“Sáng sớm hôm nay Tạ Uẩn được Thánh Thượng giao nhiệm vụ đi đến chùa Minh Hoa, tạm thời không thể trở về ngay được. Lục Lệ chính là người điên, chỉ có Tạ Uẩn mới có thể khống chế được hắn.”
“Nhưng nếu như con động vào Tang Yểu……”
Nữ nhân kia ừ một tiếng, nói: “Nhưng chỉ có dùng Tang Yểu tới uy hiếp Tạ Uẩn thì con mới có một con đường sống.”
Chỉ cần nàng ra khỏi kinh thành thì nàng mới có cơ hội……
Bước chân của Tang Yểu hơi nhanh một chút, nàng vẫn chưa lên tiếng nói chuyện.
Nàng cũng không biết chuyện của Nhung Yến đã tiến triển đến mức nào, cũng không biết tại sao Minh Dung lại biết chuyện hôm nay Tang Nhân Nguyệt muốn gặp nàng.
Nhưng nàng hiểu hôm nay nàng ra ngoài không có mang theo nhiều hộ vệ, tuy nói có Hoài Mộng nhưng lỡ như Minh Dung chó cùng rứt giậu thì đối với nàng cũng không phải là chuyện gì tốt.
Tiếng bước chân ở phía sau giống như dày đặc hơn một chút, xen lẫn trong người đến người đi nên cũng không rõ ràng.
Tang Yểu không dám suy đoán nhiều, sống lưng của nàng đã trở nên lạnh lẽo, nàng cũng không dám chậm trễ một phút nào.
Cho đến khi rẽ qua một cái khúc quanh, nàng nhìn thấy Tạ Uẩn ở cách tửu lầu này không xa đang đi về phía nàng, nàng mới xem như hoàn toàn thả lỏng lại.
Tạ Uẩn vẫy tay với nàng, Tang Yểu đã sắp phải bị dọa khóc rồi, nàng nhấc váy lên vội vàng chạy về phía hắn.
Đúng ra phải đến tối Tạ Uẩn mới có thể trở về nhưng ngày hôm qua hắn đã nói nghỉ tắm gội kết quả hôm nay còn có người đi tìm hắn, trong lòng hắn vốn dĩ cảm thấy khó chịu, lại nghĩ tới tối hôm qua còn chưa dỗ dành được Tang Yểu nên trong lòng hắn luôn cảm thấy không được thoải mái, cho nên mới cố gắng quay về vào lúc này.
Khi trở về vừa lúc ở chỗ này nhìn thấy xe ngựa dừng lại, lúc này hắn mới đi lên gặp nàng.
Nhưng nàng nhìn thấy sắp đi đến trước mặt Tạ Uẩn, nàng duỗi tay ra là có thể đụng tới hắn thì đột nhiên cảm thấy có một cơn gió lạnh lướt qua ở phía sau lưng.
Tất cả mọi chuyện xảy ra trong chớp mắt, nàng nhìn thấy sắc mặt của Tạ Uẩn thay đổi, tiếp theo nhanh chóng duỗi tay ôm lấy nàng. Sau đó Tạ Uẩn ôm nàng xoay người lại, ngay sau đó có âm thanh thanh thúy vang lên.
Nàng cúi đầu, trong ánh mắt xuất hiện một thanh loan đao sắc bén.
Trên đó có dính vết máu.
Xung quanh đột nhiên trở nên hỗn loạn, trong khi Tang Yểu còn không biết cái gì thì đột nhiên tửu lầu trở nên rất ồn ào.
Bên tai của Tang Yểu rất ồn ào, nàng không nghe thấy bọn họ đang ồn ào cái gì. Nàng chỉ nhìn thấy chất lỏng đỏ tươi trên lưỡi đao dưới mặt đất đặc biệt chói mắt.
Nàng biết bản thân không bị thương, trong một lúc cũng chưa phản ứng lại được đó là máu của ai.
Tạ Uẩn vẫn đang ôm nàng rất chặt, sức lực của hắn rất lớn, thậm chí Tang Yểu cảm thấy eo của nàng hơi đau.
Nàng phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn về phía Tạ Uẩn, sắc mặt của nam nhân tối sầm lại, lạnh băng nói: “Đuổi theo!”
Tang Yểu nghe thấy giọng nói của hắn thì trong lòng cảm thấy yên tâm một chút. Bởi vì hoảng sợ nên trong mắt của nàng hơi ướt át.
Nàng nắm chặt ống tay áo của Tạ Uẩn, Tạ Uẩn cúi đầu nhỏ giọng an ủi nàng nói: “Không có việc gì.”
Tang Yểu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nàng vội vàng tránh ra khỏi lòng ngực của hắn, kéo ra khoảng cách với hắn. Một câu chàng có sao không còn chưa ra khỏi miệng thì nhìn thấy trên đầu ngón tay của nam nhân đang nhỏ máu.
Nàng hít sâu một hơi và ánh mắt di chuyển lên trên, máu chói mắt chạy dài xuống từ trên cổ tay. Quần áo có màu tối bị máu thấm ướt, chỗ cánh tay có một cái miệng vết thương bị chém rất lớn.
Nhưng dưới lớp y phục chồng lên nhau, máu thấm ướt trên quần áo tối màu cũng không rõ ràng, Tang Yểu nhìn không ra được là vết thương của hắn như thế nào?
Trong nháy mắt nước mắt lập tức dâng lên mạnh mẽ, rơi xuống, nàng mím chặt môi, khuôn mặt nhỏ nhăn chặt vào nhau. Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, im lặng nhìn Tạ Uẩn, nàng muốn nói chuyện nhưng lại không thể nói nên lời.
Tạ Uẩn một lần nữa ôm nàng tới bên cạnh hắn, không nói một lời.
Trái tim của hắn đập rất nhanh, cho tới bây giờ trên cánh tay của hắn đều đang run rẩy không thể khống chế được.
Chỉ kém một chút, chỉ cần vừa rồi hắn phản ứng chậm một chút thì hắn sẽ không thể bảo vệ được nàng.
Từ sau khi Tạ Uẩn đi vào triều đình cho tới nay, hắn đánh cờ với hoàng quyền, áp chế thế gia, quản lý các chi nhánh gia tộc Tạ gia và các công việc của hắn. Tất cả đều đan xen vào nhau.
Bận rộn, sắp xếp trước đâu vào đấy, hầu như mỗi ngày đều là như vậy.
Hắn hầu như chưa bao giờ cảm nhận việc tâm trạng thay đổi đột ngột.
Vừa rồi khi hắn nhìn thấy lưỡi dao sắc bén treo ở phía sau Tang Yểu, trong giây phút ngắn ngủi kia lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cảm thấy sợ hãi.
Mặc dù chuyện vẫn nằm trong sự khống chế của hắn nhưng hắn vẫn cảm thấy sợ hãi.
Cách một lúc lâu, hắn mới vỗ vỗ sau lưng Tang Yểu giống như đang an ủi nàng cũng giống như đang thở phào nhẹ nhõm. Hắn nói với nàng: “Không có việc gì.”
Tang Yểu còn đang rơi nước mắt, một giọt rồi lại một giọt. Nàng cúi đầu không nói lời nào, yên lặng nhìn xem trên người Tạ Uẩn có bị thương ở chỗ nào khác không?
Tạ Uẩn nắm chặt tay nàng, nói: “Chúng ta về phủ trước đi.”
Vốn dĩ người ở trong tửu lầu cũng không nhiều, sau khi xảy chuyện thì mọi người đều giải tán hết.
Một lúc sau, nhóm người quay về Tạ gia.
Suốt đường đi Tạ Uẩn đều giống như một người không có việc gì, còn có thể rảnh rỗi an ủi nàng. Cho đến khi trở về, quần áo trên người Tạ Uẩn được cởi ra, Tang Yểu mới nhìn thấy rõ ràng vết thương của hắn.
Miệng vết thương trên cánh tay rất dài, máu thịt mơ hồ. Nàng ngay cả nhìn cũng không dám nhìn nhiều, ngày thường nàng bị kim thêu đâm trúng ngón tay đã cảm thấy rất đau chứ đừng nói đến Tạ Uẩn bây giờ.
Nước mắt vốn dĩ đã ngừng lại nhưng nhịn không được lăn xuống. Nàng không dám nói lời nào, sợ ảnh hưởng tới đại phu băng bó, vì vậy chỉ có thể vừa khóc vừa lau nước mắt.
Tịnh Liễm đứng ở bên cạnh Tang Yểu, nhìn thấy thiếu phu nhân khóc thành như vậy thật sự rất đau lòng nên hắn nhịn không được an ủi nói: “Thiếu phu nhân, ngài đừng lo lắng.”
“Công tử không bị thương nặng, chỉ cần nghỉ ngơi hai ngày là được. Đây là vết thương nhỏ mà thôi.”
Hắn nói thật, lần này vết thương trên cánh tay nhìn thì nghiêm trọng, kéo dài từ cánh tay đến cổ tay nhưng thật ra cũng không sâu.
Hắn cũng là người gặp qua sóng to gió lớn, trước kia khi chủ tử còn ở biên cảnh thì còn bị thương nghiêm trọng hơn cái này rất nhiều. Vừa rồi người nọ xen lẫn vào trong đám người, chủ tử lại vội vàng ra tay nên trong một lúc không chú ý nên mới để người nọ có cơ hội.
Tang Yểu lại lau nước mắt, thút tha thút thít nức nở khó chịu nói: “Đã bị thương như vậy rồi mà vẫn là vết thương nhỏ. Tịnh Liễm, tại sao ngươi lại vô tâm thế này chứ? Ngươi không quan tâm chàng……”
Không phải, tại sao hắn không quan tâm Tạ Uẩn chứ?
Hắn nói thật đó, nhìn xem bộ dáng không thay đổi sắc mặt của ngài ấy thì đây chỉ là một vết thương nhỏ thôi!
Thôi bỏ đi, Tịnh Liễm yên lặng ngậm miệng. Tại sao hắn phải so đo với đôi phu thê mới cưới này chứ?
Chờ sau khi đại phu băng bó xong, Tạ Uẩn vẫy tay với Tang Yểu. Tang Yểu lập tức đi qua, trông rất đau lòng, nàng nhỏ giọng hỏi: “Chàng có đau không?”
Tạ Uẩn nhìn thiếu nữ khóc thành gương mặt của con mèo hoa, hắn dùng một cái tay khác ôm Tang yểu vào trong lòng ngực. Sau đó hôn lên nước mắt trên mặt nàng, cố ý nói: “Có một chút.”
Tang Yểu càng đau lòng nhưng nàng không có cách nào để làm Tạ Uẩn không đau, nàng đành phải nói: “Đều tại Minh Dung.”
Tạ Uẩn mỉm cười nói: “Ta có cách có thể làm ta không đau.”
Tang Yểu nghiêm mặt nói: “Là cách gì vậy?”
Tịnh Liễm đứng ở một bên suy nghĩ với vẻ mặt vô cảm, còn có thể làm gì, đương nhiên là hôn ngài ấy rồi!
Tạ Uẩn nói: “Giữa trưa nàng còn chưa hôn ta.”
Vậy mà hắn lại đoán đúng rồi!
Tịnh Liễm lặng lẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt bắt đầu nhìn khắp nơi, cố ý làm cho bản thân “Không cẩn thận” nhìn thấy hai người bọn họ hôn nhau.
Mới vừa ngước lên thì nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của Tạ Uẩn, nam nhân trầm giọng: “Còn chưa cút đi.”
“…… Thuộc hạ cáo lui.”
Sau khi Tịnh Liễm đi rồi, Tang Yểu nghe lời chủ động hôn hắn.
Sau đó còn rót một ly trà cho hắn, ngoan ngoãn nói: “Nếu chàng cần cái gì thì nhất định phải nói với ta nha!”
“Hôm nay ta sẽ không đi ra ngoài.”
Tạ Uẩn ừ một tiếng, chậm rãi nói: “Không phải nàng muốn đi đưa đồ thêu mẫu sau đó thuận tiện thị sát tiệm thêu sao?”
“Người khác đi đưa cũng được.”
Nàng lại nói với Tạ Uẩn: “Đúng rồi, vừa rồi ta gặp phải Minh Dung. Nàng ta muốn ta giúp nàng ta cầu xin với chàng để nàng ta rời khỏi kinh thành.”
Tạ Uẩn ừ một tiếng, giọng điệu hơi lạnh lẽo, hắn nói: “Sau này sẽ không có chuyện như vậy nữa.”
Chuyện lần này nhìn bên ngoài thật sự không có liên quan gì đến Minh gia.
Minh Dung vẫn có thể làm Thái Tử Phi của nàng ta, Lục Lệ sẽ không giải trừ hôn ước với nàng ta. Chỉ khác biệt là ngay từ đầu Lục Lệ liên hôn với Minh gia là vì muốn mượn sức của Minh gia.
Nhưng bây giờ Lục Đình đã chết, trong tay của Lục Lệ nắm nhược điểm như vậy nên cho dù Minh Dung có gả qua thì cũng không thể tranh thủ cái gì cho gia tộc. Ngược lại sẽ làm cả gia tộc Minh gia hoàn toàn trở thành công cụ thượng vị của Lục Lệ.
Lục Lệ sẽ không đối xử tử tế với nàng ta, Minh gia lại sẽ nghĩ cách trực tiếp diệt trừ nàng ta để hoàn toàn từ bỏ chuyện gièm pha và hôn sự này. Cho nên Minh Dung mới có thể nghĩ cách lợi dụng Tang Yểu.