Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 49



Một lát sau, trong phòng trong vốn dĩ còn tính náo nhiệt chỉ còn lại hai người là Lục Trường Ương và Lô Thanh.

Lô Thanh đóng cửa sổ lại, ngăn cách gió càng ngày càng lớn ở bên ngoài, nàng nhìn vẻ mặt của Lục Trường Ương nói: “Xem ra điện hạ rất vừa lòng với Tang cô nương.”

Lục Trường Ương buông ly sứ trong tay xuống, nhớ lại Tang Yểu vừa rồi và dung mạo xinh đẹp của thiếu nữ, ánh mắt trong sáng, có suy nghĩ gì cũng đều viết ở trên mặt trông rất đáng yêu.

Bà nói: “Một tiểu cô nương không có ý đồ xấu gì, trách không được Diệu Nghi thích nàng.”

Người khác có lẽ sẽ cảm thấy sau này nếu Tạ Uẩn cưới vợ thì nhất định sẽ cưới một người một tiểu cô nương biết làm mọi thứ, khôn khéo linh hoạt. Nhưng người hơi quen thân một chút với Tạ Uẩn đều biết bọn họ không hề thích hợp.

Hai người đều khôn khéo sắc sảo ở chung với nhau thì nhất định sẽ trở nên rất khó khăn.

Tạ Uẩn không cần môn đăng hộ đối, hắn cũng không cần mượn dùng thế lực của người khác. Hắn giống như một cây kiếm, chỉ cần tìm được vỏ của hắn mà thôi.

Lô Thanh lại nói: “Tuy nhiên nô tỳ nhìn thấy Tang cô nương và Trạng Nguyên có quan hệ thân thiết với nhau, nhưng đối với Tạ tiểu công tử thì lại rất bình thường. Chắc không phải là Tạ tiểu công tử yêu đơn phương đúng không?”

Từ khi Tang Yểu bước vào yến tiệc thì Lô Thanh đã quan sát nàng. Khác biệt với những vị cô nương khác đi vào yến tiệc thì sẽ tốp năm tốp ba tụ tập bên nhau, hoặc leo lên trên hoặc củng cố địa vị. Chỉ có một mình nàng đứng trong một góc không hề chớp mắt.

Tuy chỉ có một mình nhưng lại không có vẻ cô đơn.

Xem ra cũng không phải là người có tính tình mạnh mẽ, trên người nàng cũng không có tính lợi ích rõ ràng. Không giỏi đưa đẩy, vừa mềm mại ấm áp vừa thân thiết rất dễ dàng khiến người khác cảm thấy có thiện cảm.

Cùng với Tạ Uẩn bộc lộ vẻ sắc sảo thì hầu như khác nhau như trời với đất.

Lục Trường Ương hừ một tiếng, “Vậy thì cũng là nó xứng đáng, ai bảo nó không biết cố gắng như vậy.”

Lô Thanh che miệng mỉm cười nói: “Tuy nhiên nói lại thì trách không được Tạ phu nhân vẫn luôn sốt ruột với hôn sự của Tạ tiểu công tử.”

“Nếu Tạ phu nhân không nói thì nô tỳ thật sự không thể nhìn ra tình cảm của Tạ tiểu công tử với Tang cô nương.”

Vốn dĩ tuổi tác của Tạ Uẩn không tính lớn, Tạ phu nhân luôn sốt ruột vì chuyện này phần lớn vẫn là bởi vì nhiều năm như vậy, bà chưa từng phát hiện một chút dấu hiệu cảm thấy hứng thú với bất kỳ nữ nhân nào ở trên người con trai mình. Cho nên lúc này mới luôn lo lắng ngày đêm.

Tuy nhiên nếu thật sự có manh mối, Lục Trường Ương đột nhiên cảm thấy nếu thay đổi một nữ nhân khác thì cho dù lấy ra dáng vẻ uy nghi của công chúa thì có lẽ Tạ Uẩn không muốn vẫn là không muốn.

“Hắn chính là một người nhàm chán khó hiểu, nói không chừng là trong lòng hắn rất thích rồi đó.”

***

Tiếng gió gào thét ngoài phòng.

Sắc trời nói tối thì tối, mây đen tụ tập ở cuối chân trời, gió lớn thổi lá cây bay phất phới, thổi tung bay tà váy của thiếu nữ.

Tạ Uẩn không nói một lời đi ở bên cạnh Tang Yểu, ở giữa hai người còn cách vài mét. Lúc này trong lòng Tang Yểu còn đang tức giận nên không có sắc mặt tốt với Tạ Uẩn.

Nàng thật sự một chút cũng không thích cách làm tự quyết định như vậy của Tạ Uẩn.

Dù sao thì cũng nên nói với nàng một tiếng chứ? Bởi vì vô duyên vô cớ nhận được thiệp mời, nàng còn nghĩ rằng bản thân có chuyện gì, còn ở nhà lo lắng sợ hãi vài ngày.

Bởi vì thân hình nàng gầy yếu, lúc này gió lớn nên đi lại hơi khó khăn một chút nhưng chuyện này cũng không gây trở ngại chuyện nàng cố gắng bước đi nhanh hơn. Một khuôn mặt xinh đẹp lạnh nhạt, toàn thân đều đang viết hai chữ tức giận.

Tịnh Liễm đi theo phía sau Tạ Uẩn, nhận thấy được không khí lúc này không đúng lắm nên yên lặng không hé răng.

Trong bầu không khí im lặng của ba người họ thì tiếng gió vào lúc này có vẻ rất ồn ào.

Cách một lúc lâu, Tang Yểu càng nghĩ càng giận, nàng đột nhiên dừng bước chân lại tức giận nhìn về phía Tạ Uẩn.

“Ngươi không cần đưa ta, ta sẽ tự mình đi ra ngoài!”

Tạ Uẩn yên lặng rũ mắt xuống chậm rãi nói: “Đầu tiên, cũng không phải là chỉ có một mình ngươi muốn ra khỏi phủ.”

Cách một lúc lâu, hắn lại liếc mắt nhìn Tang Yểu từ trên xuống dưới một lượt: “Tiếp theo, dựa vào ngươi thì có thể tìm được đường không?”

Tang Yểu: “……”

Nghi ngờ trong mắt của hắn thậm chí không hề che giấu.

Tang Yểu cảm thấy bản thân lại bị sỉ nhục.

Nàng rất muốn phản bác nhưng phủ công chúa thật sự rất lớn, vừa rồi nàng đi theo cung nữ kia đến Các Liễm Phương thì đã đi khoảng mười lăm phút.

Vừa rồi nàng chỉ lo tức giận mà đi nên căn bản không biết bây giờ đã đi đến chỗ nào rồi.

Nàng yên lặng nhìn xung quanh một vòng, ngoại trừ cây thì vẫn là cây. Nếu không nói đây là phủ công chúa thì nàng còn nghĩ rằng đây là rừng cây nhỏ hoang vu gì đó.

Không chỉ có như vậy, có lẽ bởi vì nơi này hẻo lánh nên xung quanh không hề có bất kỳ hạ nhân nào.

Câu đáp trả kia bị nàng yên lặng nuốt vào, nàng mím môi lại không hé răng.

Ánh mắt của Tạ Uẩn dừng lại trên gương mặt tức giận của thiếu nữ, hắn híp đôi mắt lại và nói: “Ngươi đang tức giận sao?”

Đúng vậy!

Tang Yểu không hề để ý tới hắn.

Thậm chí quay mặt đi không muốn nhìn hắn nữa.

Đáp án rất rõ ràng.

Tạ Uẩn im lặng nửa ngày.

Trên thực tế hắn cũng không quan tâm là Tang Yểu tức giận hay không tức giận, chỉ là đáp án miêu tả sinh động trước mắt kia thật sự làm người khác không thể hiểu được. Điều cơ bản là nên tìm hiểu vấn đề, hắn lại hỏi:

“Ngươi đang tức giận với ta sao?”

Hắn thật sự cảm thấy khó hiểu, tại sao nàng lại tức giận, người nên cảm thấy tức giận không phải là hắn sao?

Nữ nhân này tại sao lại luôn làm người khác cảm thấy không thể tưởng tượng được như vậy.

Lúc này Tang Yểu mới nhìn về phía hắn, nói: “Bằng không thì sao?”

“Tại sao ta lại tức giận, trong lòng ngươi không biết rõ sao?”

Gió to thổi tan giọng nói của Tang Yểu, nàng cần phải lớn tiếng thì mới đảm bảo là Tạ Uẩn nghe thấy được. Chuyện này cũng khiến cho nàng trông càng giống một con mèo nhỏ đang xù lông.

Tịnh Liễm yên lặng lui về phía sau một bước rồi lại lui một bước.

Hắn đã xem không hiểu diễn biến bây giờ, rõ ràng chủ tử và Tang cô nương còn chưa ở bên nhau. Trong khoảng thời gian này tại sao lại phát triển đến mức vừa hôn vừa ôm rồi vừa cáu kỉnh rồi.

Rất hiển nhiên là trong lòng Tạ Uẩn không hiểu rõ.

Nhưng Tạ Uẩn vẫn cẩn thận nhớ lại một lần, tiếp theo nói: “Chỉ bởi vì vừa rồi ta không để ý đến ngươi sao?”

Xem ra nàng thật sự muốn được một tấc rồi tiến một thước.

Tang Yểu nhíu mày, hắn đang nói cái gì vậy?

Nàng vừa muốn phản bác thì lại một cơn gió lớn nổi lên, thổi tung mái tóc của thiếu nữ và chiếc váy màu hồng nhạt giống như một đóa hoa yếu ớt trong mưa gió, có thể bay đi khắp nơi bất cứ lúc nào.

Nàng không chịu khống chế nâng cánh tay lên che gió, giờ phút này trên bầu trời cũng càng thêm u ám, tối đen nghìn nghịt. Mây đen trên đỉnh đầu của nàng đang ấp ủ một trận mưa to, phía chân trời bắt đầu truyền đến tiếng sấm ầm vang trầm thấp giống như tiếng rên rỉ của dã thú.

Tang Yểu hơi sợ hãi, lời nói phản bác bị nàng nuốt lại.

Tịnh Liễm cau mày nhìn về phía bầu trời, nói: “Chủ tử, trời sắp mưa rồi.”

Bởi vì Trưởng công chúa thích yên tĩnh cho nên khi xây dựng phủ công chúa thì đã đặc biệt chọn một nơi có sông núi ở sau lưng, chiếm diện tích rất lớn. Vừa rồi bọn họ đã đi được một đoạn đường nhưng chỗ này cách cửa ra vào vẫn còn một khoảng xa.

Huống hồ nơi này là rừng cây bên trong phủ, xung quanh có rất ít phòng ốc.

Cơn mưa này trông có vẻ một lúc nữa mới rơi xuống, Tịnh Liễm nói: “Chủ tử, thuộc hạ quay về lấy dù. Ngài và Tang cô nương cứ đi trước đi.”

Sau khi Tịnh Liễm rời đi, mảnh đất trống to như vậy chỉ còn lại hai người là Tang Yểu và Tạ Uẩn.

Trong lòng nàng còn cảm thấy sợ hãi, lúc này cơn tức giận gần như đã biến mất, khí thế cũng giảm xuống rất nhiều.

Nhưng nàng luôn không thể cúi đầu nói chuyện với Tạ Uẩn nên lặng lẽ di chuyển bước chân rồi lại di chuyển bước chân, tranh thủ cách hắn gần một chút.

Nhưng không di chuyển được hai bước thì đã bị nam nhân bắt gặp, ánh mắt của hắn lạnh lùng liếc nhìn nàng, vô cùng không lưu tình nói: “Tang cô nương, ngươi hết giận cũng rất nhanh.”

Tang Yểu: “……”

Người này thật sự rất chán ghét!

Nàng cũng không chạm vào hắn, giả bộ không nhìn thấy thì không phải là được rồi sao?

Nàng hừ một tiếng không để ý tới hắn nữa, vì mặt mũi, nàng mạnh mẽ nhịn xuống sợ hãi, kiên quyết không di chuyển nữa.

Sắc trời càng thêm u ám.

Thiếu nữ mặc chiếc váy lụa màu hồng nhạt đang đi theo sát phía sau nam nhân cao lớn, gió lớn thổi bay dải lụa choàng của thiếu nữ, nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay đang rũ bên cạnh nam nhân.

Tang Yểu nắm ống tay áo, ánh mắt dán chặt trên người Tạ Uẩn.

Phía chân trời bỗng nhiên hiện lên một tia chớp sáng ngời, một con rắn màu bạc xẻ đôi bầu trời, ngay sau đó tiếng sấm gần như đinh tai nhức óc vang vọng khắp bầu trời.

Tang Yểu sợ tới mức kêu lên thành tiếng, thân thể của nàng phản ứng nhanh hơn đầu óc, trực tiếp bước một bước đi tới bên cạnh Tạ Uẩn, hai tay ôm chặt lấy cánh tay của hắn.

Khác biệt với tiếng sấm trầm thấp lúc trước, lần này tiếng sấm vừa dữ dội vừa sắc nhọn.

Tiếng sấm qua đi, Tang Yểu cuối cùng khôi phục một chút lý trí.

Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào đôi mắt của nam nhân.

Hắn vẫn có vẻ mặt vô cảm, đôi mắt đen nhánh không gợn sóng nhưng Tang Yểu không biết tại sao có thể nhìn ra vẻ trào phúng trong đó.

Lòng tự trọng còn sót lại đột nhiên bắt đầu quấy phá, nàng yên lặng buông cánh tay của Tạ Uẩn ra, nhăn khuôn mặt nhỏ lại rồi kéo ra khoảng cách với hắn.

Ánh mắt của hắn có ý gì vậy, nàng cũng không thích ôm hắn đâu.

Mới lui về không được một lát thì tiếng sấm còn lớn hơn so với vừa rồi lại vang vọng bên tai lần nữa.

Tang Yểu lại sợ tới mức hét lên một tiếng, theo bản năng lại lần nữa ôm lấy cánh tay của Tạ Uẩn.

Tang Yểu lớn như vậy cũng chưa bao giờ nghe thấy tiếng sấm nào lớn giống như vậy, chuyện này làm nàng sợ hãi đến mức bật khóc.

Nàng cũng không thèm để ý mặt mũi hay không mặt mũi gì đó, nàng nắm chặt rúc bên người Tạ Uẩn, giọng rất đáng thương: “Huhuhu ngươi để ta ôm một lúc đi.”

Tạ Uẩn muốn rút cánh tay về nhưng khi ánh mắt nhìn thấy ánh mắt sóng nước lấp lánh của thiếu nữ thì vẫn dừng động tác lại.

Tại sao nàng yếu như vậy, còn bị cái này dọa sợ đến mức bật khóc.

Rầm ——

Lại một tiếng sấm vang lên.

Tang Yểu thật sự sợ hãi, lập tức nắm chặt lấy cánh tay của Tạ Uẩn, nàng không biết tại sao Tạ Uẩn không sợ hãi nhưng bây giờ nàng rõ ràng cảm thấy bầu trời sắp bị sấm sét làm cho nổ tung.

Mây đen động lại trên bầu trời, sắc trời trông u ám giống như hoàng hôn. Tang Yểu đuổi kịp bước chân của Tạ Uẩn, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, giọng nói run rẩy nói: “Chúng ta…… Còn phải đi bao lâu nữa?”

Tạ Uẩn nói: “Nếu như ngươi không ôm ta thì có lẽ là mười lăm phút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.