Tang Yểu tự động xem nhẹ lời nói âm dương quái khí của hắn, nàng đau khổ suy nghĩ, vậy mà còn phải mất mười lăm phút nữa. (Âm dương quái khí: chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói.)
Tiếng sấm càng ngày càng dày đặc, mưa to lại chậm chạp chưa rơi xuống. Nàng cẩn thận nói với Tạ Uẩn: “Tạ Uẩn, phụ thân ta nói khi sét đánh thì không thể đứng dưới tàng cây.”
Bốn phía xung quanh bọn họ đều là cây, không thể đứng được. Nàng hầu như nói một câu vô nghĩa.
Tang Yểu không tin, bởi vì đi nhanh nên giọng nói của nàng hơi hổn hển, lại khóc lóc nói: “Huhuhu Tạ Uẩn, ngươi nói chúng ta sẽ không bị sét đánh đúng không?”
Tạ Uẩn không phản ứng nàng.
Một khi Tang Yểu cảm thấy sợ hãi thì sẽ nói nhiều, nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tiếp theo nhẹ nhàng thở ra rồi may mắn nói: “Tuy nhiên cũng còn may, bây giờ chỉ có sét đánh mà không có mưa.”
Vừa dứt lời, một giọt mưa rơi ở trên trán nàng.
Mưa to nói rơi thì rơi, căn bản không cho người khác cơ hội phản ứng. Giờ phút này những giọt mưa lớn như hạt đậu bắt đầu rơi xuống.
“……”
Nàng nắm ống tay áo của Tạ Uẩn và nói: “Trời mưa trời mưa!”
Hầu như xung quanh tất cả đều là cây, liếc mắt một cái nhìn qua thì hầu như không như không có nơi nào để trốn.
Xem ra là nhất định phải bị mắc mưa.
Tang Yểu đứng ở bên cạnh Tạ Uẩn, bắt đầu cảm thấy may mắn muộn màng vì Tạ Uẩn là người tiễn nàng về.
Nếu như lúc này chỉ có một mình nàng thì nàng sẽ sợ đến mức chết khiếp.
Nàng hơi từ bỏ giãy giụa, bước chân chậm lại, còn đang ở trong mưa an ủi Tạ Uẩn nói: “Thôi thôi, còn không phải chỉ là dầm mưa thôi sao.”
Tạ Uẩn bước đi không ngừng, đen mặt nói một câu: “Câm miệng.”
Có lẽ ngại Tang Yểu đi quá chậm nên nam nhân tự nhiên nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của thiếu nữ, Tang Yểu bị Tạ Uẩn lôi kéo, đột nhiên cảm thấy con đường bọn họ đi giống như đã xảy ra thay đổi. Sau đó không đi được một lúc phía trước xuất hiện một căn nhà gỗ hơi cũ nát.
Tạ Uẩn đẩy cửa ra, hai người đi vào mà bên ngoài thì đã mưa to tầm tã.
Trên người thiếu nữ dính nước mưa, sợi tóc ướt át dán lên trên gương mặt trắng nõn. Có lẽ bởi vì tìm được một nơi tránh mưa rồi, nàng trông hơi vui vẻ một chút, mở to đôi mắt xinh đẹp nói với hắn: “Nơi này vậy mà có một căn nhà gỗ nhỏ, không nghĩ tới trong phủ công chúa còn có một nơi như thế này!”
Tạ Uẩn buông tay ra.
Cảm giác mềm mại ẩm ướt giống như vẫn còn đang dừng lại, hắn hơi không được tự nhiên mà xoa xoa ngón trỏ.
Ánh mắt xẹt qua căn phòng, khi nhìn lướt qua giường đệm được sắp xếp ngăn nắp kia thì dừng lại một chút, hắn nhỏ giọng nói: “Trước kia xây khu rừng này thì nơi đây là nơi ở của người hầu, đến bây giờ đã để trống rất nhiều năm.”
Trong căn nhà gỗ được trang trí rất đơn giản, nhưng đồ vật nên có thì đều có hết.
Có phòng ốc che chở, Tang Yểu không còn sợ hãi giống như vừa rồi, nàng nhìn về phía Tạ Uẩn. Nam nhân này mặc bộ quần áo màu đen, cũng không bị ướt nhiều lắm, chỉ là trên khuôn mặt lạnh lùng kia dính một chút nước mưa.
Tang Yểu luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nàng nhìn chằm chằm Tạ Uẩn, suy nghĩ nửa ngày thì rốt cuộc mới nhớ ra là có chỗ nào đó không đúng.
Trong khoảng thời gian này nàng và Tạ Uẩn cũng gặp qua vài lần, cẩn thận suy nghĩ lại thì vừa rồi nam nhân này lần đầu tiên nghiêm túc trả lời câu hỏi của nàng.
Rất mới lạ.
Tạ Uẩn nghiêng mắt nhìn về phía nàng, lạnh lùng nói: “Xin ngươi không cần tùy tiện nhìn lén ta.”
Ai nhìn lén hắn, thật sự là một người không biết xấu hổ.
Tiếng sấm còn đang tiếp tục vang lên, Tang Yểu cảm thấy sợ hãi, duỗi tay rầm một tiếng đóng cửa phòng lại.
Vốn dĩ ánh sáng trong phòng đã tối, bây giờ càng tối đen hơn.
Ánh mắt của Tạ Uẩn từ trên cánh cửa gỗ di chuyển đến trên người Tang Yểu, động tác của nàng tràn ngập ám chỉ, mưa to tầm tã ngoài phòng tăng thêm vài phần ái muội trong khoảnh khắc này.
Tang Yểu ngửa đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của Tạ Uẩn nhỏ giọng nói: “Tạ Uẩn.”
Tạ Uẩn biết, nàng rốt cuộc muốn lộ sự quyến rũ từ trong chỗ tối ra bên ngoài.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, nói với vẻ mặt vô cảm: “Ngươi tốt nhất nên suy nghĩ kỹ lại là bản thân đang làm cái gì?”
Tang Yểu nghe không hiểu hắn đang nói cái gì nhưng chuyện này không hề quan trọng.
Nàng tiếp tục nói: “Ngươi nhìn ngươi đi, khi nói chuyện đứng đắn thì cũng không đáng ghét lắm.”
Tạ Uẩn: “?”
Tang Yểu ngồi ở trên giường, hai tay chống trên giường đệm, hai chân quơ qua quơ lại rồi nói: “Thôi, ta tha thứ cho ngươi đó.”
Còn tha thứ cho hắn, mệt cho nàng có thể nói ra khỏi miệng được.
Đôi mắt đen nhánh của nam nhân này liếc mắt nhìn nàng một cái, giọng nói không vui nói: “Cảm ơn ngươi đã tha thứ.”
“Nhưng ngươi tốt nhất có thể nói cho ta biết là ta đã làm cái gì không?”
Tang Yểu hơi khó chịu, hắn vậy mà không biết bản thân đã sai ở chỗ nào à?
Ngón tay nàng theo bản năng nắm lấy giường đệm dưới bàn tay, xúc cảm mềm mại tràn ngập trong lòng bàn tay.
Tang Yểu hơi nhíu mày, cảm giác kỳ quái đánh úp lại.
Nàng a một tiếng, đứng dậy từ trên giường nói với Tạ Uẩn: “Ngươi không phải nói căn nhà gỗ này đã bị bỏ hoang rất nhiều năm rồi sao?”
Ánh mắt của Tạ Uẩn nhìn lướt qua nơi Tang Yểu đang ngồi, trên giường đệm chăn gối hoàn chỉnh sạch sẽ. Trong phòng này được trang trí hơi hỗn loạn, có nơi đã bị bám một lớp bụi rất dày, chỉ có cái giường này trông rất thoải mái.
Rất hiển nhiên là từng có người ngủ ở trên đó.
Ngoài ra còn là thường xuyên ngủ.
Khi mới vừa bước vào cửa thì Tạ Uẩn đã chú ý tới điểm này rồi.
Nhưng số lần Tạ Uẩn đến phủ công chúa cũng không nhiều, bao gồm cái căn nhà gỗ này. Hôm nay cũng là lần đầu tiên hắn bước vào đây, cho nên hắn chỉ biết lại lịch của căn nhà gỗ này, còn lại thì không hiểu nhiều lắm.
Có lẽ là có hạ nhân ngẫu nhiên sẽ nghỉ ngơi ở chỗ này, cũng có lẽ là bởi vì nguyên nhân gì khác. Những chuyện này đều không hề quan trọng, bọn họ chỉ tránh mưa một lúc, không quá ba mươi phút thì sẽ rời đi.
Chỉ là Tạ Uẩn còn chưa trả lời, trong mưa gió truyền đến giọng nói mơ hồ của một nam một nữ.
“Tại sao đột nhiên sẽ có mưa lớn như vậy chứ?”
“Ai biết ông trời phát điên cái gì chứ, cả người đều ướt nhẹp rồi. Mau bước vào cởi quần áo của nàng ra đi.”
Giọng nói của người con gái kia mềm mại: “Chàng gấp gáp cái gì chứ? Nhanh chóng mở cửa ra đi.”
Trong phòng, hai người cùng lúc yên tĩnh lại.
Tác dụng của căn nhà gỗ này giống như lộ ra rõ ràng.
Tang Yểu phản ứng lại trước, nàng và Tạ Uẩn trai đơn gái chiếc. Trong cơn mưa to thì ở chung một phòng thì sẽ khiến người khác hiểu lầm, nàng trợn to hai mắt lôi kéo Tạ Uẩn. Bởi vì căng thẳng nên lời nói đều không hề nhanh nhẹn và nói: “Mau mau mau…… Trốn đi.”
Tạ Uẩn lạnh mặt, “Không trốn.”
Trên thực tế, hắn chưa bao giờ làm chuyện gì lén lút và cũng cảm thấy hoàn toàn không cần phải đi trốn.
Tang Yểu không biết nam nhân thúi này đang cố chấp cái gì, nàng là một vị cô nương nên không nói nhiều. Còn Tạ Uẩn thì có thân phận đặc biệt, chỉ cần có quan hệ với hắn thì những tin đồn nhảm nhí kia cũng sẽ truyền đi rất nhanh.
Chuyện quá khẩn cấp, Tang Yểu tức giận: “Nếu ngươi không trốn thì ta sẽ không bao giờ để ý đến ngươi nữa!”
Thật sự buồn cười.
Nàng chẳng lẽ cho rằng lời uy hiếp của nàng rất có tác dụng sao?
Hoàn toàn ngược lại với sự băn khoăn của Tang Yểu, đối với Tạ Uẩn mà nói thì hắn thật sự không cần phải trốn.
Thanh danh hiển hách của đích trưởng tử Tạ gia nên cho dù hắn làm cái gì thì cũng không có người dám xen vào, cho dù giờ phút này bị người thấy nhìn thấy ở chung một phòng với nữ tử trẻ tuổi có tóc mai ướt đẫm trong cơn mưa to.
Có lẽ bọn họ sẽ nghĩ nhiều nhưng không ai dám nói xấu gì hắn, bởi vì e ngại với phong cách làm việc ngày thường lạnh nhạt của Tạ Uẩn. Trong tình huống này, người khác thậm chí sẽ không cảm thấy là hắn đang âm thầm hẹn hò với ai mà bọn họ chỉ biết cảm thấy lại có nữ tử không biết lượng sức mình, đang có ý định quyến rũ hắn.
Nhưng đối với Tang Yểu mà nói, nàng lại không thể như vậy.
Nàng ở vào trong tình huống rất bị động, sau này lỡ như có tin đồn gì đó truyền ra thì người bị công kích sẽ chỉ có một mình nàng.
Thiếu nữ lôi kéo ống tay áo của hắn, trong đôi mắt đào hoa ẩn chứa tình cảm kia đang chảy ra nước mắt, nàng lại nói: “Tạ Uẩn, ngươi trốn được không ……”
Liếc mắt nhìn xung quanh một cái, trong phòng căn bản không nơi nào để trốn.
Một lúc sau, cửa phòng đóng chặt bị đẩy ra vội vàng, gió mạnh thổi quét mưa to vào căn phòng.
Một nam một nữ nghiêng người đi vào trong, cửa phòng bị đóng lại một lần nữa.
Nam nhân vội vàng ôm eo của nữ nhân, xé rách áo ngoài của nàng ra nói: “Rốt cuộc gặp được nàng, mấy ngày nay gia nhớ nàng muốn chết.”