Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 130



Sau khi rửa tay xong hắn mới đi đến trước mặt Tang Yểu, duỗi tay ôm nàng vào trong ngực. Sự ấm áp mềm mại tràn đầy cõi lòng. Tạ Uẩn cảm thấy toàn thân ngoại trừ chỗ đó, nơi nào cũng đều thỏa mãn. Hai tay hắn không thành thật di chuyển ở trên người nàng. Sau đó hắn nhỏ giọng hỏi nàng, nói: “Hôm nay nàng thật sự không phải tới đón ta à?”

Tang Yểu vùng vẫy muốn bỏ chạy nhưng không tránh thoát được nên quay mặt đi nói: “Ta cũng không biết khi nào chàng sẽ trở về.”

Nàng suy nghĩ một chút, lại nói: “Dù sao mỗi ngày chàng đều phải như vậy. Ta cũng quen rồi.”

“Lần trước chàng còn nói cái gì mà chàng sẽ cố gắng tránh tình huống buổi trưa không dùng bữa ở nhà nhưng ta không nhìn thấy chàng có ý tứ tránh né gì cả.”

“Chàng nghĩ xem, chàng có kỳ nghỉ hay không khác nhau chỗ nào?”

Tạ Uẩn cảm thấy nàng nói rất đúng nhưng nghe thấy giọng điệu oán trách của nàng, hắn lại cười nói: “Tang tiểu thư, nàng rất nhớ ta à.”

Hắn suy nghĩ một chút, lại cúi đầu hôn Tang Yểu một cái, cảm thấy không đủ, hắn còn cắn nhẹ lên đôi môi căng mọng của Tang Yểu. Hắn tiếp tục: “Nhưng mà ta cũng rất nhớ nàng.”

Trước kia Tang Yểu nghe những lời này sẽ rất vui vẻ nhưng hiện tại nàng chỉ muốn nghe Tạ Uẩn nói với nàng, bảo bảo, ta yêu nàng.

So sánh với nhau, một câu nhớ nàng thật sự không tính là cái gì.

Nàng hất cái tay đang dừng ở trên mông bản thân, nói: “Đừng nhéo ta nữa, chàng có phiền hay không.”

Mông cũng sắp bị nhéo sưng rồi.

“……”

Tạ Uẩn đen mặt nói: “Nàng đang chê ta phiền?”

Tang Yểu: “Ai bảo chàng luôn sờ ta.”

“Ta sờ nàng nhiều lần như vậy, hôm nay nàng lại không kiên nhẫn?”

Tang Yểu không trả lời, quay mặt đi hừ một tiếng.

Tạ Uẩn buông ra tay, hắn cau mày, một tay đặt lên bả vai Tang Yểu, trầm mặc một lát nói: “…… Sao hôm nay cơn tức giận của nàng lại lớn như vậy?”

Tang Yểu mím môi, không nhìn hắn.

Không phải cơn tức giận của nàng lớn, nàng chỉ nghĩ đến bản thân mình thích Tạ Uẩn nhưng có lẽ Tạ Uẩn lại không thích nàng thì nàng cảm thấy rất khó chịu.

Hơn nữa cũng rất bối rối.

Nàng không biết phải giải quyết tình huống này như thế nào.

Nàng cảm thấy bản thân không thể trực tiếp hỏi bởi vì nàng luôn có một loại dự cảm, chỉ cần nàng hỏi, Tạ Uẩn nhất định sẽ trả lời là có.

Nàng không muốn miễn cưỡng hắn nói thích, cũng không muốn ám chỉ cho hắn. Nàng muốn hắn trịnh trọng bày tỏ tâm ý của hắn với nàng.

Nhưng lại còn vấn đề nữa là nói không chừng Tạ Uẩn còn không thích nàng, làm sao có thể bày tỏ tâm ý với nàng?

Hơn nữa cho dù Tạ Uẩn thích nàng, hắn thoạt nhìn cũng không phải là người có thể nói lời ngọt ngào với nàng.

Nàng không phải là người giỏi che giấu cảm xúc, một khi khó chịu thì sẽ dễ dàng biểu lộ ra.

Sau khi nhịn hồi lâu, nàng cảm thấy bản thân không thể như vậy.

Nàng chủ động dựa vào trong lòng ngực Tạ Uẩn, nói: “Ta không có tức giận.”

“Ta chỉ cảm thấy chàng rất bận rộn.”

Tạ Uẩn nói với nàng: “Qua hai ngày nữa thì tốt rồi.”

Hắn biết Tang Yểu nhất định sẽ không vui vì cuốn sách này, đều do đồ phế vật Tịnh Liễm kia.

Hắn nhìn về phía cuốn sách vẫn đặt ở trên bàn tròn nhỏ kia, càng nhìn càng không vừa mắt nên nói: “Lát nữa ta sẽ gọi người ném nó đi.”

Lại nhắc tới chuyện làm Tang Yểu thương tâm, nàng nghe vậy thì buông Tạ Uẩn ra sau đó bước mấy bước đến chỗ cuốn sách nhỏ, cầm lấy nó, nàng nói: “Quên đi, cứ để đó trước đi.”

Nàng ai oán nhìn thoáng qua Tạ Uẩn, nghĩ thầm ít nhất Tạ Uẩn ở trong này còn biết gọi nàng là bảo bảo, Tang Uẩn trước mặt ngay cả tên nàng cũng rất ít gọi.

Tạ Uẩn: “…… Ánh mắt đó của nàng là cái gì?”

Tang Yểu thu hồi ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Không có gì.”

Một lúc lâu sau, chờ đến khi Tạ Uẩn cởi áo ngoài chuẩn bị nhanh chóng tắm gội rồi lên giường cùng với nàng thì Tang Yểu lại buồn bã nói: “Chỉ là cảm thấy tài văn chương của Tịnh Liễm khá tốt.”

“Mặc dù kỹ năng vẽ chẳng ra gì, tính cách nhân vật cũng không chính xác nhưng cũng may, chuyện xưa rất ấm áp, vứt đi thì thật đáng tiếc, chàng nói có đúng không.”

Tạ Uẩn nhạy bén nghe được ẩn ý trong lời nói này.

“……”

Hắn treo áo ngoài ở trên tấm bình phong sau đó đi đến trước mặt Tang Yểu, rốt cuộc không nhịn được nói: “Nàng đang để ý cái gì?”

Hắn nâng cằm Tang Yểu lên, nói: “Tang tiểu thư, hôm nay nàng không hài lòng với ta chỗ nào, xin hãy nói rõ ràng.”

“Hơn nữa, chúng ta không ấm áp sao?” Hắn lại hỏi

Cái gì gọi là tính cách nhân vật không chính xác, lời này của nàng chẳng lẽ có ý là nàng thích Tạ Uẩn trong sách sao?

Tạ Uẩn trong sách còn không bằng một phần vạn bản thân hắn, ánh mắt Tang Yểu làm sao thế?

Nhưng Tang Yểu vẫn còn đang suy nghĩ, hai người bọn họ ấm áp chỗ nào. Nàng là người duy nhất đau khổ suy nghĩ nam nhân thúi này có thích nàng hay không.

Lúc này còn gọi nàng là Tang tiểu thư.

Mặc dù cuốn sách nhỏ là giả nhưng ít nhất giữa hai người họ là lưỡng tình tâm duyệt, mỗi ngày đều thổ lộ tình cảm bằng các cách khác nhau, cực kỳ sống động.

Nàng uyển chuyển nói: “Giữa chúng ta không có tình cảm mãnh liệt.”

Tạ Uẩn lại im lặng.

Cuốn sách nhỏ này thật sự rất hại người, hắn vẫn chưa tìm ra nguyên nhân làm cho Tang Yểu tức giận.-

Hắn cũng đã nói hắn sẽ không cười nàng, cũng nói có cuốn sách này hay không thì kết quả đều như nhau nhưng dường như nàng vẫn rất để ý.

Tạ Uẩn mím chặt môi, ngữ khí nhẹ nhàng hỏi: “Tối hôm qua ta làm không đủ sức sao. Nàng còn muốn tình cảm mãnh liệt gì nữa.”

“Hay là nàng cảm thấy ở trên giường quá đơn điệu.”

Khi hắn nói chuyện, áo ngoài của Tang Yểu đã bị cởi bỏ. Tang Yểu cũng không biết hắn đặt tay lên người nàng khi nào.

Nàng nghe vậy lập tức đỏ mặt, cũng không thèm nêu ý kiến nữa, vội vàng che bản thân lại nói: “Chàng làm cái gì thế.”

Tạ Uẩn mặt không biểu tình nói: “Hửm, nàng nói xem làm gì.”

“……”

Tạ Uẩn một tay ôm lấy eo nàng, một tay khác vòng qua đầu gối nàng, ôm nàng lên, đi thẳng về phía phòng tắm.

Tang Yểu ôm cổ hắn theo bản năng, nàng nhớ tới cái gì, cơ thể vốn không phản ứng suốt buổi chiều lại bắt đầu cảm thấy đau nhức. Nàng đỏ mặt mắng hắn nói: “Chàng không biết xấu hổ!”

Tạ Uẩn coi như không nghe thấy, hắn nói: “Ý kiến của nàng không tồi. Vì để tăng thêm nhiệt huyết cho cuộc sống của chúng ta, ta quyết định tối nay chúng ta sẽ tắm rửa cùng nhau.”

Chờ Tang Yểu phản ứng lại, nàng đã bị Tạ Uẩn đặt ở trong nước, dòng nước ấm áp lập tức bao vây lấy nàng. Nước bắn tung tóe khắp sàn nhà, y phục trên người chưa được cởi hết cũng ướt nhẹp, nổi lên.

Nàng bám vào thành thùng tắm để ổn định cơ thể, mặt càng đỏ hơn.

Nàng vội vàng nói: “…… Ta không cần!”

Nói xong nàng vốn muốn che bản thân lại, không nghĩ tới lại bị nam nhân thúi này dễ dàng ngăn cản lại. Sau đó nàng lại phát hiện trên người hắn vẫn còn nguyên bộ y phục màu đen, đai lưng bằng da gọn gàng.

Sau khi buông nàng xuống thì hắn vươn tay xuống thử độ ấm của nước, như thể trong chốc lát hắn không có ý định cởi y phục.

Kỳ thật, lúc Tạ Uẩn ôm Tang Yểu tới đây. Tuy rằng nàng tức giận nhưng cũng suy nghĩ ở trong lòng một phen, ý Tạ Uẩn nói muốn đổi địa phương chẳng lẽ là đổi từ trên giường đổi đến thùng tắm?

Thùng lắm lớn như vậy, còn đựng đầy nước thì làm như thế nào. Hình như không làm được nhỉ? Bằng không sóng nước lắc lư qua lại, động tĩnh cũng rất lớn. Nếu không thì tư thế cũng rất khó khăn, ai có thể chịu đựng được.

Trừ phi ở trong bể tắm thì có lẽ có thể. Nhưng bể tắm kia cũng không ở gian phòng này.

Suy nghĩ lung tung một lúc lâu, nàng cũng đã nghỉ tốt, nếu người này thật sự muốn làm nàng ở trong thùng gỗ nhỏ hẹp này thì nàng nên mắng hắn như thế nào. Kết quả, hắn lại không cởi y phục!

Tang Yểu đợi một lúc, thầm nghĩ chờ nam nhân thúi này như cún đói vồ lấy nàng thì mới mở miệng.

Tạ Uẩn kiểm tra nhiệt độ của nước xong thì cau mày, cầm một nọ nước hoa bên cạnh, mở ra ngửi rồi ghét bở để sang một bên. Sau đó hắn nói với nàng: “Nàng muốn cho cái này vào sao?”

Tang Yểu: “……” Không phải chứ. Không phải nam nhân này đã làm chuyện này còn muốn bỏ nước hoa vào trong nước chứ.

Nàng lắc đầu: “Không cần bỏ vào!”

Tạ Uẩn ừm một tiếng, nói: “Quả thật mùi không dễ ngửi.”

Tang Yểu lại không để ý đến hắn. Nàng muốn đứng lên tránh đi nhưng trên người không còn y phục nào nên không để hành động, chỉ có thể tiếp tục ngâm mình ở trong nước như thế này.

Nàng nhìn chằm chằm hắn, nói: “Chàng muốn làm cái gì?”

Trong ánh mắt cảnh giác của Tang Yểu, Tạ Uẩn chậm rãi lau đi giọt nước trên má nàng, nói: “Vừa rồi nàng còn chưa hiểu rõ sao?”

Sau khi lau xong hắn cũng không rút tay lại mà là tiếp tục di chuyển xuống vuốt ve dấu vết trước ngực nàng tối hôm qua hắn để lại.

Tang Yểu né tránh một chút sau đó tức muốn hộc máu nói: “Ý ta không phải như vậy!”

Tạ Uẩn ừm một tiếng rút tay lại, vẻ bất cần trên mặt rút đi. Hắn nghiêng người, nghiêm túc nhìn nàng, lẳng lặng nói: “Cho nên Tang tiểu thư, rốt cuộc ý tứ của nàng là gì.”

Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Tạ Uẩn, Tang Yểu lại trầm mặc.

Có ý tứ gì? Nàng cũng không biết bản thân có ý tứ gì.

Nàng luôn luôn suy đoán, lo được lo mất. Có đôi khi nàng cảm thấy Tạ Uẩn nhất định thích nàng. Có đôi khi nàng lại cảm thấy những quan tâm đó không nhất định là thích.

Nàng rất muốn nói rõ với Tạ Uẩn nhưng nàng lại không biết nên nói như thế nào.

Nếu là trước đây thời điểm còn chưa thành thân, nàng nhất định sẽ không chút do dự hỏi rõ ràng. Nhưng hiện tại, nàng không thể bởi vì nàng biết, mặc kệ là xuất phát từ tình cảm phu thê hay là thân thể hắn. Hắn đều sẽ nói thích.

Nhưng đây không phải điều nàng muốn.

Nếu muốn một món đồ trang sức quý gia, hay một bộ y phục hoặc một nụ hôn thì nàng đều có thể chọn cách cầu xin hắn, làm nũng với hắn để đạt được ý muốn. Nhưng nếu muốn hắn thích thì lại không thể.

Cho dù nàng nhận được câu trả lời khẳng định thì thế nào. Làm sao nàng có thể biết được câu trả lời này có phải Tạ Uẩn trả lời nàng cho có lệ hay không.

Hắn thông minh như vậy, nếu hắn muốn, nhất định có thể ba hoa chích chòe về phần yêu thích này.

Nàng cảm thấy bản thân giống như rơi vào một mê cung nào đó. Vô luận nói như thế nào cũng thấy thiếu một chút ý tứ. Hiện tại, nàng và Tạ Uẩn không thể giải quyết vấn đề chỉ bằng cách nói chuyện.

Nói thì nói đi, thích một người thật sự phiền phức.

Nàng cúi đầu, nói: “Không có gì.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.