Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 119



Thật ra rất lâu trước đây thì Tang Yểu đã phát hiện ra kiểu người như Tạ Uẩn nếu ngươi nói hắn trong ngoài như một thì cũng đúng là như vậy, nhưng nếu ngươi nói lời nói của hắn trong ngoài không giống nhau thì giống như cũng đúng như vậy.

Tóm lại đặc biệt thích tỏ vẻ nghiêm túc nói những lời không đứng đắn.

Tạ Uẩn không để ý đến nàng.

Tang Yểu ngẩng đầu và nói: “Chàng còn chưa hết tức giận sao?”

Tạ Uẩn nói: “Ta không tức giận.”

Tang Yểu: “Cái này mà chàng nói là không tức giận sao?”

Tạ Uẩn ừ một tiếng và sau đó đúng lý hợp tình nói: “Tại sao ta muốn tức giận?”

Hắn bình tĩnh nói: “Nàng quá coi trọng Dương Ôn Xuyên, chỉ là một tên biên soạn ở Hàn Lâm Viện mà thôi còn không đến mức làm ta để ý. Còn về tân khoa Trạng Nguyên thì mấy năm nay bởi vì tình hình hạn hán nên số lượng thí sinh giảm, chất lượng so le không đồng đều và năm nay không bằng năm trước.”

Liên tiếp nói một đống và cuối cùng hắn tổng kết nói: “Chọn tướng quân trong người què nên chọn trúng hắn mà thôi.”

Tang Yểu a một tiếng.

Trong bóng đêm nàng không nhìn thấy rõ sắc mặt của hắn, nhưng nàng nghĩ thầm vừa rồi người đen mặt nửa ngày không phải là hắn sao? Sau khi vừa lòng thì bắt đầu không chịu thừa nhận.

Tuy nhiên miệng của Tạ Uẩn vẫn luôn rất cứng, Tang Yểu lười giải thích với hắn nên nàng cũng mặc kệ hắn.

Tang Yểu chậm rãi nói chuyện phiếm với hắn và nói: “Tạ Uẩn, trước kia có phải chàng từng lén nhìn những bức tranh bí mật này không?”

Bằng không tại sao hắn có thể viết ra loại truyện phóng đãng lớn gan như vậy chứ?

Tuy rằng không có tỉ mỉ giống như xuân cung đồ nhưng miêu tả ở giai đoạn trước và phần cuối đều rất lớn gan.

Tạ Uẩn không biết tại sao Tang Yểu đột nhiên hỏi cái này, hắn nói đúng sự thật: “Không có.”

“Chỉ nhìn qua quyển mà nàng mang đến.”

Tang Yểu một chữ cũng không tin.

Tạ Uẩn thật sự chưa bao giờ nhìn xem qua.

Loại chuyện này không cần đặc biệt học tập, hắn nhìn thấy Tang Yểu thì nghĩ tới rất tự nhiên.

Thật ra hắn nghi ngờ là Tang Yểu xem qua không ít. Sách, đồng tiền, thứ gì cũng đều có nhưng cô nương ngu ngốc này cũng không học được cái gì.

Tang Yểu cũng không biết Tạ Uẩn đang nghi ngờ năng lực học tập của nàng.

Nàng còn dựa vào trong lòng ngực của Tạ Uẩn, yên tĩnh lắng nghe từng tiếng tim đập của nam nhân.

Nàng nghĩ bọn họ cũng quen nhau một khoảng thời gian rất lâu, trước khi thành thân thì Tang Yểu đã có loại cảm giác tin tưởng hắn một cách vô điều kiện. Nhìn thấy hắn thì luôn căng thẳng và trái tim đập rất nhanh.

Sau khi thành thân tuy rằng không còn căng thẳng như vậy nhưng nàng vẫn muốn tới gần hắn.

Cho nên Tang Yểu nghĩ thành thân với hắn giống như cũng khá tốt.

Chỉ là có một điều không tốt là người này không biết dỗ dành nàng.

Ngoài miệng chưa từng nói qua thích nàng, cái này làm cho Tang Yểu cảm thấy không vui.

Tang Yểu nghĩ như vậy nên bắt đầu đưa ra ý kiến: “Tạ Uẩn, tuy rằng tính tình của chàng không được tốt và miệng cũng cứng, còn luôn bắt nạt ta. Nhưng nếu chàng có thể dịu dàng một chút thì ta sẽ tha thứ cho chàng.”

“Ngoài ra nếu chàng thích ta thì cũng không cần che giấu.”

“Nếu chàng không nói thì làm sao ta có thể biết được chứ?”

Trong bóng đêm, Tạ Uẩn nghe vậy thì im lặng rất lâu.

Sau đó hắn nói: “Tang cô nương, xin nàng lấy ra chứng cứ ta bắt nạt nàng.”

Tang Yểu càng cảm thấy không vui, bây giờ nàng nghe thấy mấy chữ Tang cô nương này đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên. Có ai sau khi thành thân rồi mà cứ kêu cô nương cô nương không?

Nàng nghĩ như vậy nên cả giọng nói của nàng đều không được tốt lắm, nàng giật giật thân thể và nói: “Cái này còn không phải là chứng cứ sao?”

Tạ Uẩn sờ sờ nàng và sau đó hô hấp ngừng lại một lúc, sau đó lời lẽ chính đáng nói với nàng: “Chuyện này không tính.”

“Dựa vào cái gì mà không tính chứ, ta đã bị cọ xát đến đau rồi nè!”

Tạ Uẩn nhân cơ hội phủ bàn tay lên xoa nhẹ một chút, nghiêm túc nói: “Xoa xoa thì tốt rồi.”

Thân thể của Tang Yểu co rụt lại, không nghĩ tới hắn mặt dày vô sỉ như vậy.

Không đợi Tang Yểu mở miệng mắng thì Tạ Uẩn cũng đã trả lời câu hỏi thứ hai của vị quả táo tự tin này, hắn không nói chắc chắn và cũng không phủ nhận nói: “Cho dù ta không nói thì nàng cũng không phải biết rất rõ sao?”

Tang Yểu nghe vậy thì hừ một tiếng, đắc ý nói: “Ta biết rõ ràng là bởi vì ta có chứng cứ.”

Tạ Uẩn thuận miệng nói: “Chứng cứ gì?”

Tang Yểu nói: “Không nói cho chàng biết, nói ra thì ta sợ chàng xấu hổ.”

Đời này Tạ Uẩn chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác xấu hổ là cái gì.

Hắn cũng không có đặt lời nói có chứng cứ của Tang Yểu ở trong lòng, chỉ phối hợp nói: “Cảm ơn sự chu đáo của nàng.”

Tang Yểu vui vẻ nghĩ, nàng muốn ở một thời điểm thích hợp lấy quyển sách nhỏ này ra để khiến Tạ Uẩn á khẩu nói không nên lời.

Mỗi ngày ở trước mặt nàng giả bộ tới giả bộ đi, thật ra hắn đã sớm bại lộ.

Nàng nghĩ không ra lúc ấy biểu cảm của Tạ Uẩn sẽ như thế nào?

Không biết một người làm cái gì cũng thong thả thoải mái như hắn có thể bởi vì xấu hổ mà đến mức không muốn sống nữa không?

Tuy nhiên cũng không sao hết, làm thê tử của hắn nên nàng sẽ không cười hắn.

Ngày hôm sau Tạ Uẩn dậy rất sớm. Sáng sớm Tang Yểu mơ hồ nghe thấy bên ngoài có người gõ cửa và lúc đó cũng là lúc Tạ Uẩn đứng dậy đi ra ngoài.

Tang Yểu cảm giác được gương mặt của mình bị hôn một cái, nhưng bởi vì nàng quá buồn ngủ nên không có mở mắt ra.

Sáng sớm hôm nay khi Tang Yểu thức dậy thì trong phòng chỉ còn một mình nàng.

Mấy ngày nay mỗi khi nàng mở mắt ra thì Tạ Uẩn luôn ở bên cạnh nàng, điều này khiến nàng cảm thấy không quen.

Suốt một buổi sáng Tạ Uẩn cũng chưa trở về.

Sau khi một mình dùng xong bữa trưa, Tang Yêu nhìn nha hoàn Hoài Mộng bên cạnh và nàng nói: “Tạ Uẩn, hắn đã trở về chưa?”

Hoài Mộng nói: “Vừa rồi công tử mới trở về và đang ở trong thư phòng, công tử giống như đang bàn chuyện với vị đại nhân nào đó.”

Tang Yểu a một tiếng.

Nàng ở trong lòng yên lặng tính thời gian nghỉ thành thân của Tạ Uẩn còn mấy ngày, những ngày qua trôi qua rất nhanh và ngoài hôm nay ra thì còn ba ngày nữa là hắn phải quay trở lại triều đình.

Hôm nay đã qua đi hơn phân nửa.

Trước kia phụ thân luôn nói Tạ Uẩn trăm công ngàn việc nên đều vội muốn điên rồi, vậy thì chờ sau khi thời gian nghỉ thành thân của hắn kết thúc thì hắn chắc sẽ không mỗi ngày đều không về nhà đi?

Tang Yểu nghĩ lại thì cảm thấy hơi phiền phức, sau khi nàng ở trong phòng đợi một lúc thì đi ra ngoài và còn thuận tay mang điểm tâm trên bàn đưa qua cho hắn.

Sau khi ra khỏi phòng bếp nhỏ, Tang Yểu nhìn điểm tâm trong tay nha hoàn và đột nhiên nói: “Đúng rồi, trong phủ có phải có một người……”

Nàng cẩn thận nhớ lại dung mạo của nha hoàn kia và sau đó nàng nói: “Một nha hoàn khoảng 17-18 tuổi, mắt hạnh, trên cằm có một cái nốt ruồi không?”

Hoài Mộng là nha hoàn do Thẩm Diệu Nghi đưa cho nàng nên rất quen thuộc với Tạ gia, nàng nghe vậy thì lập tức nói:

“Thiếu phu nhân, người ngài nói có lẽ là Du Thanh ạ.”

“Nàng là nha hoàn mới tới trong phủ vào tháng này, tuy nhiên hôm qua bởi vì phạm phải sai lầm lớn nên đã bị đuổi ra khỏi phủ.”

Tang Yểu a một tiếng và yên lặng nghĩ thầm chuyện này chắc không phải là do Tạ Uẩn làm đi?

Khi Tạ Uẩn đang ngẩn người thì cách đó không xa đột nhiên truyền đến một tiếng kêu gọi: “Tang cô nương!”

Là Thái Tử Lục Lệ.

Hắn trông không có gì khác so với lúc trước, khi nhìn Tang Yểu thì đôi mắt cong cong thành hình trăng non và vẫn có khí phách của thiếu niên.

Tang Yểu dừng bước chân lại và nói: “Điện hạ……”

Nàng còn chưa nói xong thì Lục Lệ đã muốn chạy tới nàng trước mặt và trực tiếp nói: “Không cần đa lễ.”

Hắn mỉm cười dịu dàng nói: “Ai nha, thiếu chút nữa thì đã quên. Ta chắc là nên kêu ngươi là Tạ phu nhân.”

Hắn lại nói: “Tự Bạch đối xử với ngươi như thế nào? Gần đây tỷ tỷ của ngươi vẫn luôn nhắc mãi về ngươi đó.”

Tang Yểu vừa nghe thấy Tang Xu thì lập tức nói: “Hắn đối ta rất tốt. Điện hạ, tỷ tỷ của ta còn nói cái gì nữa không?”

Lục Lệ lắc đầu và nói: “Ngoại trừ quan tâm ngươi thì còn có thể nói cái gì nữa chứ.”

Tang Yểu ừ một tiếng, nàng cảm thấy bản thân đã có một khoảng thời gian chưa gặp Tang Xu.

Trước kia không thành thân thì còn có thể tiến cung, nhưng bây giờ thì không còn thuận tiện nữa.

Nàng suy nghĩ một lúc, đột nhiên phát hiện có điều không đúng.

Tại sao Lục Lệ biết được chứ?

Nàng chưa từng nghe tỷ tỷ nhắc tới Lục Lệ, nhưng đây đã lần thứ hai Lục Lệ nhắc tới tỷ tỷ của nàng.

Lần này trong lời nói giống như còn rất quen thuộc.

Nhưng Lục Lệ là con trai của Hoàng hậu, từ nhỏ không được yêu thương và sau khi lớn lên sống ở Đông Cung. Mà tỷ tỷ của nàng ở trong hậu cung cũng coi như điệu thấp. Hai người này không có bất kỳ liên quan gì với nhau.

Trong đầu của nàng không thể nghĩ được những chuyện khác nên thử thăm dò nói: “…… Là tỷ tỷ của ta chính miệng nói với điện hạ sao?”

Tâm trạng của Lục Lệ trông không tệ lắm, hắn gật đầu nói: “Nương nương Cung Tịch Nguyệt rất dễ nói chuyện nha!”

Dừng một chút, Lục Lệ nhìn khuôn mặt nhỏ mang theo vẻ khó hiểu và ngưng trọng của Tang Yểu. Ánh mắt của hắn nhìn lướt qua phía sau Tang Yểu và sau đó cố ý ghé sát vào nàng và nói: “Tỷ tỷ của ngươi nói nàng có chuẩn bị một bất ngờ cho ngươi.”

Hắn nói một cách chắc chắn: “Yểu Yểu, ngươi nhất định sẽ rất vui vẻ.”

Đúng lúc này, Tạ Uẩn ôm lấy bả vai của Tang Yểu và kéo ra khoảng cách giữa nàng và Lục Lệ.

Sắc mặt của Tạ Uẩn không được tốt và hắn nói: “Điện hạ, ngài có thời gian rảnh rỗi này còn không bằng đi đến Khôn Ninh Cung cố gắng giữ đạo hiếu đi.”

Lục Lệ cười ha ha hai tiếng và nói: “Nói rất đúng, vậy Tự Bạch, ta đi trước đây.”

Tang Yểu còn không có hiểu rõ, nàng nói: “…… Có chuyện gì vậy?”

Tạ Uẩn nắm lấy tay của nàng và thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là Hoàng Hậu bệnh nặng, thời gian không còn nhiều.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.