đầu tóc rũ rượi nằm trên sofa, mặt đỏ như đít khỉ, ánh mắt mê ly, khăn quàng cổ một nửa rơi dưới đất, vừa nhìn liền biết đây là do Tô Lịch thừa dịp hôm qua mình uống say mà quay trộm.

Thực hiển nhiên video này là do Tô Lịch nhất thời nảy lòng tham mà quay, bởi vì ngay từ đầu, Đông Tâm đã nghe Tô Lịch nói: "Em nói lại những lời vừa rồi một lần nữa đi."

"Nói thì nói, sao phải sợ chứ!" Trong video, Đông Tâm trợn mắt thở phì phò, gân cổ lên nói: "Anh tưởng em sợ lão Hạ thật à? Hừ, đó chẳng qua là em nhường bà ấy là phụ nữ tiền mãn kinh mà thôi. Mà anh nói xem, có phải thời kì mãn kinh này của mẹ em kéo dài hơi lâu rồi không? Từ lúc em bắt đầu học sơ trung đã bị rồi, đến tận bây giờ vẫn chưa hết! Không phải em nói gì bà ấy đâu nhưng tính cách bà ấy vừa dị lại vừa bá đạo như vậy, giờ già rồi lại còn thêm cái tính hay lải nhải, trừ ba em ra, em đoán chẳng ai chịu nổi bà ấy nữa. Hừ, bà ấy còn tưởng rằng mình rất được chào đón nữa chứ, một cô em họ bà con xa của em đi mua phòng, bà ấy lăng xăng đòi đi theo giúp đỡ, không ai ngăn được, còn bảo cái gì mà người nhà mẹ đẻ cô ấy tin tưởng bà ấy, làm gì cũng hỏi ý kiến bà ấy.... Hahaha, có cái rắm ấy, vừa nhìn ánh mắt cô ấy nhìn mẹ em là em biết không phải rồi, có khi trong lòng còn đang thầm mắng mẹ em xía vô chuyện của người khác ấy chứ...."

"Lại nói cô em họ này của em ấy à, dùng cách nói của Văn Tử chính là cả EQ và IQ đều không thuốc nào chữa được. Anh nói xem sao trên đời này lại còn có cả người ngu hơn cả em như thế chứ. Tùy tùy tiện tiện quen một người trên mạng, đối phương nói mình là phú thương hạng nhất nó liền tin là thật. Yêu nhau hơn hai năm mà đừng nói đến cha mẹ, thậm chí cả bạn bè đồng nghiệp của anh ta cũng chưa gặp bao giờ, ở đâu đi đâu làm gì cũng không nói rõ, thậm chí sau này muốn mua nhà tiền vẫn là em họ em bỏ ra. Ha ha ha, nói nó ngu còn sỉ nhục cả từ ngu ấy chứ. Em cược với anh nhất định người đàn ông kia có gia đình rồi, nếu không sao ngay cả tên cơ quan cũng giấu không nói với em họ em như thế chứ?"

Tô Lịch nói tiếp: "Vậy lúc nãy em còn nói chú em như thế nào?"

"Chú em...." Đông Tâm đã lung lay sắp ngủ, nhưng nghe Tô Lịch hỏi xong lại lập tức bật dậy, như được tiêm máu gà ồn ào nói: "Đừng nhắc đến chú em với em nữa. Nhắc đến lại thấy bực! Anh gặp qua người nào chỉ vì muốn tiết kiệm chút tiền điện mà mang toàn bộ điện thoại, notebook, laptop các thứ mang sang nhà người khác để sạc nhờ chưa?? Có gặp qua ai vì tiết kiệm 5 hào tiền xe mà sống chết không cho vợ con ngồi xe bus có điều hòa chưa?? Gặp qua chỉ vì muốn tiết kiệm tiền nước mà đến đi ỉa cũng phải nhịn đến cơ quan mới dám đi chưa? Chú em chính là đóa kì hoa sống sờ sờ như thế đó!! Mà đáng giận nhất chính là ông ta rảnh rỗi không có việc gì làm cứ hở ra một tí là lại nhờ ba em cái này, cậy ba em cái kia! Trời thì nóng nực mà đến một ngụm nước cũng tiếc không muốn mời ba em chứ đừng nói đến việc giữ lại nhà ăn cơm. Mà ba em cũng ngốc lắm cơ, cứ như thế chạy qua chạy lại đến nhà ông ta, sửa không công cho ông ta. Mà càng kì ba hơn chính là mỗi lần đến nhà chú em, ông ta đều nhờ ba em mua đồ đến, hôm thì chút rượu, hôm thì nửa cân vịt quay, hôm thì một cân hạt dưa, mỗi lần đều nói đến thì sẽ trả ba em tiền nhưng chưa một lần nào trả cả!! Lần trước em bảo để em đi đòi tiền ba em còn ngăn lại, nói là chỉ là mấy đồng tiền lẻ, ngại không dám mở miệng!"

......

Xem hết video, Đông Tâm như đứng đống lửa, như ngồi đống than, mà đây chỉ mới là một đoạn ngắn, cảnh sau đó chính là bản thân đã chuyển từ giận thành sầu, ôm gối ngồi trên sofa khóc đến rối tinh rối mù.

Đông Tâm thấy mình vừa nứt nở vừa đứt quãng nói: ".....Em biết Chi Chi thực sự coi em là bạn bè, nhưng chuyện này thực sự như là một cái đinh trong lòng em. Dựa vào cái gì mà người khác đăng bài cô ấy sẽ vào thả tim rồi thì bình luận, nhưng lúc em đăng bài cô ấy lại không để ý chứ? Em nghi là cô ấy đã sớm ẩn tin của em rô, huhu....."

Đông Tâm xem đến đây liền cảm thấy lông tơ toàn thân dựng ngược, thật sự không chịu được mà ném điện thoại sang một bên, sau đó tự cho mình một cái bạt tai thật mạnh! Rượu! Vào! Lời! Ra!!!! Nếu video này mà bị đăng lên thật thì không phải bạn bè họ hàng gần xa cuối phố cô đều đắc tội hết rồi hay sao?? Chiêu này của Tô vô lại thực sự quá cao minh!

Nghĩ đến đây, Đông Tâm cầm lại điện thoại lên, đang định mắng Tô vô sỉ mấy câu, nhưng nghĩ đến chuyện của hai người bây giờ lại rùng mình. Cho nên... Bây giờ Tô Lịch chủ động nói chuyện với cô, còn cố tình quay video uy hiếp cô, thực ra là đang tìm bậc thang để đi xuống chăng? Nghĩ như vậy, Đông Tâm liền xóa hết hàng tin nhắn đang gõ dở đi chuyển thành: "Được, anh nhớ chú ý an toàn. Em chờ tin của anh."

- --------

Nhưng tin nhắn gửi đi xong, chờ đến 2h chiều, Đông Tâm đã ăn cơm xong, quần áo cũng đã giặt xong mà Tô Lịch vẫn không nhắn lại cho mình, rốt cục cô cũng thấy đứng ngồi không yên. Thành phố C cách thành phố H không xa lắm, sao lại lâu như thế nhỉ? Theo lý thì bây giờ cũng phải tới nơi rồi chứ? Đông Tâm thử gọi điện thoại cho Tô Lịch, nhưng chuông vừa reo được hai hồi thì đã bị tắt. Nghe âm thanh tút tút vang lên trong điện thoại, trong lòng Đông Tâm lộp bộp hai tiếng, cả người đều cảm thấy không tốt.

Có khi nào.... Thực ra Tô Lịch vốn chưa hề nguôi giận, chỉ vì nhất thời đi công tác, sợ Đông Tâm không thấy mình nên sốt ruột nên mới để lại tin nhắn trên Wechat như thế? Đúng... nhất định là như thế rồi, mà suy luận như thế cũng thật là hợp lý. Hôm qua trước khi hai người cãi nhau, Tô Lịch còn đang nói cái gì mà đi kí hợp đồng với bên môi giới gì đó, đâu có nhắc gì đến chuyện đi công tác đâu?

Vậy cho nên là Tô Lịch vẫn là bỏ nhà đi bụi ư???

Nghĩ đến đây đầu Đông Tâm như phình to ra, mở Wechat ra, viết lại xóa, viết lại xóa, mãi không nghĩ ra nên gửi tin nhắn như thế nào cho Tô Lịch.

"Bận lắm à? Sao gọi điện anh không nghe?"------ Không được, ngữ khí cứng nhắc quá.

"Xuống máy bay chưa? Anh bận xong thì nhớ gọi lại cho em nhé!" Pass, vô nghĩa quá.

"Vẫn còn giận à?"---- Càng không ổn, chẳng may Tô Lịch nhắn lại là "ờ" thì sao mà cô nói tiếp được nữa chứ?

Nhất thời Đông Tâm cảm thấy vô cùng phiền lòng, còn đang rối rắm không biết nên làm gì thì trong đầu linh quang chợt lóe, nhớ tới một bài đăng nào đó ở trên mạng, hai mắt lập tức tỏa sáng.

Đông Tâm mở Wechat lên, gửi cho Tô Lịch hai bao lì xì, tin nhắn kèm theo là:

Gần như là trong chớp mắt, Wechat liền báo lại là đối phương đã nhận lì xì. Đông Tâm thấy vậy cười hả, quả nhiên tiền có thể sai khiến cả ma quỷ. Để xem anh có thể tiếp tục giả vờ không thấy tin nhắn nữa không.

Đông Tâm tiếp tục gửi lì xì đến: <Nói chuyện đi.>

Bao lì xì lại được nhận trong nháy mắt, nhưng vẫn không hề có bất cứ tin nhắn hay giọng nói gì phản hồi lại. Đông Tâm khó thở, dứt khoát gửi một bao lì xì nữa đến nhắn lại: <Đồ ngu mới lấy.>

Tô ngu ngốc không nói hai lời yên lặng nhận lì xì. Thoáng chốc, Đông Tâm vừa tức vừa buồn cười, trận chiến oanh tạc bằng bao lì xì bắt đầu.

<Là đàn ông thì đừng có nhận.>

<Nhận lì xì là đồ đàn bà!>

<Đồ ngốc mau tới nhận lì xì nè~>

<Nhận bao lì xì jj ngắn 8 cm.>

<Đến thế mà vẫn nhận sao?! Vẫn không chịu nói gì sao?>

<CMN, nhận rồi thì mau nói lên tiếng đi!!>

<Lại nhận nữa bà đây băm vằm móng vuốt của anh ra!!!>

<Tô Lịch, đồ vương bát đản, nói chuyện!!!!!>

......

Đông Tâm mắng đến cạn kiệt cả vốn từ mà đâu bên kia vẫn không hề phản hồi lại, đến nửa chữ cũng không. Lúc Đông Tâm sắp tức đến thổ huyết thì tiếng chuông quen thuộc của Wechat vang lên, Tô đại thiếu gia cuối cùng cũng mở kim khẩu, gửi tin nhắn thoại tới: "Đông Tâm, rốt cuộc em có để cho người ta tắm rửa nữa hay không?"

Đông Tâm ngẩn ra, cô rõ ràng nghe được trong giọng nói của Tô Lịch có chứa ý cười.

- ---------

Hơn 12h Tô Lịch mới xuống máy bay, bởi vì là giáo sư thay thế được cử tới để tham dự triển lãm một cách đột xuất nên Tô Lịch phải tranh thủ xem tài liệu trên đường đi. Hơn nữa chăm sóc Đông Tâm mãi đến nửa đêm cho nên xuống máy bay một cái Tô Lịch chỉ hận không thể lao ngay tới khách sạn để ngủ bù. Nhưng không ngờ phó cục trưởng cục văn hóa của thành phố C lại đích thân tới đón mình, Tô Lịch không thể không thuận theo phép xã giao mà tham dự tiệc tẩy trần của ông ta được.

Mãi mới chờ được giây phút về đến khách sạn, Tô Lịch đang làm thủ tục nhận phòng thì Đông Tâm gọi điện đến, bởi vì đang phải vừa nói chuyện với lễ tân vừa phải cầm giấy tờ các thứ nên Tô Lịch không tiện nhận điện thoại, liền thẳng tay tắt điện thoại của bà xã.

Tô Lịch vốn tính là chờ anh về phòng tắm rửa sạch sẽ xong sẽ gọi nhắn lại cho Đông Tâm, nhưng đang tắm được một nửa thì Đông Tâm lại gửi bao lì xì tới. Tô Lịch tay nhanh hơn não theo phản xạ lập tức mở bao lì xì ra, lúc này mới thấy tin nhắn trong bao lì xì:

Tô Lịch đọc xong, nhìn bàn tay ướt nhẹp của mình, thực không tiện gõ chữ, gửi tin nhắn thoại lại cũng không tiện vì có tiếng nước, đang định chờ tắm xong sẽ gọi điện cho cô sau. Nghĩ như vậy, Tô Lịch lại lấy thêm một chút dầu gội nữa xoa lên đầu, cùng lúc đó bao lì xì thứ hai của Đông Tâm lại gửi đến kèm theo hai chữ: <Nói chuyện đi!>

Tô Lịch nhịn không được a lên một tiếng, nhướng mày: Bây giờ biết sốt ruột rồi hả? Trước đó sao không thấy gì? Tối hôm qua lúc anh xuống xe vốn chỉ là muốn bình tĩnh lại cho nên liền quẹo vào ngõ đi mua bao thuốc thôi, không ngờ lúc quay lại thì cả xe cả vợ đều không thấy....

Nghĩ đến chuyện tối qua, đồng tử Tô Lịch theo bản năng co lại, duỗi tay nhận bao lì xì, cố tình không đáp lại. Vốn Tô Lịch cho rằng Đông Tâm sẽ nói thêm hai câu mềm lời hay làm nũng gì đó, không ngờ nha đầu này lại tiếp tục gửi bao lì xì tới, nhắn lại: <Đồ ngu mới lấy.>

Tô Lịch không chút nghĩ ngợi đưa tay bấm nhận. Kích anh à? Ha ha, anh mới không có ngốc như thế, không nhận mớii là ngu thì có.

Sau đó, người phụ nữ phá sản này liền bắt đầu oanh tạc bằng bao lì xì.....

<Là đàn ông thì đừng có nhận>----- Kích tướng tiếp ư? Vô dụng!

<Nhận lì xì là đồ đàn bà!> ----- Đàn bà cũng là người đàn ông của em, nhận!

<Đồ ngốc mau tới nhận lì xì nè~> ----- Thế thì em cũng là vợ của kẻ ngốc, nhận!

<Nhận lì xì jj dài 8 cm> ----- Dài ngắn gì cũng là em dùng, lão tử không sao hết, nhận nhận nhận!!!

<Đến thế mà vẫn nhận sao?! Vẫn không chịu nói gì sao?> ----- Hahaha, anh nói gì được nữa bây giờ? Nhưng người phụ nữ phá sản này sao lại ra tay hào phòng như thế chứ, bao lì xì càng ngày càng lớn rồi, không phải ngốc thì là gì đây?!

<CMN, nhận rồi thì mau nói mau lên tiếng đi!!> ------ Lão tử không nói đấy, tức chết em đi! Cho em lái xe đi bỏ lại lão tử một mình đứng giữa đường hít gió lạnh này! Cho em lần sau đi bar ăn chơi đàng điếm này! Cho em cùng cháu trai mắt đưa mày lại này!!!

<Lại nhận nữa bà đây băm vằm móng vuốt của anh ra!!!> ------ Rốt cuộc là ai nên băm vằm móng vuốt của ai đây? Cái người phụ nữ phá sản này rốt cuộc có bao nhiêu tiền chứ? Sao vẫn phát lì xì vậy?

<Tô Lịch, đồ vương bát đản, nói chuyện!!!!!> ----- Đệt, anh thế mà tức đến ngu người, thẻ tín dụng mặc định trên Wechat của người phụ nữ này hình như là thẻ của anh mà!!!!!

Nghĩ đến đây rốt cuộc Tô Lịch không chống đỡ được nữa, tắt vòi hoa sen đi, lau nước trên tay, trả lời lại đối phương: "Đông Tâm, rốt cục em có để cho người ta tắm rửa nữa hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.