Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 172



Vừa mới đi vào hoa viên nhỏ thì nhìn thấy Tang Ấn đang chắp tay sau lưng đi đến.

Ông nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, tâm trạng trông không được tốt.

Trong lòng Tang Yểu cảm thấy căng thẳng, dừng bước chân lại, muốn tránh đi ông.

Nàng vừa mới xoay người thì phía sau truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Con đang lén lút làm cái gì vậy?”

Bước chân của Tang Yểu dừng lại, yên lặng quay người lại, nàng ngăn cản Nhiên Đông đang cầm chiếc hộp nhỏ ở phía sau và nói: “Phụ thân, người đã về rồi.”

Tang Ấn ừ một tiếng, ông liếc mắt nhìn Tang Yểu một cái, nói: “Trang điểm hoa hòe lộng lẫy là đang muốn đi làm cái gì vậy?”

Tang Yểu: “……”

Ánh mắt của phụ thân nàng bị cái gì vậy.

Nàng ngay cả phấn cũng không đánh, chỉ thoa một chút son đỏ mà thôi.

“Làm gì có hoa hòe lộng lẫy chứ?”

“Con muốn đi ra ngoài đi dạo một chút, ở trong nhà rất buồn chán.”

Tang Ấn có lẽ thật sự cũng không quan tâm nàng muốn đi chỗ nào, ông không hỏi Tang Yểu đi đâu mà là nói: “Đúng rồi, ta nghe nói hôm qua con té ngã. Có bị thương gì không? Con có kêu đại phu khám chưa?”

Nhìn xem bộ dáng dáng bình tĩnh này, chắc phụ thân của nàng còn chưa biết là Tạ Uẩn đỡ nàng sao?

Tang Yểu lắc đầu nói: “Con không có việc gì ạ.”

Tang Ấn yên lòng, lúc này mới trách cứ nói: “Tại sao lại không chú ý như vậy, cái loại trường hợp này mà cũng có thể té ngã à?”

Tang Yểu cáo trạng nói: “Có người đẩy con mà.”

Tang Ấn nghe vậy thì lập tức đứng thẳng người, dựng lông mày nói: “Là cái tên ngốc nào dám đẩy con hả?”

Tang Yểu lắc đầu nói: “Con cũng không biết.”

Lúc ấy người đến người đi, tình cảnh hỗn loạn nên thật sự không dễ tìm. Tang Ấn mím môi không nói.

Cách một lúc lâu, ông bắt đầu nhỏ giọng mắng: “Ta xem là cái tên ngốc kia chán sống rồi, không có việc gì mà đẩy con làm gì?”

“Tại sao gần đây mọi chuyện đều không thuận lợi, ta nhìn trên triều đình này cũng không có mấy người tốt.”

Nhớ tới gần đây chạm phải Tạ Uẩn, ông lại mắng: “Cái tên họ Tạ kia cũng như vậy, mắt cao hơn đỉnh, không tôn trọng tiền bối chút nào. Ta xem hắn sớm muộn gì cũng phải xong đời.”

Tang Yểu nghĩ thầm, họ Tạ mắt cao hơn đỉnh, vậy không phải chỉ có Tạ Uẩn sao?

Tuy rằng trước kia nàng không thích người này lắm nhưng lần này cũng coi như nàng được hắn giúp đỡ, nàng cảm thấy hắn là một người tốt không giỏi ăn nói nên hắng giọng và nói: “…… Chắc là cũng còn được chứ.”

Tang Ấn: “Cái gì?”

Tang Yểu hơi chột dạ nói: “Thì… Cái người họ Tạ kia ấy ạ.”

“Có vẻ như rất tốt bụng và rất nhiệt tình.”

……

Ánh mắt của Tang Ấn nhìn về phía Tang Yểu từ không thể tưởng tượng được rồi chuyển sang yêu thương, ông tiến lên vỗ bả vai của Tang Yểu, giọng nói dịu đi không ít rồi nói:

“Yểu Yểu, con vẫn nên đọc nhiều sách đứng đắn một chút. Ít xem những quyển thoại bản kia đi.”

*

Rất nhanh Tang Yểu dựa theo ước hẹn ngồi xe ngựa đi đến Lãm Nguyệt Lâu.

Đây là một tửu lầu có phong cách thanh nhã, tính riêng tư rất tốt.

Nhưng Tang Yểu không hiểu rõ còn không phải là đưa cái áo sao, đến mức phải đến chỗ này để đưa sao?

Chẳng lẽ Tạ Uẩn còn muốn uống hai ly với nàng sao?

Nhiên Đông hơi lo lắng, nàng nói: “Tiểu thư, người nọ hẹn ngài thật sự không hề có suy nghĩ gì khác với ngài sao?”

Nếu không thì tại sao lại hẹn ở nơi này?

Thật ra người thích Tang Yểu cũng không ít, chỉ là loại người gì cũng đều có và có mấy mấy người vẫn là công tử nhà quyền quý. Nhưng Tang Yểu luôn cảm thấy bọn họ chỉ là thấy sắc nổi lòng tham nên cũng không phản ứng.

Nhưng Tạ Uẩn……

Hắn và những tên nhị thế tổ kia căn bản không thể so sánh với nhau được. (Nhị thế tổ: chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.)

Tang Yểu cảm thấy bản thân nếu chỉ bởi vì hắn đỡ nàng mà suy đoán hắn thích nàng thì là một sự xúc phạm đối với Tạ Uẩn.

“Không có.”

“…… Chắc là tính cách của hắn tao nhã nên có thói quen tới đây đi.”

Nàng đi vào tửu lầu, nơi này thanh nhã, trên hành lang dài cơ bản không có vài người. Chủ quán đi ở phía trước dẫn đường, rất nhanh bọn họ đã đi đến trước mặt một căn phòng.

Tang Yểu cầm lấy hộp gỗ từ trong tay của Nhiên Đông, nói: “Chờ ta một chút.”

Nàng hít sâu một hơi sau đó nhẹ nhàng gõ cửa.

Cửa phòng rất nhanh đã được mở ra, là do Tạ Uẩn tự tay mở cửa.

Hắn vẫn mặc một bộ quần áo màu đen, chỉ là so sánh với quần áo đơn giản và mộc mạc ngày hôm qua thì hôm nay giống như lộng lẫy hơn. Vạt áo trước được thêu chỉ vàng và chiếc áo choàng dài rủ xuống đất, thắt lưng da buộc chặt vòng eo săn chắc khiến cả người hắn trông mang theo khí thế uy nghiêm.

Nhưng cũng rất tuấn tú.

Tang Yểu nhanh chóng dời ánh mắt đi, nói: “Tạ đại nhân……”

Tạ Uẩn gật đầu, bước sang một bên, nói: “Tiến vào rồi nói.”

Tang Yểu đi vào, nàng gọn gàng dứt khoát đưa hộp gỗ đang cầm trong tay cho Tạ Uẩn và nói: “Tạ đại nhân, quần áo của ngài ở chỗ này.”

“Khi bọn họ giặt áo ta đều dặn dò phải rất cẩn thận, chắc là không có tổn hại gì đâu. Đại nhân, ngài có muốn kiểm tra một lần không?”

Tạ Uẩn cầm lấy sau đó tùy tay đặt lên bàn, nói: “Không có việc gì.”

Ngày hôm qua còn có bộ dáng rất quan trọng, tại sao hôm nay lại biến thành không có việc gì.

Nàng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Vậy Tạ đại nhân, ta đi trước đây.”

Tạ Uẩn nói: “Chờ một chút.”

Tang Yểu a một tiếng.

Tạ Uẩn nói: “Bởi vì cô nương sẽ tới nên ta đặc biệt kêu người mang từ nhà kho đến một bình rượu ngon mới nhưỡng đến đây.”

Không phải đâu, thật sự muốn uống hai ly với nàng.

Tuy là nàng tin tưởng Tạ Uẩn nhưng lúc này Tang Yểu không tự giác mà trở nên cảnh giác, nàng lui về phía sau hai bước, nói: “Vẫn là thôi đi.”

Nàng uyển chuyển nói: “Đại nhân, chuyện này không được thích hợp lắm.”

Tạ Uẩn nói: “Như vậy à.”

“Ta vốn định để nàng thuận đường đưa cho Tang đại nhân, nếu nàng cảm thấy không thích hợp thì lần sau gặp mặt ta sẽ tự tay đưa.”

Cả người Tang Yểu chấn động, nghe vậy thì lập tức nói: “…… Chờ một chút!”

“Là muốn tặng cho phụ thân của ta sao?”

Tạ Uẩn ừ một tiếng, dò hỏi: “Nàng nghĩ như thế nào?”

Tang Yểu hơi chột dạ, nàng dời ánh mắt sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Vậy… Ta sẽ chờ một chút vậy.”

Tạ Uẩn chỉ cười không nói, hắn duỗi tay nói: “Mời ngồi.”

Tang Yểu ngồi đối diện Tạ Uẩn.

Hai người đều im lặng, ánh mắt của Tạ Uẩn không hề che giấu chút nào dừng ở trên người Tang Yểu. Bắt đầu từ khi ngồi xuống thì ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi nàng.

Nhiều năm như vậy, thật ra Tang Yểu thay đổi rất ít.

Hắn không hiểu tại sao lúc trước bản thân lại không chú ý đến nàng chứ? Nàng rõ ràng khác biệt với những người tầm thường kia.

Ngay từ đầu Tang Yểu còn rất thoải mái.

Nhưng ánh mắt của Tạ Uẩn rất rõ ràng, hắn nhìn chằm chằm nàng rất lâu, Tang Yểu không tự chủ bắt đầu suy nghĩ lung tung. Thậm chí nàng bắt đầu lo lắng có phải son môi của mình đã bị lem rồi không?

Nhịn nửa ngày, nàng ngước mắt nói: “…… Đại nhân, trên mặt của ta có cái gì sao?”

Tạ Uẩn nói: “Không có.”

Tang Yểu a một tiếng.

Hai người đều im lặng nhưng Tạ Uẩn còn đang nhìn nàng.

Tiếng tim đập của Tang Yểu rất nhanh, nàng thật sự nhịn không nổi và lại nói lần nữa: “Tạ đại nhân, ngài… Tại sao ngài luôn nhìn ta?”

Nàng nhìn hắn và nói: “Là có chuyện gì ksao?”

Tạ Uẩn né tránh không trả lời mà nói: “Vết thương của nàng đỡ hơn chưa?”

Tang Yểu nắm chặt bàn tay, cái đó căn bản không thể gọi là vết thương. Nàng gật đầu nói: “Rồi.”

Tạ Uẩn lặng lẽ nói: “Ta đã tìm được người đẩy nàng. Là tiểu thư Vương gia lúc trước có ân oán với nàng, nàng muốn xử lý người đó như thế nào?”

Trong một lúc Tang Yểu chưa kịp phản ứng lại, nàng a một tiếng.

Tiểu thư Vương gia gì chứ, nàng hoàn toàn không có ấn tượng. Nhưng nếu từng có ân oán với nàng thì chỉ có nhóm người của Lý Dao Các, Vương cô nương chắc cũng là một thành viên ở trong đó.

Nhưng Tạ Uẩn… Vậy mà nhiệt tình đến loại này sao?

Phụ thân của nàng cũng chưa nói muốn tìm kia.

Tạ Uẩn bắt chéo hai chân, hắn không thể chịu đựng được người khác bắt nạt Tang Yểu nên đưa ra một số biện pháp:

“Nàng ta chắc là đột nhiên có ý định này, nàng muốn nàng ta đến đây xin lỗi sau đền bù theo cách riêng của nàng. Hay là trực tiếp cách chức phụ thân của nàng ta và để nàng ta không còn cơ hội có thể tham dự yến tiệc cung đình.”-

Tang Yểu: “……”

Tại sao nàng lại càng cảm thấy kỳ quái hơn vậy?

Tang Yểu lập tức trở nên càng lo lắng hơn.

Tạ Uẩn: “Hả?”

Tang Yểu không thể suy nghĩ được nhiều, giờ phút này cảm giác kỳ quái lên tới đỉnh núi, nàng lắp bắp nói: “Chờ một chút, Tạ đại nhân ngài đang nói cái gì vậy……”

Đúng lúc này cửa phòng bị gõ vang.

Tang Yểu vốn dĩ đang căng thẳng, lúc này giống như bắt lấy cọng rơm cứu mạng mà vội vàng đứng dậy đi tới trước cửa.

Trước khi mở cửa nàng vẫn quay đầu lại cẩn thận hỏi: “…… Ta có thể mở cửa được không?”

Sắc mặt của Tạ Uẩn trông không được tốt nhưng vẫn nói: “Mở đi.”

Tang Yểu mở cửa phòng ra.

“Công tử, khi thuộc hạ tới……”

Lời nói của Tịnh Liễm đột nhiên im lặng, hắn đứng ở ngoài cửa, đồng tử co chặt nhìn chằm chằm Tang Yểu.

Khi hắn tới thì gặp phải gã sai vặt chuẩn bị đưa rượu nên nghĩ Tạ Uẩn tới đây là chờ một vị nhân vật lớn, nghĩ rằng chủ tử không muốn bị quấy rầy nên nhân lúc người không có tới thì đưa rượu lên đây trước.

Hắn tuyệt đối không bao giờ nghĩ rằng vị nhân vật lớn kia là Tang Yểu.

Sớm biết rằng như vậy thì hắn không tới!

Thật sự muốn cho bản thân hai cái tát!

Tang Yểu nhìn bình rượu trong tay hắn, sắc mặt vui vẻ nói: “Cảm ơn, đưa cho ta đi.”

Tịnh Liễm làm sao có thể từ chối được, hắn lập tức đưa bình rượu ra.

Tang Yểu cầm lấy, sau đó quay đầu lại nhìn Tạ Uẩn đã đứng lên, nói: “Tạ đại nhân, cảm ơn lòng tốt của ngài! Ta nhất định sẽ đưa cho phụ thân của ta!”

Nàng nhân cơ hội nói: “Nếu không có chuyện gì khác thì ta xin phép đi trước nha!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.