Hôm nay Tạ Các lão và Tạ phu nhân cuối cùng cũng không thúc giục hắn.
Bắt đầu từ sáng sớm thì nụ cười trên mặt của Thẩm Diệu Nghi chưa bao giờ ngừng lại, bà lại lo lắng nói: “Chúng ta có nhiều người chờ ở đây như vậy, đợi lát nữa Yểu Yểu tới đây có thể làm cho Yểu Yểu cảm thấy sợ hãi không?”
Tạ Diêm nói: “Sẽ không đâu, trước đây đệ muội đã từng gặp qua người và con rồi. Đệ muội trông rất thích người.”
Ý cười trên mặt của Thẩm Diệu Nghi càng sâu, bà nói: “Lần trước Yểu Yểu tới đây thì ta đã biết đó là một cô nương tốt.”
“Hèn gì A Uẩn si tâm chờ Yểu Yểu lâu như vậy.”
Đúng lúc này có người tới thông báo là Tạ Uẩn và Tang Yểu đã bước vào tiền viện.
Mọi người ở trong đại sảnh lập tức trở nên yên tĩnh, còn có mấy đứa trẻ ngày hôm qua chưa thấy được Tang Yểu cũng tò mò duỗi đầu nhìn xem tân nương nghe đồn là đặc biệt xinh đẹp kia.
Một lúc sau, một thiếu nữ có khuôn mặt xinh đẹp và cử chỉ nhã nhặn lịch sự bước vào bậc cửa.
Trong lúc nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung ở trên người Tang Yểu, trên người nàng có một loại cảm giác hồn nhiên thân thiện bẩm sinh. Rõ ràng là xinh đẹp lộng lẫy nhưng khí chất thì thật sự rất dịu dàng, khiến người khác vừa nhìn thì dễ dàng có ấn tượng tốt với nàng.
Mà điều này còn không phải là điều chói mắt nhất.
Nàng được Tạ Uẩn, cái người từ trước đến nay luôn tự cao tự đại, nắm tay bước vào.
Không phải người của Tạ gia thì chỉ sợ rất khó để hiểu được cảm giác này.
Rốt cuộc trong hơn hai mươi mấy năm qua Tạ Uẩn đừng nói là tiểu thư mà ngay cả nha hoàn đều rất ít khi nói chuyện.
Bên người hầu như chỉ có một mình Tịnh Liễm ôm đồm tất cả mọi việc.
Tang Yểu không nghĩ tới sẽ có nhiều người đến như vậy, nàng phản ứng lại rất nhanh, nhanh chóng ném tay của Tạ Uẩn ra sau đó cung cung kính kính hành lễ với Tạ Hoàn Chi và Thẩm Diệu Nghi.
Đi đến gần thì vết đỏ trên cổ của Tang Yểu càng rõ ràng hơn, Thẩm Diệu Nghi rất cảm động, thái độ càng thêm hiền lành, bà nói: “Sau này đều là người một nhà, hành lễ làm gì chứ như vậy càng thêm xa lạ hơn.”
Tịnh Liễm cũng rất cảm động.
Nam nhân có nước mắt nhưng không dễ dàng rơi, hắn thật sự rất muốn khóc nhưng không ai hiểu hắn!
Hắn không bao giờ nghĩ rằng bởi vì sở thích của mình mà lén ghép hai người không hề có bất kỳ liên quan gì với nhau, một lần ghép là ghép rất nhiều năm, hắn vốn dĩ nghĩ rằng đây chỉ là suy nghĩ hão huyền của hắn mà thôi.
Tạ phu nhân lên tiếng trả lời và lập tức cầm lấy tách trà, sau đó cúi đầu uống một ngụm.
Sau khi đặt tách trà xuống, bà nắm lấy tay của Tang Yểu và sau khi trò chuyện một lúc thì bà nhỏ giọng nói: “Yểu Yểu, A Uẩn chỗ nào cũng tốt nhưng chỉ có tính tình là hơi kém một chút. Con cũng đừng quá nuông chiều nó.”
“Nếu A Uẩn bắt nạt con thì con cứ nói cho ta biết.”
Tang Yểu nhìn thoáng qua Tạ Uẩn đang đứng ở phía sau, sau đó nói đúng sự thật: “Mẫu thân, chàng đối xử với con rất tốt.”
Trong đại sảnh này có quá nhiều người, phần lớn mọi người đều muốn nhìn xem Tang Yểu. Tạ phu nhân dẫn Tang Yểu đi làm quen với từng người một.
Người nhà của Tạ gia nhiều hơn nhà nàng rất nhiều, nơi này nàng chỉ quen biết Tạ Diêm. Chỉ là bây giờ đứng bên cạnh hắn là một vị cô nương dịu dàng đoan trang, nàng là thê tử của hắn.
Ngoại trừ Tạ Diêm thì còn có mấy tiểu thúc và mấy cái đệ đệ muội muội đang chờ, trong một lúc Tang Yểu cũng không thể nhớ kỹ được. Nàng yên lặng nghĩ đợi lát nữa sau khi trở về thì nàng nhờ Tạ Uẩn ôn tập một lần giúp nàng.
Tốt xấu là phu thê mới cưới, Thẩm Diệu Nghi không muốn quấy rầy bọn họ nhiều nên sau khi dẫn Tang Yểu đi làm quen một lần và ở dưới ánh mắt hơi không kiên nhẫn của Tạ Uẩn thì bà kêu mọi người lui xuống rồi hẹn gặp lại vào bữa tiệc gia đình vào buổi tối.
Sau khi Tang Yểu và Tạ Uẩn rời đi, Thẩm Diệu Nghi và Ngu Chi thê tử của Tạ Diêm ngồi ở trong phòng với nhau.
Ngu Chi gả vào đây đã được năm sáu năm, bây giờ đã mang thai, Thẩm Diệu Nghi bởi vì Tạ Uẩn không biết cố gắng luôn làm bà tức giận cho nên cả ngày đều thích Ngu Chi trò chuyện cùng với bà.
Bà và Ngu Chi rất hợp nhau, tuổi tác của hai người cũng không chênh lệch quá nhiều. Thẩm Diệu Nghi lại không phải một người cũ kỹ cổ hủ cho nên khi nói chuyện với Ngu Chi cũng không hề cố kỵ cái gì hết.
Sau khi gặp mặt Tang Yểu thì hai người nói chuyện với nhau, Thẩm Diệu Nghi càng cảm thấy hài lòng với người con dâu này. Lúc trước bà nhìn trúng Lý Dao Các là bởi vì ở trong kinh thành lớn như vậy chỉ có Lý Dao Các dám lớn gan biểu lộ tình cảm với Tạ Uẩn. Khi đó bọn họ nghĩ ở phía sau đẩy một cái thì chuyện này sẽ thành công, nhưng không thành công cũng là kết quả đã được dự đoán ở bên trong.-
Nhưng thật ra đối với Tạ gia mà nói thì bọn họ cũng không muốn cưới một người dâu tâm tư thâm trầm và luôn tính toán mọi thứ. Không phải nói như vậy là không tốt, mà là thật sự phải mất rất nhiều thời gian để làm quen.
Nhưng vừa lòng thì vừa lòng, sau đó bà lại nghĩ đến một chuyện khác.
Sau khi biết Tạ Uẩn luôn không cảm thấy hứng thú với phụ nữ, bà luôn cảm thấy buồn rầu.
Bà thở dài.
Ngu Chi nói: “Bá mẫu đang có chuyện gì buồn phiền sao?”
Thẩm Diệu Nghi nghiêm túc nói: “Tiểu Chi, con nói việc này có thể xem như là bình thường không?”
Ngu Chi ừ một tiếng, giọng điệu hơi cao.
Thẩm Diệu Nghi nhỏ giọng nói: “Con cũng đừng chê cười, nghe nói hôm qua khoảng thời gian từ khi A Uẩn vào phòng đến khi gọi nước chỉ có không đến một nén hương.”
“Nghe nói sau khi A Uẩn vào phòng thì trò chuyện một lúc với Yểu Yểu, nếu bỏ qua thời gian nói chuyện thì chuyện đó cũng chỉ không được mười lăm phút nữa.”
Bà uyển chuyển nói: “Mười lăm phút thì đã kêu nước…… Chuyện này có phải hơi nhanh rồi không?”
Bà rất vất vả mới cưới vào được một người con dâu dịu dàng mềm mại, cũng không thể bởi vì nhi tử không biết cố gắng mà làm người ta cảm thấy ghét bỏ.
“Nhưng nếu ta kêu đại phu đi bắt mạch cho A Uẩn thì lấy tính cách kia của A Uẩn chắc chắn là không chịu rồi.”
“Chuyện này…… Thật sự có hơi phiền phức.”
Hai người đều nhíu mày lại, Ngu Chi trầm ngâm suy nghĩ một lúc và sau đó đưa ra ý kiến nói: “Nếu không thì chúng ta nấu một chút canh bổ thận tráng dương rồi mang qua? Cứ nói là có tác dụng an thần.”
Thẩm Diệu Nghi im lặng một lúc và cảm thấy cũng có lý, bà nói: “Nhưng lỡ như A Uẩn không chịu uống thì sao?”
Ngu Chi vỗ vỗ mu bàn tay của Thẩm Diệu Nghi và cười nói: “Chuyện này không có gì khó, bá mẫu kêu đệ muội đưa đi không phải là được rồi sao?”
Thẳng thắn mà nói, ngay từ đầu khi Tang Yểu nghe nói hôn sự với Tạ Uẩn thì cũng không có cảm giác mất mát giống như lúc muốn gả cho Lục Đình.
Sau một thoáng ngạc nhiên ngắn ngủi nàng bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Lo lắng phải hầu hạ cha mẹ chồng, phải học cách quản gia, cũng lo lắng nói không chừng xui xẻo sẽ có một số hạ nhân ở nơi này hoặc chủ tử khác sẽ vì dòng dõi gia đình nàng thấp mà ghét bỏ nàng.
Nàng đã nghĩ xong sẽ nên cáo trạng với Tạ Uẩn như thế nào, kết quả mọi thứ có vẻ như cũng còn được.
Sau khi dùng xong bữa trưa, nha hoàn bước vào thu dọn chén đũa, tiếp theo lại nối đuôi nhau bước vào rồi bưng vài món điểm tâm nho nhỏ đặt lên trên bàn.
Tang Yểu nghĩ thầm lúc này nàng mới ăn xong thì làm sao có thể nhanh như vậy mà ăn điểm tâm, nhưng sắc mặt của Tạ Uẩn giống như bình thường và đang lặng lẽ chờ những điểm tâm được bưng lên xong.
Trước mặt đều là những điểm tâm nhỏ tinh xảo đến cực điểm và tỏa ra mùi hương thoang thoảng, một số thì trông đơn giản còn một số thì trông phức tạp.
Tang Yểu ăn no nên không có cảm giác ăn uống gì, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nàng liếc mắt một cái thì ở trong mấy cái đĩa điểm tâm này nhìn thấy bánh sữa gạo nếp.
Đây là điểm tâm nàng từng ăn qua ở phủ công chúa, Dương Ôn Xuyên còn từng làm cho nàng ăn.
Tang Yểu a một tiếng, hơi kinh ngạc cầm một cái lên rồi nói: “Đầu bếp làm điểm tâm nhà chàng cũng biết làm cái này à?”
Nhiều điểm tâm như vậy nàng liếc mắt một cái thì đã chú ý đến nó, Tạ Uẩn không cảm thấy hài lòng, hắn nói: “Cũng không phải là thứ gì hiếm lạ.”
Tang Yểu ăn thử một cái và hương vị giống y như đúc lần trước ăn ở trong phủ công chúa, nàng vui vẻ gật đầu nói: “Hương vị giống y như đúc so với lần trước ăn ở trong phủ công chúa!”
“Là cùng một người làm nên đương nhiên là rất giống rồi.”
Tang Yểu sửng sốt một chút, đột nhiên quay đầu lại và không chắc chắn nhìn về phía Tạ Uẩn rồi nhỏ giọng hỏi: “Vị sư phụ kia ở nhà chàng sao, là chàng xin người với công chúa điện hạ sao?”
Tạ Uẩn càng cảm thấy không vui, hắn sửa đúng nàng: “Nàng và ta là người một nhà.”
Tại sao hắn lại thích bắt bẻ từng chữ như vậy chứ, Tang Yểu a một tiếng.
Tuy nhiên câu hỏi vừa rồi hắn không có trả lời, giống như là ngầm đồng ý.
Tang Yểu ngừng lại, trong chớp mắt nàng có một suy đoán lớn gan dần dần hiện lên.
Nàng nhìn chằm chằm gương mặt không có thất tình lục dục gì của Tạ Uẩn, không quá xác định nói: “Là…… Bởi vì ta sao?”
Tạ Uẩn nhìn thẳng về phía nàng, vẫn cứ không có phủ nhận, hắn ngược lại nói: “Tang cô nương, một đĩa điểm tâm nho nhỏ tính là cái gì chứ.”
“Hy vọng nàng hiểu rõ, lúc trước nàng vì một đĩa điểm tâm mà bị Dương Ôn Xuyên thu mua là chuyện buồn cười đến cỡ nào.”