Thanh thanh bạch bạch, sạch sẽ. Đây là lời Tịnh Liễm nói.
Đó chính xác là những suy nghĩ của Tạ Uẩn với nàng lúc ấy.
Tạ Uẩn vẫn còn đang hôn nàng. Hắn ôm thắt lưng nàng, để nàng ngẩng đầu lên đón nhận nụ hôn. Hôn xong thì ôm nàng đặt nàng ngồi lên bàn, để hai chân nàng vòng quanh người hắn.
Dựa trên kinh nghiệm ít ỏi của Tang Yểu, nàng cảm thấy nếu tiếp tục nụ hôn này, bọn họ sẽ lại lăn đến trên giường.
Những nụ hôn của Tạ Uẩn vẫn luôn cực kỳ hung hãn. Ngoại trừ thỉnh thoảng muốn trấn an nàng thì sẽ nhẹ nhàng hôn mút, còn lại đa số thời điểm đều mang theo chút ngang ngược và sắc tình.
Hắn vẫn luôn như vậy, mặc kệ nàng từng nói mấy lần hắn đều không hề dịu dàng.
Trước kia, Tang Yểu chưa từng tiếp xúc quá lâu với người khác giới, nàng cũng chưa bao giờ khao khát tình yêu, nhưng bởi vì nàng đọc không ít thoại bản cho nên nàng có chút ấn tượng đơn giản.
Mặc kệ là đúng hay sai, cảm tình nhất định có thể biểu lộ.
Nếu không biểu lộ từ ngoài miệng thì đôi mắt cũng nhất định sẽ biểu lộ.
Tang Yểu nhìn ánh mắt Tạ Uẩn.
Hắn có một đôi mắt hoa đào tinh xảo, đuôi mắt hơi cụp xuống khiến cho khí chất của hắn có phần dè dặt và lạnh lùng hơn, con ngươi đen nhánh thường xuyên nhìn không thấy vui buồn hay tức giận. Mỗi khi hắn nhìn nàng, đôi mắt sâu thẳm như hồ nước luôn không có gợn sóng gì ngoại trừ thỉnh thoảng khi nói chuyện với nàng mang theo vài phần ý cười.
Tang Yểu đáp lại càng ngày càng yếu đi sau đó nàng ngừng cử động.
Cách một lúc sau, rốt cuộc Tạ Uẩn đã phát hiện ra cảm xúc của thiếu nữ trước mặt. Hai người dán rất gần. Hắn dừng động tác lại, nắm lấy sợi tóc nàng, cúi đầu nhìn mắt nàng nói: “Làm sao vậy?”
Nhìn đi, đã nói ở phương diện này Tạ Uẩn thật sự rất tệ mà.
Nàng không vui vẻ rõ ràng như vậy còn hỏi lại “Làm sao vậy?” mà không phải “Yểu Yểu, nàng làm sao vậy?”.
Rõ ràng ngày hôm qua lúc ở trên giường hắn còn gọi nàng là bảo bảo.
Hơn nữa bộ dáng như lang như hổ kia không giống hắn chút nào, thoạt nhìn rất sốt ruột, giống như chưa nhìn thấy bao giờ.
Thèm như vậy sao.
Tang Yểu ai oán nhìn chằm chằm Tạ Uẩn. Trong lòng nàng không khỏi suy đoán, tình yêu của nam nhân này với nàng chỉ sợ là giả nhưng sự dâm đãng của hắn là thật.
Hắn nói nhiều như vậy chính là vì lừa nàng lên giường.
Nhưng nàng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy không có khả năng. Không phải trước đó người ta đã nói Tạ Uẩn không gần nữ sắc sao. Trước kia hắn cũng không có tiểu thiếp hay thông phòng nào, nếu thật sự là tên dâm tặc thì chỉ sợ hậu viện đã chật kín rồi.
Cho nên chẳng lẽ hắn thật sự chỉ cảm thấy hứng thú với thân thể nàng?
Trước kia hắn chỉ nói là luyện tập nhưng thực ra là muốn hướng dẫn nàng từng bước một?
Hẳn là sẽ không vô liêm sỉ như vậy chứ.
Tang Yểu quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Không có gì.”
So với vừa rồi, thiếu nữ thoạt nhìn rõ ràng không có sức sống gì, nàng cụp mắt xuống, cũng không chủ động nhắc đến chuyện này với hắn.
Tạ Uẩn vốn không muốn quan tâm đến cuốn sách rách nát kia, coi như tất cả chuyện này chưa từng xảy ra nhưng nhìn tình hình này dường như không thể không nhắc tới được.
Hắn liếc mắt nhìn cuốn sách kia, chậm rãi nói: “Bởi vì nó sao?”
Tang Yểu nhìn thoáng qua theo ánh mắt hắn.
Trước kia nàng đã đọc nó vài lần, hiện tại nàng càng nhìn càng cảm thấy bực bội. Nàng mím môi sau đó đành chịu thua nói: “Nếu chàng muốn cười thì cười đi, tùy chàng.”
Nàng tránh thoát khỏi cánh tay của Tạ Uẩn, không hề chạm vào hắn.
Tạ Uẩn nói: “Ai nói ta muốn cười.”
Hắn một chút cũng không thể cười nổi.
Hắn nghĩ đến chuyện lúc trước Tang Yểu cũng không tự nguyện gả cho hắn là hắn lại muốn treo Tịnh Liễm trước cửa lớn Tạ gia hai ngày.
Tang Yểu không muốn để ý đến hắn, nàng chỉ cảm thấy người này đang an ủi nàng nên vẫn im lặng.
Thật ra nàng không muốn biểu hiện sự mất mát của mình quá rõ ràng bởi vì vốn dĩ nàng cũng đã rất mất mặt rồi.
Tạ Uẩn nhất định cảm thấy nàng là người rất tự mình đa tình. Hiện tại, hiểu lầm đã được giải quyết. Nếu nàng có thể biểu hiện ra bộ dáng không sao cả thì có thể làm ra vẻ bản thân cũng không mất mặt như vậy.
Nàng rất muốn nghĩ cứ tự nhiên tiêu sái như vậy, mặc kệ tất cả.
Nhưng nàng vẫn rất không có tiến đồ mà muốn cãi lại cho bản thân, muốn giấu đầu lòi đuôi nói nàng không có.
Tang Yểu lắc đầu, do dự hồi lâu nàng vẫn nhẹ nhàng nói: “…… Chỉ là cuốn sách đó… ta nhặt được nên cho rằng đó là chàng viết không phải rất bình thường sao. Chàng xem đi, bên trong viết rất nhiều đều là hình thức tự thuật.”
“Thời điểm ta dẫn người đi dọn dẹp gian phòng kia thì nhặt được. Khi đó chàng mới đi cho nên ta mới cảm thấy là chàng viết.”
Nàng càng nói càng cảm thấy khổ sở.
Nàng muốn bào chữa cho chính mình, muốn nói cho Tạ Uẩn kỳ thật nàng không phải tự mình đa tình như vậy mà là do hoàn cảnh ép buộc. Nhưng nàng càng nói càng cảm thấy mình lúc trước rất ngu ngốc.
Nàng chính là đang tự mình đa tình.
Nhận thức này khiến một loại cảm xúc khó tả ngay lập tức bao trùm lấy nàng.
Nàng chỉ là một tiểu nữ tử rất bình thường, không thông minh, gia thế kém, tính tình cũng quy củ ở mức trung bình. Trước kia căn bản nàng không gặp Tạ Uẩn được mấy lần.
Chỉ bởi vì một cuốn sách không hề có căn cứ mà kết luận một người trước nay không gần nữ sắc như Tạ Uẩn ái mộ với nàng. Điều này không phải tự mình đa tình thì là cái gì?
Hơn nữa, lần đầu tiên nàng có suy nghĩ Tạ Uẩn thích nàng thì nàng đã suy diễn trước rất nhiều cách làm của Tạ Uẩn.
Ví dụ như lần đầu tiên, ánh mắt hắn nhìn tới từ phía xa trong yến tiệc của thiên tuế.
Có cuốn sách nên nàng mới cảm thấy là hắn đang nhìn nàng.
Hiện giờ nghĩ lại thật sự rất buồn cười.
Lúc ấy Tạ Uẩn đã nghĩ thế nào về nàng?
Hắn nhất định đã cười thầm.
Giọng nói của nàng rất nhỏ, tiếp tục bù đắp cho mình: “Sau này trong cung yến, chàng nhìn về phía ta nên ta mới cảm thấy là chàng đang nhìn ta ……”
Nàng không nói được nữa.
Nàng vừa khổ sở vừa mất mặt, còn phải cố gắng lắm mới kìm lại không cho nước mắt rơi xuống.
Thật phiền phức.
Nàng quay mặt đi nói: “Được rồi, cũng may hôm nay ta lấy ra, nếu không ta vẫn sẽ tiếp tục hiểu lầm chàng.”
Sắc mặt Tạ Uẩn không hề dịu đi chút nào, hắn nói với nàng: “Nhưng khi đó quả thật ta đang nhìn nàng.”
Tang Yểu cúi đầu, không tin.
Tạ Uẩn nâng cằm Tang Yểu lên, ép buộc nàng phải nhìn hắn. Sau đó hắn nói rõ ràng: “Có gì mà không tin, ta nhìn nàng cũng không phải chuyện hiếm lạ gì? Ngày đó nàng mặc bộ y phục màu hồng cánh sen, Tang đại nhân ngồi ở phía trước nàng, ta ngồi ở đối diện nàng.”
“Ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy nàng, lúc đó ta cảm thấy cô nương mặc y phục màu hồng cánh sen ở đối diện rất đáng yêu nên nhìn nhiều hơn một chút.”
Tang Yểu đã sớm không nhớ rõ ngày đỏ bản thân mặc y phục nào.
Nàng cảm thấy phần lớn lời nói của Tạ Uẩn đều là bịa chuyện.
Sắc mặt nàng cũng không dịu đi chút nào, Tạ Uẩn nhìn nàng, lại khó hiểu nói: “Nàng đang khổ sở cái gì?”
“Ta không có ý muốn cười nhạo nàng.”
“Nàng là thê tử của ta, vì sao ta phải cười nhạo nàng?”
Ở trong mắt Tạ Uẩn, tuy rằng hắn rất tức giận nhưng không thể phủ nhận cuốn sách này căn bản không quan trọng.
Bởi vì hắn cảm thấy quá trình như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là hiện tại hắn và Tang Yểu đã thành thân, về sau sẽ ở bên nhau thật lâu. Điều này không thể thay đổi được.-
Về sau bên cạnh Tang Yểu vĩnh viễn chỉ có một người là hắn, sẽ không có Dương Ôn Xuyên hay Lý Ôn Xuyên nào nữa.
Tang Yểu tránh thoát khỏi tay hắn. Nàng cúi đầu nhìn mũi chân mình, nghe vậy chỉ ồ một tiếng.
Tạ Uẩn có lẽ sẽ không lừa nàng nhưng thực ra hắn còn chưa nói xong, nàng cũng không tiện tiếp tục hỏi.
Cách một lát sau, Tang Yểu dường như đã không còn để ý nữa, nàng chậm rãi vòng tay chủ động ôm cổ nam nhân, nói thầm: “Ta biết rồi.”
“Kỳ thật chàng cười ta cũng không sao. Dù sao ta cũng đã mất mặt trước mặt chàng vài lần rồi.”
Tạ Uẩn ôm lại nàng nhẹ nhàng vỗ vào lưng nàng, trầm giọng nói với nàng: “Nàng làm gì có thời gian mà xấu hổ.”
Nàng vẫn luôn không kiêng nể gì biểu lộ mị lực ở trước mặt hắn.
Tang Yểu nói: “Nhưng ta còn một vấn đề.”
Nàng dựa vào vai hắn, nói: “Lúc trước chàng nói cưới ta để ứng phó với gia tộc thúc giục. Nhưng vì sao lại là ta?”
Tạ Uẩn trầm mặc một lát.
Đáp án của vấn đề này từ đầu đã rất rõ ràng, bởi vì Tang Yểu là người thích hợp nhất.
Nhưng hiện tại câu trả lời lại rất mơ hồ, hắn không thể dùng một câu để tóm tắt chính xác kết quả bởi vì mọi thứ có thể định nghĩa chính xác đều có chỗ hạn hẹp của nó.
Thích nàng, yêu nàng, hình dung như vậy lại quá đơn giản cho nên cuối cùng hắn chỉ có thể nói đúng sự thật: “Bởi vì ta nghĩ đó là nàng.”
Tạ Uẩn cho nàng một câu trả lời kỳ quái, thật ra Tang Yểu cũng không biết bản thân muốn nhận được câu trả lời như thế nào nhưng nàng biết nàng không hài lòng với câu trả lời này.
Nhưng đúng lúc nàng muốn đáp lại thì có tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, gã sai vặt nói: “Chủ tử, các lão đã trở lại từ trong cung, lệnh cho ngài đi tìm ngài ấy.”
Tạ Uẩn nhíu mày, vốn muốn từ chối nhưng Tang Yểu lại kéo khoảng cách với hắn, rồi nói: “Chàng mau đi đi.”
Nàng nghiêng đầu chủ động hôn lên gò má hắn một cái, sau đó nói: “Buổi tối chúng ta lại nói tiếp.”
Tạ các lão có lẽ có việc rất gấp, gã sai vặt lại tiếp tục thúc giục ở bên ngoài.
Tạ Uẩn đành phải cúi đầu hôn lên môi nàng một cái, sau đó nhỏ giọng nói: “Chờ ta một chút.”