Tạ Uẩn còn chưa nói xong, hắn không muốn liếc mắt một cái nhìn cái tên Tịnh Liễm được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều kia. Hắn nhíu mày nhìn thiếu nữ muốn xoay người rời đi, buộc miệng thốt ra nói: “Yểu Yểu, chờ một chút.”
……
Tang Yểu dừng lại.
Vào giờ phút này cái xưng hô nhẹ nhàng này biến thành đinh tai nhức óc.
Tịnh Liễm yên lặng lui về phía sau hai bước, tay chân nhẹ nhàng, rất lễ phép giúp hai người bọn họ đóng cửa phòng lại.
Tịnh Liễm dựa sát vào trên vách tường.
Hôm nay hắn nhất định phải ở chỗ này bảo vệ thật tốt tình yêu không dễ có được của chủ tử nhà hắn!
Dựa vào dựa vào, lỗ tai hắn dần dần dán sát rất chặt vào trên cửa gỗ.
Tại sao lại yên tĩnh như vậy?
Chẳng lẽ là đã nói xong rồi, bây giờ bắt đầu làm việc lửa nóng bừng bừng?
Càng nghĩ càng kích thích.
Tịnh Liễm hít sâu một hơi, khuôn mặt nhỏ văn nhã đỏ bừng.
Thật ra tất cả những chuyện này đều rất không hợp logic, hắn thở dài nghĩ thầm chẳng lẽ đây là tình yêu sao?
Không hề logic, không hề đoán trước được.
Nếu là nằm mơ vậy thì hắn nên nằm mơ lớn hơn một chút.
Mà giờ phút này bầu không khí trong phòng thật sự rất yên tĩnh.
Tang Yểu còn chưa xoay người, nàng có thể cảm giác được ánh mắt đang nhìn chằm chằm nàng của Tạ Uẩn giống như biến thực chất làm lưng của nàng giống như bị kim chích.
Vừa rồi Tạ Uẩn đúng là đang gọi nàng.
Yểu Yểu, hai chữ này thật sự rất không hợp với Tạ Uẩn!
Tạ Uẩn hắn không phải là bị người nào đó nhập vào trên người đi?
Tang Yểu nghĩ không ra khả năng khác, cũng không đến mức là hắn thích nàng đi!
Tạ Uẩn tiến lên hai bước chậm rãi nói: “Quay người lại.”
Tang Yểu theo bản năng nghe lời hắn, xoay người lại một cách cứng đờ.
Trước kia kêu quá thuận miệng, trong một lúc rất khó để thay đổi.
Nhưng không sao hết, lời nói đã nói ra khỏi miệng thì hắn cũng không muốn giấu giếm nữa. Dù sao nếu trông cậy vào việc hao hết tâm tư chậm rãi tạo cơ hội ở chung và hợp lý hóa sự thân thiết của hắn thì còn không biết phải mất bao nhiêu thời gian.
Hắn dựa vào bên cạnh bàn, ở trong ánh mắt vừa hoảng sợ vừa khó hiểu của thiếu nữ im lặng một lúc, sau đó nói: “Ta thật sự có một việc muốn nói cho nàng biết.”
Vẻ mặt của Tạ Uẩn thản nhiên, chậm rãi nói: “Tang cô nương, ta thích nàng rất lâu rồi.”
……
Tang Yểu đột nhiên buông bình rượu đang cầm trong tay ra, rơi thẳng xuống phía dưới.
Tạ Uẩn duỗi tay đúng lúc vững vàng tiếp được bình rượu.
Bình rượu tinh xảo được Tạ Uẩn đặt lên trên mặt bàn phát ra một tiếng vang rất nhỏ.
Mắt thường có thể nhìn thấy khuôn mặt của thiếu nữ hiện lên một lớp đỏ nhạt, một đôi mắt yêu thương tràn ngập kinh ngạc.
Nàng nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú lạnh lẽo kia của Tạ Uẩn, tình nguyện tin tưởng bản thân đang mộng du cũng không muốn tin tưởng giờ phút này Tạ Uẩn đang tỏ tình với nàng.
Ánh mắt nhìn chăm chú của hắn khiến áp lực của nàng càng tăng lên, trong một lúc nàng hơi nói năng lộn xộn, xác nhận nói: “… Ta không… Không nghe rõ, ngài nói cái gì?”
Nàng nghiêm túc hỏi nhưng trong ánh mắt của Tạ Uẩn lại hiện lên một tia ý cười, Tang Yểu không biết hắn đang cười cái gì.
Tạ Uẩn nhìn chằm chằm đôi mắt của Tang Yểu, giống như nàng mong muốn mà nói lại một lần nữa: “Ta thích nàng rất lâu rồi.”
Xong đời, nàng không có nghe lầm.
Tạ Uẩn nhìn xem sắc mặt của nàng thì biết nàng đang suy nghĩ cái gì, hắn tri kỷ bổ sung thêm một câu: “Không có nói đùa.”-
Tang Yểu im lặng hơn nửa ngày, nàng thật sự là nghĩ không rõ.
“Tại sao……”
Nàng bị bắt xem kỹ bản thân một lần, tuy rằng rất không muốn thừa nhận nhưng nàng thật sự không phải là một cô nương hấp dẫn.
Ở trong kinh thành khắp nơi tràn đầy những người cao quý này, xuất thân của nàng chỉ có thể xem là bình thường. Xét về dung mạo thì nàng cũng không lạnh nhạt trong sáng xuất sắc giống như tỷ tỷ, ngược lại có thể được gọi là quyến rũ lộng lẫy.
Xét về năng lực thì nàng cũng không có năng lực gì, mà về phương diện tính cách thì đường tỷ luôn nói là tính cách của nàng không mạnh mẽ. Nàng còn không biết cãi nhau và thích khóc……
Suy nghĩ như vậy, đôi mắt của Tạ Uẩn có vấn đề gì không?
Thời gian Tạ Uẩn và Tang Yểu ở bên nhau gần 6 năm, hắn đã sớm hiểu nàng rõ như trong lòng bàn tay. Hắn nhìn ánh mắt của tiểu cô nương này thì biết nàng lại đang suy nghĩ mấy thứ lung tung rối loạn gì đó.
Hắn lặng lẽ nói: “Bởi vì nàng rất đáng yêu.”
Đây là đang khen nàng đúng không?
Ở trong mắt của Tang Yểu thì phần lớn từ đáng yêu có liên quan đến bụ bẫm, ví dụ như mèo nhỏ chó nhỏ bụ bẫm hoặc là đứa trẻ bụ bẫm. Cho dù là con sâu mập cũng đáng yêu hơn rất nhiều so với con sâu ốm.
Mà nàng trông thật sự hơi mũm mĩm, chẳng lẽ Tạ Uẩn đang khen nàng mập sao?
Nàng hơi không vừa lòng nhưng Tạ Uẩn lại mặt không đỏ tim không đập bổ sung nói: “Nàng không biết sao, nàng đã xinh đẹp đến mức làm ta không thể dời ánh mắt đi được.”
Tang Yểu: “……” Cái quỷ gì vậy!
Gương mặt của nàng càng đỏ.
Nghe vậy nàng không tự giác sờ sờ gương mặt của mình, nghĩ thầm nàng có xinh đẹp như vậy không? Nàng thật sự… Được rồi, nàng thật sự hơi xinh đẹp một chút nhưng có làm hắn mê muội đến như vậy không?
“Vừa ngây thơ vừa tốt bụng, không thích nổi bật và tâm tư trong sáng.”
Tại sao Tạ Uẩn lại thay đổi cách khác biến khuyết điểm của nàng thành ưu điểm?
“Còn rất thông minh.”
Rốt cuộc có người phát hiện ra! Sắc mặt của Tang Yểu thay đổi, có ấn tượng tốt hơn với Tạ Uẩn.
Những lời này cho dù ở trước kia thì Tạ Uẩn cũng không có nói nhiều, nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt. Hắn nhớ lại những lời âu yếm trước kia từng nói qua với Tang Yểu và lại nói: “Khi nói chuyện cũng rất dịu dàng, ta rất thích người đơn giản như nàng.”
“Nhưng điều này thật ra đều không quan trọng.”
Tang Yểu ngơ ngác a một tiếng.
Tạ Uẩn im lặng suy nghĩ một lúc, nói: “Ta nói thích nàng đáng yêu, thích nàng dịu dàng, đơn thuần và thông minh. Là bởi vì thích nàng nên mới thích luôn tính cách của nàng.”
“Mà ta thích nàng thì không có lý do gì.”
Tang Yểu: “……”
Nàng bị những từ thích liên tiếp này làm đầu óc ngây ngốc.
Nàng không thể hình dung tâm trạng của nàng, trước kia người nói thích nàng không ít nhưng đa số nàng nhìn đều cảm thấy chán ghét nhưng Tạ Uẩn thì khác.
Một phần có thể là hắn có gương mặt rất đẹp nên không thể để người khác chán ghét nổi. Về phương diện khác thì nàng luôn có cảm giác đặc biệt với Tạ Uẩn, không có quan hệ với thích, có lẽ được gọi là sùng bái.
Còn có khi nàng còn bé đã từng xảy ra chuyện không vui với hắn, đó đều biến thành những tiếc nuối nhỏ bé không đáng kể và không đáng nhắc tới ở trong cuộc đời của nàng.
Còn có Tạ Uẩn là người thông minh nhất trong số ít người mà nàng biết, chuyện này còn hưởng thụ hơn so với khen nàng xinh đẹp.
Nàng né tránh ánh mắt của Tạ Uẩn, nói: “Vậy… Vậy tại sao lúc trước ngài……”
Tạ Uẩn nói: “Lúc trước ta luôn lo lắng nàng từ chối cho nên cũng không dám thổ lộ tình cảm với nàng.”
“Hôm nay vô tình bị nàng phát hiện, cho nên đơn giản không có che giấu nữa.”
Không hổ là người có thể làm đại quan, trước kia hắn đều đang diễn hết.
Tạ Uẩn lặng lẽ rũ mắt nhìn nàng.
Tất cả giống như lại quay về bắt đầu.
Điều khác biệt là lúc trước nàng thật sự hiểu lầm mà bây giờ thật sự là hắn chính miệng nói thích nàng.
Thật ra trước kia Tạ Uẩn từng tiếc nuối về điều này, ngay từ đầu hắn không có nói với nàng là hắn thích nàng.
Bọn họ ngẫu nhiên ở bên nhau, chuyện này có lẽ là do vận mệnh ban ân nhưng điều ngẫu nhiên này luôn làm hắn cảm thấy không hài lòng.
Thật ra nếu không có quyển sách kia của Tịnh Liễm thì hắn vẫn cảm thấy một năm hoặc hai năm ba năm về sau hắn vẫn sẽ chú ý tới nàng.
Chỉ là khi đó hắn không biết Tang Yểu có gả cho người khác không?
Tuy rằng rất không tình nguyện nhưng hắn vẫn miễn cưỡng thừa nhận.
Cái tên phế vật Tịnh Liễm kia cũng có ích một chút.
Tang Yểu siết chặt ống tay áo của mình.
Làm sao bây giờ, hắn trông rất chân thành.
Bây giờ nàng hơi chấp nhận một ít nhưng gương mặt đỏ bừng không hề biến mất.
Ở dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Tạ Uẩn, nàng cố gắng làm bản thân bình tĩnh trở lại, ngơ ngác nói: “Ta… Ta đã biết.”
Tạ Uẩn cầm bình rượu trên bàn đưa cho nàng nói: “Tuy nhiên Tang cô nương, còn có một việc.”
Tang Yểu trở nên cảnh giác, hắn đương nhiên muốn hỏi suy nghĩ trong lòng của nàng!
Nàng cũng không phải cái loại người tùy tiện này, cũng không thể bởi vì hắn chân thành một chút và khác biệt với người khác thì chấp nhận hắn.
Tuy nhiên nhìn xem hắn vẫn còn lịch sự, nàng có thể từ chối một cách uyển chuyển một chút.
Nhưng cái loại người quyền cao chức trọng như Tạ Uẩn sẽ không mạnh mẽ chiếm đoạt nàng đúng không? Ngoài ra phụ thân của nàng muốn ôm đùi Tạ Uẩn như vậy, lỡ như khuyên nàng chịu ấm ức một chút thì sao?
Không đúng không đúng, phụ thân của nàng chắc chắn không phải là loại người này.
Nếu thật sự từ chối không được, Tạ Uẩn… Chắc là cũng được đúng không? Nghe nói người này yêu thích công việc không thường về nhà, trông cũng không háo sắc và rất tốt bụng.
Thần kinh căng chặt của Tang Yểu nghĩ đông nghĩ tây, lúc này Tạ Uẩn thản nhiên nói: “Xin thay ta chào hỏi với Tang đại nhân, ngày khác Tạ mỗ sẽ tự mình tới cửa ——”
Tang Yểu tức muốn hộc máu nói: “Không thể tới cửa cầu thân!”
Trong phòng lại rơi vào yên tĩnh lần nữa.
Sau khi phản ứng lại, Tang Yểu yên lặng ngậm miệng lại,một đôi mắt trong sáng tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng được.
Nàng đang nói cái gì?
Nàng điên rồi sao?
Là điên rồi đi.
Tạ Uẩn mím môi, sau khi im lặng suy nghĩ một lúc và nói: “Nếu như cầu thân thì ngày mai có thể làm.”
Hắn lại rất nghiêm túc bổ sung: “Chỉ là còn có rất nhiều thứ chưa được đặt mua trước, có lẽ sẽ không đủ. Ta đề nghị là chờ hai ngày nữa, nàng có thể chờ được không?”
Tang Yểu hầu như không có chỗ dung thân, nàng lắc đầu vừa muốn nói chuyện thì cái thằng nhóc Tạ Uẩn này giống như không hiểu rồi cố ý nói tiếp: “Nếu như chờ không kịp thì bây giờ ta lập tức về nhà sắp xếp.”
Hắn cất bước muốn đi nhưng Tang Yểu nhanh chóng giữ chặt ống tay áo của hắn lại và nói: “Chờ một chút!”
Nàng nhỏ giọng nói: “Ngài biết… Ngài biết là ta không có ý kia.”
“Vừa rồi ta chỉ nói sai, không đúng, là ngài nghe lầm rồi.”
Tạ Uẩn chậm rãi xoay người lại, nhìn lướt qua ống tay áo bị nàng nắm lấy. Đôi mắt của nam nhân mỉm cười, im lặng không nói.
Vẫn có một số chỗ không tốt.
Nếu là bảy năm sau, hắn có thể nắm tay nàng, còn có thể ôm nàng nhưng bây giờ hắn chỉ có thể đứng như vậy, sau đó trái lương tâm nói: “Được rồi, không nhắc đến việc cầu thân.”
Tang Yểu khóc không ra nước mắt, nàng buông ống tay áo của Tạ Uẩn ra, cầm theo bình rượu rồi nói: “Ta sẽ nói với phụ thân của ta.”
Rõ ràng là Tạ Uẩn thích nàng, nhưng bây giờ người xấu hổ lại là nàng. Tang Yểu rũ đầu nói: “Cảm ơn rượu của ngài.”
“Ta đi trước đây.”
Tạ Uẩn gọi nàng lại, nói: “Tang cô nương.”
Tang Yểu quay đầu lại, nói: “Còn có chuyện gì không?”
Tạ Uẩn nói: “Ngày mai ta có thể đến nhà của nàng không?”
“Đi thăm Tang đại nhân, không nhắc đến việc cầu thân.”