Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 116



Xuyên qua cánh cửa có giàn hoa và đi qua con đường mòn trong rừng trúc, Tang Yểu đi đến gần thư phòng và bước lên bậc thang.

Bởi vì Tang Yểu đi từ phía tây lại đây cho nên nàng đi đến bên cạnh thư phòng trước, bước chân của nàng hơi nhanh và nghĩ thầm đợi lát nữa cần phải nói với Tạ Uẩn là sau này đến buổi trưa thì hắn phải tự quay về, cũng không thể để nàng tới tìm hắn nữa.

Nhưng vừa mới đi không được hai bước thì Tang Yểu nhìn thấy phía trước có một nha hoàn đang bưng cái khay và dừng lại ở chỗ kia.

Nha hoàn đang nghiêng mặt về phía nàng, Tang Yểu nhìn không thấy dung mạo của nàng và chỉ có thể từ dáng người mà phán đoán người này có lẽ là một mỹ nhân.

Nàng đặt cái khay lên trên cửa sổ và đang đứng tại chỗ nhẹ nhàng vỗ ngực, chắc là đang cố gắng bình tĩnh lại.

Khi Tang Yểu tri kỷ muốn hỏi nàng một chút là bị sao vậy thì nhìn thấy nha hoàn này giơ tay lên và kéo vạt áo váy trên ngực xuống rồi để lộ ra một mảng trắng tuyết.

Gương mặt của Tang Yểu cứng đờ lại.

Trong miệng của nha hoàn này còn đang nhỏ giọng nhắc mãi cái gì đó, Tang Yểu nghe không rõ lắm. Nha hoàn đứng phía sau nàng muốn quát lớn một tiếng nhưng bị Tang Yểu giơ tay ngăn lại, rồi nàng đi hai bước về phía trước.

Giọng nói thì thầm của nha hoàn kia mới trở nên rõ ràng.

“Công tử, đây là bánh hạt dẻ. Là phu nhân kêu nô tỳ đưa lại đây.”

“Là do tự tay nô tỳ làm.”

“……” Không phải chỉ đi đưa một đĩa điểm tâm thôi sao, lại còn muốn luyện tập lý do trước nữa.

Nha hoàn kia vừa mới nói xong thì lại cảm thấy không hài lòng, nàng lại lần nữa kéo cổ áo thấp xuống và Tang Yểu cách khá xa đều có thể nhìn thấy ngực của nàng lộ ra bên ngoài.

Bây giờ là mùa hè nên mặc quần áo mỏng, bộ dáng này của nàng quả thật muốn để cho Tạ Uẩn nhìn thấy hết.

Tang Yểu lại đi về phía trước hai bước, lúc này nha hoàn kia mới chú ý tới Tang Yểu. Thân thể của nàng hoảng sợ và vội vàng nói: “Xin chào thiếu phu nhân.”

Tang Yểu nhìn về phía đĩa bánh hạt dẻ kia, người nha hoàn kia lộ ra vẻ mặt hoảng sợ và lập tức nói: “Thiếu phu nhân, cái này là……”

Sắc mặt của Tang Yểu nhìn không được tốt lắm, nàng vốn có một gương mặt xinh đẹp cho nên giờ phút này càng thêm có vẻ khó có thể nói thành lời, nàng nói: “Ngươi muốn đưa điểm tâm vào đó đúng không?”

“Vâng…… Là Tạ phu nhân kêu nô tỳ đưa tới.”

Thật ra lúc trước Thẩm Diệu Nghi chỉ nói một câu là khi Tạ Uẩn bận rộn thì sẽ quên dùng bữa nên kêu phòng bếp của bọn họ chú ý. Hôm nay nàng nhìn thấy bên người Tạ Uẩn không có người hầu hạ, cho nên mới tự chủ trương lại đây nghĩ muốn thử vận may.

Nàng cảm thấy Tang Yểu chắc là nghe thấy được.

Nha hoàn mím chặt môi lại và trên mặt lộ vẻ xấu hổ, nàng đứng ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Tang Yểu và nàng sợ bị Tang Yểu trách phạt.

Nhìn thấy Tang Yểu không nói lời nào, nàng do dự và vẫn trực tiếp lắp bắp nói: “Nô…… Nô tỳ lập tức đi ngay.”

Tang Yểu nhìn về phía đĩa bánh hạt dẻ vô tội kia, tạm thời không hỏi nàng là ai mà chỉ nói: “Ta đi đưa giúp ngươi.”

Tang Yểu cầm lấy cái khay và bước đến cửa thư phòng, nàng kêu nha hoàn gõ cửa và tự mình nói: “Tạ Uẩn.”

Rất nhanh bên trong truyền đến một giọng nói rõ ràng: “Tiến vào.”

Tang Yểu bưng cái khay đến gần, Tạ Uẩn vốn dĩ không biết nên viết cái gì nên sau khi Tang Yểu bước vào thì hắn đặt bút xuống.

“Không phải nói kêu nàng chờ ta sao?” Khi Tang Yểu đến gần thì Tạ Uẩn ôm lấy nàng, để nàng ngồi bên cạnh hắn.

Giờ phút này trên khuôn mặt của thiếu nữ rất rõ ràng lộ ra vẻ không vui, ngón cái của Tạ Uẩn xoa nhẹ cái môi đỏ đang chu lên của Tang Yểu và nói: “Có chuyện gì vậy?”

Tang Yểu lập tức nhớ tới bộ dáng vừa rồi kéo cổ áo xuống của nha hoàn kia, nếu nàng không có tới đây thì chắc là bây giờ người nọ đã bước vào đây.

Nàng hừ một tiếng và chỉ vào đĩa điểm tâm trước mặt rồi nói: “Có người đến đưa điểm tâm cho chàng đó, còn là tự tay làm nữa đấy.”

Đĩa điểm tâm kia được Tang Yểu đặt trên bàn làm việc của Tạ Uẩn, trên đó có sáu cái bánh nhỏ tinh xảo và nhìn ra được tới từ quá trình làm điểm tâm đến trang trí đều tốn không ít công sức.

Trong nhà của Tang Yểu tuy không rộng rãi bằng Tạ gia nhưng nàng cũng làm đại tiểu thư mười mấy năm. Tuy rằng chưa bước vào phòng bếp nên nàng nhìn không ra cái bánh hạt dẻ này là làm như thế nào, chỉ có thể nhìn ra nó trông ăn rất ngon.

Tạ Uẩn liếc mắt nhìn đĩa điểm tâm một cái, sau đó nhìn vẻ mặt khó chịu của thiếu nữ và ánh mắt hơi mang ý cười. Hắn ừ một tiếng, ngay sau đó nói: “Đợi lát nữa ta ném nó xuống.”

Tang Yểu liếc mắt nhìn đĩa bánh hạt dẻ kia, bây giờ nàng có thể ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ nên ném đi thật sự hơi đáng tiếc. Nàng nói: “Bỏ đi, để cho Tịnh Liễm vậy.”

Nàng suy nghĩ một lúc rồi lại cảm thấy vẫn còn tức giận nên nói với Tạ Uẩn: “Vừa rồi ta ở bên ngoài nhìn thấy nàng ta còn kéo áo ngực xuống nữa đó.”

Nàng mới gả vào đây mới có mấy ngày, Tạ Uẩn cưới thê tử rồi mà người nọ còn như vậy cũng không biết trước kia khi chưa thành thân còn kiêu ngạo đến mức nào.

Có lẽ còn nhìn thấy rất nhiều rồi.

Nàng nhìn về phía gương mặt tuấn tú kia của Tạ Uẩn, nghĩ thầm người này trông thanh tâm quả dục nhưng sau lưng nàng lại liếm thiếp thấp trông rất không đứng đắn.

Nha hoàn kia chắc không phải là gãi đúng chỗ ngứa đi.

Tang Yểu suy nghĩ lại thì cảm thấy ớn lạnh, nàng cảm thấy rất không thoải mái.

Cái tay của Tạ Uẩn còn dừng ở trên người nàng, khi nói chuyện thì ánh mắt của hắn vẫn luôn dừng ở trên mặt thiếu nữ. Hắn không hề để ý đến chuyện này chỉ nói: “Sao vậy, tại sao nàng lại tức giận?”

Tang Yểu nhanh chóng nói: “Ai tức giận chứ?”

Nàng nhìn về phía Tạ Uẩn, nghi ngờ nói: “Lúc trước chàng…… Trải qua không ít đúng không?”

Tạ Uẩn thật sự đã trải qua loại chuyện bị người khác cố ý quyến rũ, mấy năm trước sau một lần bị hạ dược thì hắn tàn nhẫn giết gà dọa khỉ thì trong phủ không còn ai dám làm việc này nữa.

Hắn bên ngoài bởi vì bận rộn nên sẽ không dừng ở chỗ nào đó rất lâu, người bên cạnh hắn cũng đều biết được tính tình của hắn và hầu như sẽ không làm ra loại chuyện xúc phạm đến hắn. Ngoại trừ chuyện xảy ra vào tháng ba.

Bây giờ bởi vì hắn được nghỉ thời gian thành thân, trong khoảng thời gian này hiếm khi cũng không muốn đi xử lý công vụ, cũng không thích bản thân và Tang Yểu đi đến chỗ nào đều có người đi theo cho nên mới ra lệnh cho người hầu nghỉ ngơi hai ngày.

Cho dù là Tịnh Liễm thì cũng đến chiều nay mới có thể trở về.

Ngày thường hắn ở trong thư phòng thì Tịnh Liễm sẽ canh giữ ở bên ngoài, người bình thường đều vào không được.

Cho dù Tịnh Liễm không ở thì người nọ cũng không dám tùy tiện xông vào, hắn không thích bị quấy rầy nên cho dù người nọ nhận được mệnh lệnh thì Tạ Uẩn cũng sẽ không để người nọ tiến vào.

Cho nên vừa rồi mặc dù Tang Yểu không có tới đây thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến chuyện gì.

Tạ Uẩn giống như im lặng suy nghĩ một lúc lâu, sau đó trả lời đúng sự thật nói với Tang Yểu. “Không có, chỉ có một lần vào tháng ba.”

Tháng ba?

Tang Yểu nhớ đến tháng ba, khi đó nàng còn không có thân thiết với Tạ Uẩn, thậm chí cũng chưa nói chuyện với hắn được mấy câu.

Nàng lắc khuôn mặt nhỏ và sau đó buồn bã nói: “Nàng ta như thế nào…… Vậy còn chàng thì sao?”

Tạ Uẩn nhớ lại nói: “Ta có một chuyện quan trọng cần bàn bạc nên nàng ăn mặc lộng lẫy mượn cớ đưa trà bước vào, dáng đi thong thả và nơi chốn đều trêu chọc ta. Tìm mọi cách đến gần ta, là một người rất phiền phức.”

Hắn lại nói thêm một câu: “Còn cố ý dùng sương hoa có mùi thơm rất nồng và dính khắp người ta.”

Tang Yểu: “……”

Tại sao hắn có thể nhớ rõ ràng như vậy?

Tang Yểu mím môi, hơn nửa ngày đều không nói chuyện, nàng thậm chí cảm thấy đĩa bánh hạt dẻ đặt ở trước mặt cũng không còn thơm nữa.

Nhưng thật ra chuyện này cũng không phải là chuyện gì lớn.

Tạ Uẩn có nhớ rõ hay không thì chuyện này cũng không liên quan đến nàng, nàng đều đã gả vào đây và dù sao cũng là bị hắn vừa đe dọa vừa dụ dỗ nên mới không hề để ý đến chuyện trước kia của hắn.-

Cùng lắm thì chờ hắn sau khi hắn giải quyết xong chuyện của Nhung Yến, nếu hắn vi phạm lời nói lúc trước của hắn vậy thì nàng sẽ hòa li với hắn. Đến lúc đó hắn chắc chắn sẽ phải mất mặt.

Cách một lúc lâu, Tang Yểu giãy giụa một lúc rồi giả bộ không hề để ý mà hỏi: “Sau đó thì sao?”

Tạ Uẩn cũng không biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi này thì tiểu mỹ nhân trong lòng ngực đã nghĩ tới chuyện hòa li, hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Sau đó chúng ta thành thân.”

Tang Yểu ngẩn người một lúc, sau đó nhìn vào khuôn mặt của nam nhân.

Nàng mất một lúc lâu mới hiểu rõ được chuyện này ở trong đầu, lông mi dài đen nhánh chớp chớp và tiếp theo trên khuôn mặt nhỏ tuyết trắng phủ lên một lớp đỏ ửng.

Thật ra hắn cũng chưa nói cái gì, cho dù là thành thân thì nam nhân này vẫn có bộ dáng lạnh băng. Từ lúc bắt đầu Tang Yểu nói với hắn muốn ôn hòa nhưng cho tới bây giờ thì hắn cũng hiếm khi ôn hòa.

Nhưng có đôi khi hắn hơi dịu dàng một chút, Tang Yểu lập tức cảm thấy trái tim muốn nhảy ra ngoài.

Nàng chỉ vào hắn và xấu hổ buồn bực nói: “Ai…… Ai quyến rũ chàng!”

Nàng nhớ rõ lúc ấy nàng đều sắp sợ hãi muốn chết, sợ bản thân làm đổ trà khiến cho hắn ghi hận. Kết quả trong đầu óc của hắn lại chứa mấy thứ này.

“Ngoài ra ta không có dùng sương hoa, ta đều không có đụng tới chàng thì làm sao có thể dính lên người chàng được chứ?”

Tạ Uẩn trông không muốn cãi nhau với nàng về vấn đề này, hắn để Tang Yểu ngồi ở trong lòng ngực của hắn và bàn tay dừng trên mông của thiếu nữ nhẹ nhàng dùng sức rồi thản nhiên nói:

“Tang cô nương, xin nàng yên tâm. Ngoại trừ nàng thì ta không hề cảm thấy hứng thú với bất kỳ ai khác.”

Hắn suy nghĩ một lúc rồi lại bổ sung nói: “Nếu nàng nguyện ý thì ta cũng không ngại nàng ở trước mặt ta kéo cổ áo xuống một chút.”

“Cho nên mời nàng đừng ăn loại dấm không hề có ý nghĩa này.”

“……”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.