Đa số là bởi vì giữa hai người bọn họ thật sự không có gì để cãi nhau, Tạ Uẩn không có gì để trách móc mà Tang Yểu lại thật rất dễ dỗ dành.
Nàng còn không có biết ăn nói giống như Tạ Uẩn vậy, mỗi lần cãi nhau đều nói không được hắn cho nên nàng sẽ không tự mình chuốc lấy cực khổ.
Nhưng nàng có một chiêu mà lần nào dùng cũng được, đó chính là khóc.
Mỗi lần nàng vừa khóc thì mặc kệ là ai sai, Tạ Uẩn đều sẽ lập tức xin lỗi, không bao giờ tranh cãi nữa.
Nhưng mỗi lần đều khóc thì nàng trông có vẻ không có uy nghiêm.
Cho nên lần cãi nhau này, Tang Yểu nhịn xuống.
Có trời mới biết nàng đã cố gắng rất nhiều.
Dù sao thì nước mắt của nàng giống như không cần tiền vậy, nói rơi là rơi, căn bản không nghe sai khiến.
Cơn mưa thu thưa thớt ở bên ngoài phòng, hơi ẩm tràn ngập.
Tang Yểu một mình ngồi trước bậc thang nhìn mưa thu rơi tí tách tí tách bên ngoài. Bóng dáng mảnh khảnh ở dưới cây ngô đồng có vẻ đặc biệt cô đơn và yếu đuối.
Nàng không mang giày, đôi chân trần trụi bước lên trên sàn nhà bằng gỗ. Khí lạnh đêm khuya lan tràn làm nàng cuộn ngón chân lại, vừa chờ tên nhóc Tạ Uẩn tới nhận sai vừa hối hận ở trong lòng sớm biết rằng như vậy thì nàng nên mang giày.
Lần này lý do cãi nhau của nàng và Tạ Uẩn rất đơn giản.
Ngày hôm qua là sinh thần của Tạ Uẩn, Tang Yểu ở dưới lời đề nghị của Tịnh Liễm quyết tâm chuẩn bị một món quà bất ngờ cho Tạ Uẩn.
Hai người bọn họ vì món quà bất ngờ này nên phải gạt Tạ Uẩn, bận trước bận sau vài ngày, chỉ còn chờ buổi tối khi Tạ Uẩn trở về đẩy của ra thì sẽ thấy bất ngờ buông xuống.
Nàng rất quan tâm đến chuyện này, đến lúc đó nên nói cái gì thì cũng đã luyện tập trước vài lần.
Ngày hôm qua khi Tạ Uẩn trở về thì Tang Yểu vui vui vẻ vẻ chào đón hắn, nàng ôm cánh tay của hắn ra hiệu bằng ánh mắt với Tịnh Liễm. Hai người một đường phối hợp với nhau. Chờ đến khi đi đến cửa phòng, nàng đầy mong chờ nhìn hắn mở cửa phòng ra thì Tạ Uẩn dừng bước chân lại, lôi kéo tay nàng nói:
“Yểu Yểu, mấy ngày nay nàng vất vả rồi.”
Tang Yểu: “A?”
Hắn biết trước nói: “Ta biết hôm nay là sinh thần của ta, nàng lén ta đặt mua rất nhiều đồ, còn tự tay nấu món ta thích ăn.”
“Ta cũng rất thích bộ đồ mới do nàng làm cho ta.”
Tang Yểu: “Chàng biết hết tất cả?”
Tạ Uẩn nói: “Chuyện này rất khó đoán sao?”
Hắn sờ đầu của Tang Yểu, nói: “Ta chỉ là chưa nói ra mà thôi.”
Tang Yểu: “……”
Không phải, chàng đã nhịn hai ngày rồi thì không thể nhịn tới cuối cùng được sao?
Chuyện này không phải là chuyện gì lớn, Tạ Uẩn cũng không làm sai cái gì nhưng nàng càng nghĩ càng giận.
Lúc ấy bị hắn nói như vậy nên lập tức Tang Yểu cảm thấy sự cố gắng lén lút mấy ngày nay của mình rất không có ý nghĩa.
Lúc ấy nàng cũng không nói gì mà chỉ mỉm cười.
Sau đó hai người rất bình tĩnh trải qua một đêm.
Ngày hôm qua là sinh thần của hắn nên Tang Yểu không muốn tức giận với hắn.
Tất cả tức giận đều tích góp đến ngày hôm nay.
Nàng mới ra được một lúc thì phía sau truyền đến tiếng bước chân, thân thể của Tang Yểu lập tức cứng đờ, thả lỏng ngón chân cuộn chặt của mình lại. Chờ khi giọng nói kia đến gần thì nàng mới hừ một tiếng nói:
“Biết sai rồi sao?”
“Chàng đừng nghĩ dỗ dành được ta, lần này ta không dễ dỗ dành như vậy đâu. Ba ngày này chàng đừng nghĩ hôn ta, ta cũng sẽ không ngủ trên cùng một cái giường với chàng.”
Khi nàng quay đầu lại vừa muốn tiếp tục trách móc thì nhìn thấy Tịnh Liễm đang cầm thảm lông đứng phía sau nàng với vẻ mặt xấu hổ.
Tịnh Liễm không phải người ngoài, Tịnh Liễm không phải người ngoài.
Ban đêm yên lặng, Tang Yểu nói thầm vài lần ở trong lòng nhưng ngón chân của nàng vẫn cuộn lại rất chặt.
Nàng mím môi, trong lòng oán hận càng sâu với Tạ Uẩn.
Tịnh Liễm yên lặng tiến lên, đưa thảm lông cho Tang Yểu nói: “Thiếu phu nhân, bên ngoài trời lạnh. Ngài khoác lên trước đi.”
Tịnh Liễm rất buồn bực, hắn căn bản không thể chịu được hai người bọn họ cãi nhau.
Hắn có thể không thành thân nhưng công tử và thiếu phu nhân cần phải hôn nhân hòa thuận!
Hắn ta nhịn nửa ngày nhưng vẫn quyết định một chút lời hay về Tạ Uẩn: “Thiếu phu nhân, công tử vốn muốn đích thân lại đây nhưng vừa rồi khẩu dụ trong cung tới nên công tử……”
Vừa rồi lúc gần đi tâm trạng của Tạ Uẩn không tốt, còn mắng hắn nữa.
Hắn tức giận nghĩ, nhiều năm như vậy hắn thật sự rầu thúi ruột về tên nhóc Tạ Uẩn này.
Ngoài ra bây giờ hắn xem như hiểu rõ rồi, lúc trước nếu không phải hắn vô ý làm rơi quyển sách bảo bối của hắn thì Tạ Uẩn làm sao có thể cưới Tang Yểu được?
Ngày đó hắn bởi vì thức đêm sáng tác nên tinh thần không tốt mà Tang Yểu và Tạ Uẩn hiếm khi ở chung một phòng với nhau nên hắn quá kích động. Sau đó khi Tạ Uẩn rời đi, hắn lo xử lý Thẩm Hà nên đầu óc trở nên hỗn loạn, do động tác quá lớn nên quyển sách cứ như vậy mà bị ném bay.
Từ đây, mọi chuyện phát triển theo chiều hướng không thể tưởng tượng được.
Tang Yểu vội vàng nói: “…… Không sao hết.”
Tịnh Liễm lại liếc mắt nhìn cái thảm một cái, Tang Yểu hiểu ngầm, khoác lên trên người, nàng nói: “Ha ha, ta không tức giận. Một chút việc nhỏ này thật sự không đến mức phải tức giận.”-
“Ta chỉ là ra đây… Ngắm ánh trăng thôi.”
Tịnh Liễm xấu hổ cũng không kém gì với Tang Yểu, hắn nghe vậy thì vội vàng gật đầu phụ họa, nhìn cái sân đen nhánh nói: “Bóng đêm đêm nay thật sự rất bắt mắt.”
Tang Yểu nói: “Đúng vậy, tiếng mưa rơi cũng rất dễ nghe.”
“Đúng đúng đúng, đã lâu cũng chưa từng nghe tiếng mưa rơi nào dễ nghe như vậy.”
Hai người nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương, sau khi nói xong thì im lặng nhìn nhau không nói gì.
Tang Yểu hắng giọng, nói: “Tịnh Liễm, nếu không thì ngươi đi ngủ trước đi.”
Tịnh Liễm lên tiếng trả lời, hắn lui về phía sau hai bước rồi lại nói: “Thiếu phu nhân, xin cho phép thuộc hạ nhiều lời… Vừa rồi thật ra chủ tử đã biết sai rồi, ngài ấy còn hỏi thuộc hạ có cách nào tốt để đền bù không, sau đó thì chủ tử tiến cung.”
Hắn trộm liếc mắt nhìn Tang Yểu một cái, chịu đựng cảm giác xấu hổ nói: “Cho nên thiếu phu nhân…… Nếu không thì ngài đừng trừng phạt công tử nữa.”
Tuy rằng hắn chưa thấy qua nhưng hắn cảm thấy ba ngày không thể hôn gì đó, đối với loại người cuồng hôn như chủ tử nhà hắn thì thật sự rất tàn nhẫn.
Tang Yểu im lặng một lúc, sau đó nói: “… Vừa rồi ta chỉ nói chơi mà thôi.”
“Ngươi xem như không nghe thấy là được rồi.”
Tịnh Liễm cũng mỉm cười theo, hắn khom lưng nói: “Vậy là tốt rồi, thuộc hạ xin phép lui xuống trước.”
“Thiếu phu nhân, ngài trở về nghỉ ngơi sớm một chút, bên ngoài rất lạnh.”
Sau khi Tịnh Liễm rời đi, Tang Yểu ngồi một mình ở trước bậc thềm, tim như tro tàn.
Nàng và Tạ Uẩn thành thân thời gian dài như vậy, sau khi nàng không ngừng cố gắng thì bây giờ nàng đã từ hình tượng bông hoa trắng nhỏ yếu đuối biến thành một nữ chủ nhân thông minh dũng cảm.
Nhưng nữ chủ nhân mặt lạnh nào lại nói ra lời này chứ?
Trong lòng nàng cảm thấy khó chịu với Tạ Uẩn, cho đến khi sau nửa canh giờ thì Tạ Uẩn vội vàng trở về và nàng vẫn cứ tức giận ngồi ở trên giường mỹ nhân.
Tạ Uẩn thuận tay đóng cửa phòng lại, vỗ vỗ giọt mưa trên người nhìn về phía nàng.
Hắn làm lơ vẻ mặt không vui của nàng, tự nhiên nói: “Yểu Yểu, nàng còn chưa ngủ sao?”
Tang Yểu không để ý đến hắn, nàng không hé răng.
Tạ Uẩn cởi quần áo ra, sau đó đi về phía nàng và nhỏ giọng nói: “Cô đang đợi ta sao?”
Anh ngồi xổm ở trước mặt Tang Yểu và tự nhiên nắm lấy tay của cô, tiếp theo nhíu mày nói: “Tại sao tay của nàng lại lạnh như vậy?”
Tang Yểu rút tay lại quay mặt đi hừ một tiếng.
Tạ Uẩn lại mạnh mẽ nắm lấy tay nàng đặt trong lòng bàn tay che lại, hắn nói: “Rốt cuộc nàng cũng chịu nói chuyện với ta rồi à.”
Tang Yểu nhíu mày, nghẹn một lúc lâu mới nói: “Hừ, cái đó không tính là đang nói chuyện với chàng.”
Tạ Uẩn nói: “Vậy bây giờ kết thúc đi.”
Hắn chẳng biết xấu hổ nói: “Ta nghe Tịnh Liễm nói trong vòng ba ngày nàng sẽ không ngủ chung giường với ta?”
Tang Yểu: “… Tại sao ngay cả cái này mà hắn cũng nói với chàng vậy?”
Tạ Uẩn khó hiểu nói: “Cái này không phải là một chuyện lớn sao, tại sao không thể nói với ta?”
Hắn đảm bảo nói với Tang Yểu: “Yểu Yểu, nàng cứ yên tâm. Lần sau cho dù ta đã biết trước thì nhất định cũng sẽ giả bộ đến cùng.”
“Lần sau không cho phép chàng biết trước!”
Vậy thì hơi khó khăn một chút, hai người này ở dưới mí mắt của hắn chỉ thiếu viết hai chữ lén lút lên trên mặt thôi.
“Được.” Hắn đồng ý trước.
Nói về Tịnh Liễm, Tang Yểu lại nói: “Tạ Uẩn, chàng có cảm thấy chàng đối xử không tốt với Tịnh Liễm không?”
Tạ Uẩn nhíu mày, không cho là đúng mà nói: “Chỗ nào không tốt chứ? Một tháng ta để hắn nghỉ nửa ngày. Bởi vì cả ngày phải hầu hạ bên cạnh ta nên một tháng hắn chỉ cần ra ngoài làm nhiệm vụ mười lần, bổng lộc nhiều đến mức xài không hết. Có lẽ hắn còn đang âm thầm vui vẻ ở trong lòng đó.”
Tang Yểu: “Là xài không hết hay là không xài được?”
Tạ Uẩn: “Hắn còn có thời gian ngủ thì tại sao lại không có thời gian tiêu tiền chứ?”
Tang Yểu: “……”
“Nhưng nhiều chuyện như vậy, hắn nhất định rất mệt.”
Tạ Uẩn nói: “Đầu tiên, chuyện mà hắn làm không nhiều cũng không mệt. Tiếp theo, hắn rất thích làm việc cho Tạ gia nhưng hắn chỉ không nói mà thôi. Ta làm chủ tử của hắn nên ta rất hiểu hắn.”
Tang Yểu rất khiếp sợ với lời nói của Tạ Uẩn, nàng lại nói: “Nhưng bây giờ hắn còn chưa thành thân, chàng cũng không thể cứ chậm trễ hắn như vậy.”
Tạ Uẩn: “Nàng quan tâm cái này làm gì? Hắn không thành thân đương nhiên là bởi vì không có ai nhìn trúng hắn rồi.”
Thật ra không phải như vậy.
Tịnh Liễm có dung mạo trắng nõn, khuôn mặt có vài phần sắc sảo ôn hòa. Nếu không đứng cùng Tạ Uẩn, khí chất của hắn cũng rất xuất chúng.
Hành động vừa lưu loát vừa chu đáo, biết bưng trà rót nước cũng biết hành thích giết người. Trong số gia thần ở Tạ gia, hắn có được địa vị rất cao.
Theo Tang Yểu biết, có mấy tiểu nha đầu trong phủ yêu thầm hắn. Mà Tạ Uẩn căn bản không cho hắn thời gian đi bồi dưỡng tình cảm với người khác.
Đặt mình vào vị trí của Tịnh Liễm, đời này Tang Yểu cũng không muốn nói chuyện với Tạ Uẩn nữa. nàng yên lặng nói: “Tịnh Liễm hắn thật sự rất trung thành.”
Đã như vậy rồi mà còn không đi gia nhập vào phe đối thủ cạnh tranh của Tạ Uẩn.
Tạ Uẩn miễn cưỡng đồng ý nói: “Vậy vẫn là ta dạy dỗ tốt.”
Tang Yểu chân thật đáng tin nói: “Sau này một tháng để hắn nghỉ năm ngày đi.”
Tạ Uẩn khó hiểu nói: “Nàng muốn cho hắn trở thành người vô dụng sao?”
Tang Yểu nhìn hắn, nói: “Ta nói năm ngày thì năm ngày.”
“……”
“Được.”
Tạ Uẩn không nhắc đến Tịnh Liễm, hắn rũ mắt xuống. Lúc này hắn mới chú ý tới đôi chân trần của Tang Yểu, hắn nắm lấy bằng một tay, không vui nói: “Tại sao nàng không mang giày?”
Lúc này Tang Yểu còn chưa có hết giận, nàng nói: “Không cần chàng quan tâm.”
Tạ Uẩn chỉ coi như không nghe thấy, hắn trực tiếp kêu nước vào. Trong bồn gỗ có rải lá ngải cứu và tam thất, hơi nóng lượn lờ bay lên, mùi hương thuốc thoang thoảng tràn ngập trong phòng.
Hắn một tay giữ chặt mắt cá chân của Tang Yểu, làm bộ làm tịch nho nhã lễ độ nói: “Phu nhân, xin hỏi tại hạ có thể rửa chân cho ngài không?”
Cổ tay của Tang Yểu chống ở trên giường, thấy hắn cũng coi như chân thành nên nàng đành phải nói: “Được.”
Tạ Uẩn cong lưng, bỏ chân của Tang Yểu vào trong bồn gỗ.
Mới vừa bỏ vào thì lông mày của Tang Yểu lập tức nhăn lại, nàng muốn rút về nhưng sức lực của Tạ Uẩn rất lớn, nàng căn bản không thể di chuyển được:
“Rất nóng! Tạ Uẩn, chàng buông tay ra!”
Tay của Tạ Uẩn đặt cùng chỗ với chân của nàng, hắn nói: “Chờ một chút trước, nàng cố gắng chịu đựng một chút.”
“Lại chờ nữa thì ta đã bị chàng làm cho phỏng chết mất rồi!”
“Chàng có phải mượn cơ hội trả thù việc ta cãi nhau với chàng không?”
“Chàng vậy mà còn nói ta cố gắng chịu đựng, chàng không yêu ta!”
Tạ Uẩn không để ý đến nàng, một lúc sau Tang Yểu không mắng hắn nữa. Tạ Uẩn ngẩng đầu nhìn Tang Yểu, nói: “Bây giờ nàng đã cảm thấy tốt hơn rồi chứ.”
Tang Yểu mạnh miệng nói: “Chỉ có một chút mà thôi.”
Tang Yểu duỗi ngón chân ra, hơi nóng từ lòng bàn chân truyền đến khắp người. Cả người nàng đều cảm thấy rất thoải mái.
Mà giờ phút này Tạ Uẩn đang ngồi xổm trước mặt nàng, vạt áo dính vệt nước. Gương mặt lạnh lùng rũ xuống, vẻ mặt tập trung thành thạo ấn mu bàn chân cho nàng.
Suy nghĩ của Tang Yểu bay xa, nàng chậm rãi nói: “Khi ánh mắt đầu tiên ta nhìn thấy chàng, ta chưa bao giờ nghĩ rằng chàng sẽ làm loại chuyện này.”
“Chuyện gì?”
Tang Yểu cố ý dùng ngón chân đè ngón tay của hắn lại, sau đó tiếp tục nói: “Giúp ta ấn chân.”
Tạ Uẩn gãi lòng bàn chân của nàng một chút, nói: “Tại sao ở trong mắt nàng chuyện này lại không được xem trọng thế, chẳng lẽ chuyện này không phải là vinh hạnh của ta sao?”
Cơn tức giận vừa rồi của Tang Yểu đã biến mất hơn phân nửa, lúc này nàng nghe vậy thì nở nụ cười, nàng nói: “Tạ Uẩn, chàng thay đổi rồi.”
“Trước kia chàng không phải như vậy.”
“Chàng chắc chắn sẽnói gì mà……” nàng làm tư thế thường ngày của Tạ Uẩn, nói: “Vậy nàng càng phải đối xử tốt với ta một chút.”
Tạ Uẩn đồng ý nói: “Vậy ta cần bổ sung câu này.”
Hắn không ngẩng đầu, tiếp tục nói: “Nếu ta sớm biết sẽ có ngày hôm nay thì có lẽ ta sẽ ít bị cha mẹ lải nhải đi mấy năm.”
Tang Yểu: “Bọn họ lải nhải chàng về cái gì?”
Tạ Uẩn nói: “Còn có thể là cái gì, là chuyện đón dâu sinh con ấy.”
Ánh mắt của Tang Yểu kỳ quái, rốt cuộc cho tới bây giờ Tạ Uẩn đều là người tình trong mộng của các cô nương, nàng nói: “Ngay cả chàng cũng lo lắng không cưới được tức phụ sao?”
Tạ Uẩn xoa nắn mắt cá chân của nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đương nhiên, cho nên ta phải cảm ơn nàng vì đã thu nhận ta.”
Tang Yểu: “……”
Miệng lưỡi của nam nhân thúi này càng ngày càng trơn tru.
Rốt cuộc là học với ai thế, cũng không thể là Tịnh Liễm chứ.
Nàng giơ chân lên, giọt nước trong suốt nhỏ giọt xuống từ trên gót chân mượt mà. Bởi vì ngâm nước ấm rất lâu nên mu bàn chân vốn dĩ trắng nõn đã biến thành màu đỏ nhạt.
“Đỏ quá.”’
Da trắng biến mất, da đỏ hiện lên.
Tạ Uẩn nắm cẳng chân của nàng giống như đang thưởng thức một món đồ sứ tinh xảo, hắn cũng nói theo: “Rất đẹp.”
Tang Yểu nghe vậy thì lập tức nhíu chặt mày lại, đặt chân lên đầu vai của Tạ Uẩn, cọ cọ, nàng nói: “Chàng đừng nói nữa, ta cảm thấy khi chàng đứng đắn một chút thì nhìn thuận mắt hơn.”
Tay của Tạ Uẩn di chuyển từ cẳng chân đến đầu gối của nàng sau đó dễ dàng bế ngang nàng lên. Hắn nở nụ cười, nói: “Thôi bỏ đi, đêm nay có lẽ ta không thể đứng đắn được.”
……
Đêm mùa thu ẩm ướt lan tràn từ ngoài cửa sổ đến bên trong cửa sổ.
Dưới tấm màn trướng mềm mại, bóng dáng của bọn họ chồng lên nhau. Tấm lưng rộng lớn và cánh tay rắn chắc của nam nhân khóa chặt nàng ở dưới người.
Ánh sáng của ngọn đèn chưa tắt lung lay trong mắt của Tang Yểu, đầu óc của nàng trở nên hỗn loạn.
Trong lúc hoảng hốt, ánh lửa lập loè giống như biến thành một con bướm nhẹ nhàng nhảy múa, bay múa trong bụi hoa ở dưới ánh mặt trời ngày xuân sáng lạn.
Nhưng nàng cũng không cảm thấy vui vẻ, cả người nàng đều tràn đầy mồ hôi.
Người kia không chờ nàng, chờ nàng chỉ có cung điện trống rỗng.
Con bướm rơi xuống, nàng không tiếp được nó.
Nhưng nàng tiếp được nụ hôn của Tạ Uẩn.
Khi cơn mưa rào vừa ngừng lại, Tang Yểu ghé vào trên người Tạ Uẩn không nhúc nhích. Ngón tay thon dài trắng nõn chọc chọc ngực của Tạ Uẩn một chút, nàng nói: “Khi lần đầu tiên ta tự tay thêu con bướm thì ta cảm thấy rất vui vẻ.”
“Sau đó ta thêu một con bướm nhỏ đặc biệt xinh đẹp muốn tặng cho một người, nhưng ta không tặng được bởi vì người ta không cần.”
Giọng nói của Tạ Uẩn khàn khàn, hắn nói: “Người nào mà ngốc như vậy chứ?”
Tang Yểu nói: “Dù sao thì đó chính là một người rất ngu ngốc.”
Tạ Uẩn im lặng một lúc, lại hỏi: “Vậy khăn tay của nàng đâu?”
Tang Yểu nói: “Lúc ấy ta đã bỏ đi rồi.”
Thật ra nàng không bỏ, nàng giấu ở trong phòng, giấu rất nhiều năm.
Lần cuối cùng khi nàng lấy nó ra là lúc nàng chưa thành thân với Tạ Uẩn, sau khi lớn lên xem lại thì phát hiện ra mình thêu không đẹp. Đường thêu non nớt xiêu xiêu vẹo vẹo, cái khăn vừa mỏng vừa nhỏ.
Nhưng bây giờ thì thật sự không nhìn thấy nó nữa.
Nàng thành thân với Tạ Uẩn, đi vào Tạ gia, có lẽ là lúc dọn đồ đã làm mất. Tóm lại nàng chưa từng nhìn thấy nó nữa.
Tay của Tạ Uẩn dừng trên sống lưng trần trụi của nàng, nói: “Vậy có thể là bị người khác nhặt được không?”
Tang Yểu nhíu mày nói: “Cũng có khả năng.”
“Tuy nhiên bây giờ nghĩ đến thật ra cái khăn đó cũng thêu không đẹp, chắc là không có ai thích đâu.”
Tạ Uẩn ôm nàng, trong một lúc vẫn chưa lên tiếng.
Không có ai nhặt được, hắn nghĩ.
Bởi vì đã sớm bị hắn trộm lại đây rồi.
Hắn giấu nó ở một nơi rất bí ẩn, ở trong cái túi thơm nổi bật nhất trong hai mươi cái túi thơm cùng loại kia.
Nơi đó không có hương liệu, chỉ có một cái khăn tay được thêu một cách non nớt.
Tạ Uẩn nói: “Ta thích.”
Tang Yểu nhíu mày nói: “Chàng lại có lệ với ta, chàng cũng chưa từng thấy nó.”
Tạ Uẩn hôn lên trán của nàng, không giải thích với nàng, chỉ nói: “Chưa thấy qua thì không thể thích được sao?”
Tang Yểu nói: “Không thể.”
Tạ Uẩn nói: “Nói không thể cũng vô dụng, dù sao ta cũng rất thích.”