Dương Ôn Xuyên luôn có bộ dáng ý cười nhẹ nhàng, nhưng khi hắn nói chuyện thì luôn có một loại cảm giác áp bức vô hình.
Tang Nhân Nguyệt mím môi, cách nửa ngày mới một lần nữa nói với Tang Yểu: “Yểu Yểu, thật sự xin lỗi.”
Tang Yểu không hề để ý tới nàng ta.
Tang Yến Hoà Hòa xoa dịu nói: “Aiz, người muội muội này của ta từ nhỏ đã là như vậy. Dương huynh, huynh không cần để ý.”
Dương Ôn Xuyên nói: “Tang huynh nói đùa, Dương mỗ tại sao sẽ để ý đến loại chuyện này chứ? Người huynh nên xin lỗi, không phải nên là một vị muội muội khác của huynh sao?”
Tang Yểu mím môi, nghĩ thầm thì đúng là như vậy.
Dương Ôn Xuyên không nói, nàng còn không có cảm thấy có gì. Lúc này nói xong thì Tang Yểu lập tức cảm thấy bản thân chịu ấm ức.
Xấu hổ hay không xấu hổ gì chứ? Lời nói đùa này làm sao có thể tùy tiện nói ra như vậy chứ, không phải nên quan tâm vị cô nương là nàng sao?
Tang Yến Hoà Hòa đành phải lại nói câu xin lỗi với Tang Yểu, nhưng chuyện này thì bản thân Tang Yến Hoà Hòa không hề sai gì hết. Tang Yểu cũng không muốn làm cho chuyện này trở nên quá xấu hổ nên nàng nói: “Không có việc gì đâu ạ.”
Lúc này Dương Ôn Xuyên mới nhìn về phía Tang Yểu, nói: “Thì ra muội tên là Yểu Yểu.”
Tang Yểu gật đầu, bởi vì vừa rồi Dương Ôn Xuyên giúp nàng nói chuyện nên thiện cảm của nàng đối với nam nhân này tăng lên rất nhiều.
Mấy người lại nói chuyện một lúc, nhưng bởi vì tình huống nhỏ vừa rồi nên vẫn luôn không được tự nhiên. Tang Nhân Nguyệt chưa nói vài câu thì không vui lôi kéo tay của Tang Yểu chạy đi.
Tang Yểu vừa lúc không muốn ở lâu nên gật đầu đồng ý.
Tức chết rồi, sau này nàng sẽ không đi ra ngoài với Tang Nhân Nguyệt nữa đâu. Nàng thật sự quá chán ghét cái người tỷ tỷ vừa không lễ phép vừa không chịu nói lý này.
Sau khi chào tạm biệt, Tang Yểu xoay người lại, còn đi chưa được mấy bước thì phía sau vang lên tiếng kêu gọi: “Yểu Yểu.”
Tang Yểu nghe tiếng thì quay đầu nhìn lại.
Dương Ôn Xuyên nhìn nàng, ý cười trên mặt nhẹ nhàng, nói: “Đừng vì chuyện không đáng mà tức giận.”
Tang Nhân Nguyệt đứng bên cạnh gương mặt tối sầm, nhỏ giọng nói: “Không phải là đang nói ta đấy chứ?”
Cùng lúc đó, tiếng “Yểu Yểu” kia của Dương Ôn Xuyên cũng tự nhiên truyền vào trong tai của Tạ Uẩn vừa mới xuống xe ngựa ở cách đó không xa.
Trên người hắn mặc một bộ quan phục, so với bình thường thì nhiều thêm vài phần lạnh lẽo. Giờ phút này hắn đang đứng ở trước cửa cung, chỉ cần vừa rồi ánh mắt của Tang Yểu nghiêng sang một bên thì có thể nhìn thấy được hắn.
Cách xưng hô này thật sự hơi xa lạ.
Ánh mắt của hắn đã di chuyển từ trên người thiếu nữ vừa mới rời đi, dừng lại trên người vị tân khoa Trạng Nguyên kia, lạnh nhạt hỏi: “Hắn ta chính là Dương Ôn Xuyên sao?”
Cách đó không xa trên phố xá ầm ĩ còn đang tuyên cáo vị tân khoa Trạng Nguyên này không giống người thường.
Sinh ra ở vọng tộc Giang Nam, tuổi còn trẻ thi một lần là đã đậu, dung mạo tuấn tú xuất chúng. Không hề khó suy đoán đề tài câu chuyện gần nửa tháng tới ở trong Nguyệt Kinh Thành đều sẽ bị hắn ôm hết.
Hẻm Thanh Phong nối liền với cửa cung thành Đông Càn, phần lớn đều là nơi đi lại của các quan viên trong triều đình.
Chuyến đi này của Tạ Uẩn vốn là đi đến Đông Cung từ cửa cung Đông Càn để đáp ứng lời mời của Thái tử, không ngờ rằng lại gặp phải Dương Ôn Xuyên ở chỗ này.
Tịnh Liễm hầu hạ bên cạnh Tạ Uẩn lên tiếng nói: “Đúng vậy công tử, người bên cạnh hắn là Đại Lang của Tang gia, năm nay thi đậu Thám Hoa.”
Nhìn về mấy trăm năm trước, Dương thị đã từng là một họ lớn không thể thiếu trong môn phiệt quý tộc. Chỉ là sau đó xảy ra náo động, giữa các môn phiệt đấu tranh kịch liệt, Tạ thị Quan Lũng chiếm giữ quyền to, rất nhiều môn phiệt đã bị ép lui về phía tây hoặc phía nam.
Dương thị cũng nằm trong số đó, mấy năm nay Dương thị không hề tích cực trong triều chính và càng không có căn cơ gì. Năm nay ra vị Trạng Nguyên này thật ra cũng không gì bất ngờ.
Thánh Thượng cũng cố ý trọng dụng hắn, có thể nói là tiền đồ vô lượng.
Chỉ là thứ Tịnh Liễm biết chỉ là những biểu tượng bên ngoài này đó, thứ bọn họ chân chính muốn để ý là Thánh Thượng thật sự coi trọng nhân tài, hay là mượn Dương Ôn Xuyên ở lại kinh thành để kiềm chế Tạ thị.
Tạ Uẩn rốt cuộc chậm rãi mở miệng nói: “Dương Ôn Xuyên và vị Tang……”
Tịnh Liễm nhỏ giọng nhắc nhở: “Tang Yến Hoà Hòa.”
“Trước kia đã quen biết với hắn ta sao?”
Chuyện này……
Tịnh Liễm hầu như đã điều tra kỹ càng mấy năm gần đây của Dương Ôn Xuyên, lại không nghĩ rằng chủ tử mở miệng thì hỏi xảo quyệt như vậy.
Việc này có quan hệ gì với Tang gia chứ?
“Chắc là quen biết trong khoảng thời gian thi Đình này, dù sao lúc trước hai người họ một nam một bắc, cũng không có quan hệ gì với nhau.”
Tạ Uẩn lại không hề lên tiếng.
Mà Tang Yểu ở bên này đi rồi, Tang Yến Hoà Hòa thật sự cảm thấy rất xấu hổ.
Ngày thường hắn ở trong phủ thì phần lớn thời gian đều tập trung học hành, đối với muội muội ruột của hắn thì cũng dạy dỗ sơ sài.
Trước đây Tang Nhân Nguyệt là tiểu thư được cưng chiều nhất ở trong phủ, tính tình kiêu căng không nói lý. Hơi vừa bị dạy dỗ thì có thể lập tức cãi nhau với người đó, ngay cả phụ thân đều không có cách nào với muội ấy.
Sau đó Tang Ấn một đường thăng chức, địa vị của Tang ở trong phủ mới trở nên quan trọng hơn. Có Tang Ấn ở đó, trong nhà có thứ gì tốt đều sẽ đưa đến chỗ của Tang Yểu đầu tiên.
Tang Nhân Nguyệt tất nhiên không phục, tính tình càng thêm hư. Ngày thường hai ba câu nói là có thể đắc tội một người, trong nhà cũng không có mấy người thích muội ấy, mọi người đều lén gọi muội ấy là đồ miệng rộng, người nhiều chuyện.
Người làm ca ca là hắn ngay từ đầu nghe xong còn có vài phần tức giận.
Sau đó lại phát hiện, cái miệng này thật sự rất nhiều chuyện.
Cũng chỉ có Tang Yểu tính tình dịu dàng, không chạm đến điểm mấu chốt thì sẽ không bao giờ mang thù, ngẫu nhiên hắn sẽ nói chuyện mấy câu với muội ấy.
Tang Nhân Nguyệt như vậy, sau này thật sự đá trúng ván sắt thì chỉ một mình muội ấy chịu mà thôi.
Hắn nói: “Dương huynh chê cười, người muội muội này của ta thật sự nói năng không lựa lời.”
Dương Ôn Xuyên thu hồi ánh mắt từ trên người Tang Yểu, ôn hoà nói: “Không sao.”
Tâm trạng của hắn trông không tệ, đột nhiên hỏi: “Đúng rồi Tang huynh, mấy năm nay thân thể của lệnh muội như thế nào?”
Dương Ôn Xuyên ừ một tiếng, nhớ lại mùa hè mấy năm trước ở Giang Nam, rũ mắt ôn hòa nói: “Xin lỗi Tang huynh, ta hỏi như vậy thì thật sự rất đột ngột.”
“Chỉ là không dối gạt Tang huynh, vừa rồi nhìn thấy lệnh muội thì ta mới nhớ tới lúc trước ở Giang Nam từng gặp qua nàng.”
“Chỉ là khi đó nàng vẫn là một tiểu cô nương, ta nhớ rõ là nàng tới đó để dưỡng bệnh.”
Tang Yến Hoà Hòa kinh ngạc mở to hai mắt, khi còn nhỏ Tang Yểu thật sự là thân thể yếu đuối. Khi còn rất nhỏ từng được đến Giang Nam để dưỡng bệnh, chỉ là không nghĩ tới Tang Yểu và Dương Ôn Xuyên còn có mối quan hệ sâu xa này.
Mà mười mấy năm qua đi, Dương Ôn Xuyên vậy mà liếc mắt một cái đã nhận ra nàng.
“Ta nói vừa rồi tại sao huynh luôn nhìn Yểu Yểu, thì ra còn có một chuyện này!”
Hắn lắc đầu, tiếp theo cảm thán nói: “Thật sự là trong cuộc sống này có nhiều chuyện rất trùng hợp.”
Hắn đột nhiên cảm thấy bản thân kéo gần thêm một chút khoảng cách với Dương Ôn Xuyên, lập tức ôm lấy bả vai của hắn rồi nói: “Bây giờ sức khỏe của Yểu Yểu rất tốt. Dương huynh, huynh cứ yên tâm đi.”
“Đến lúc đó khi ta trở về sẽ nói với Yểu Yểu, hai người cũng có thể dễ dàng nhớ lại chuyện cũ!”
Dương Ôn Xuyên bị hắn kéo đi, cười nói: “Khi đó nàng còn nhỏ, chắc là cũng không còn nhớ gì hết.”
Hai người vừa nói vừa xoay người sang chỗ khác, vừa lúc đối mặt với Tạ Uẩn.
Tang Yến Hoà Hòa sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì lập tức đứng thẳng người dậy,trên mặt hắn lộ ra vẻ vui mừng, gấp không chờ nổi muốn tiến lên nói chuyện.
Trước kia hắn đã nghe nói qua đủ loại sự tích của Tạ Uẩn, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ. Huống hồ hắn mới vào Hàn Lâm Viện mà Tạ Uẩn tuy là cùng tuổi với hắn nhưng ở trong triều đã có thâm niên rất sâu, cho nên như thế nào cũng phải tiến lên chào hỏi.
Cơ hội lần này không thể bỏ lỡ, hắn tiến lên hai bước, chắp tay hành lễ với Tạ Uẩn, giọng nói không thiếu kích động nói: “Tạ đại nhân.”
Dương Ôn Xuyên ngước mắt nhìn nam nhân tuấn tú trước mặt, sau khi ngừng một lát cũng cười nói: “Khi Dương mỗ ở Giang Nam từng nghe nói đến uy danh của Tạ đại nhân, thật sự trăm nghe không bằng một thấy.”
Thái độ của Tạ Uẩn thờ ơ, giống như không hề muốn nói chuyện nhiều, chỉ nói một câu: “Các hạ quá khen.”
Tang Yến Hoà Hòa lại nói: “Tạ đại nhân, ngài muốn vào cung sao?”
Dư lại câu “Chúng ta cũng vậy” kia còn chưa nói ra tới thì Tạ Uẩn đã ừ một tiếng, rất có lệ mà nói: “Tạ mỗ còn có công việc trong người nên không thể tiếp tục nói chuyện với hai vị nữa.”
Nói xong thì đi lướt qua hai người họ, sải bước đi vào cửa cung.
Chỉ còn lại hai người hai mặt nhìn nhau.
Dương Ôn Xuyên cười một tiếng nói: “Tạ đại nhân đang có tâm trạng không tốt sao?
Tang Yến Hoà Hòa lắc đầu, ánh mắt còn nhìn bóng dáng của Tạ Uẩn nói: “Từ trước đến nay cách hành động của Tạ đại nhân hình như đã là như vậy rồi.”
Không để lại mặt mũi cho người không quan trọng.
Dương Ôn Xuyên cũng không để ý, vỗ vỗ ống tay áo nói: “Vậy Tang huynh, chúng ta cũng đi thôi.”
Trên thực tế, từ khi Tang Yến Hoà Hòa vào Hàn Lâm Viện thì vô cùng bận rộn. Căn bản không có cơ hội gì để gặp Tang Yểu, cứ như vậy quay qua quay lại thì hắn đã quên mất chuyện này rồi.
Mà chờ đến khi Tang Yểu lại lần nữa nhìn thấy Dương Ôn Xuyên đã là nửa tháng sau.