Tang Ấn mở ra lòng bàn tay, chiếc khuyên tai trân châu lặng lẽ nằm ở bên trên.
Nếu đây là quyển sách hoặc cái gì đó, ông sẽ không sửng sốt như vậy nhưng đây lại là một cái khuyên tai.
Nếu đổi thành người khác, suy nghĩ của ông hiện tại nhất định thông suốt.
Nhưng điều này còn cần phải nghĩ sao?
Đương nhiên là nữ nhi bảo bối thông minh tuyệt đỉnh nhìn xa trông rộng của ông thông đồng với vị quyền thần trẻ tuổi này, làm hắn thần hồn điên đảo. Thế cho nên chỉ là một chiếc khuyên tai nho nhỏ cũng phải đặc biệt trả lại.
Mà khi đương sự đổi thành Tạ Uẩn bất cận nhân tình và bình hoa nữ nhi ngu ngốc nhà ông thì suy nghĩ của ông bị đóng băng.
Có ý tứ gì?
Ông cố gắng tìm kiếm lý do nghiêm túc để giải thích cho trường hợp này.
Tìm kiếm thất bại.
Cho nên, Tạ Uẩn lại có thể bị thông đồng thành công à?
Tạ Uẩn vậy mà bị tiểu nữ nhi nhà ông thông đồng thành công rồi?!
…… Đại trí giả ngu.
(Đại trí giả ngu: Ngươi thông minh giả vờ ngốc nghếch)
Người xưa quả nhiên không lừa ta.
Ông cất chiếc khuyên tai trân châu kia vào trong ngực. Hai tay chắp ở sau lưng, uy nghiêm bước về.
Đồng liêu vội vàng hỏi: “Tạ thông chính nói cái gì với ngươi thế?”
Tang Ấn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm trang nói: “Còn có thể là cái gì? Cũng chỉ hỏi ta mấy ngày nay như thế nào.”
Đồng liêu lại hâm mộ nói: “Xem ra Tạ thông Chính thật sự nhìn ngươi với con mắt khác.”
Tang Ấn thở dài.
Đồng liêu lại nói: “Thanh Tri đang có chuyện gì phiền lòng vậy?”
Mặt Tang Ấn không đổi sắc nói: “Thật không dám giấu giếm. Tạ Uẩn có vài phần ý tứ với tiểu nữ nhi nhà ta.”
Lời khoa trương như vậy mà ông cũng có thể nói ra?
Sắc mặt đồng liêu cứng đờ, cố gắng duy trì nụ cười.
Tang Ấn tiếp tục thở dài, thoạt nhìn rất lo lắng: “Quyền thế hay không, không quan trọng. Với tư cách là một người phụ thân, ta chỉ hy vọng con bé có thể gả cho một người lang quân mà nó thích.”
Màn đêm buông xuống, Tang Ấn mới trở về từ trong cung. Ông vội vàng không chờ nổi gọi Tang Yểu tới thư phòng.
Cửa gỗ đóng sầm lại, Tang Yểu lo lắng đứng trước bàn làm việc, không biết gần đây mình lại làm sai chuyện gì.
Sắc mặt Tang Ấn nghiêm túc, gõ gõ mặt bàn, “Nhìn xem, đây là của con sao?”
Tang Yểu tiến lên một bước, nhìn qua.
Trên mặt bàn sơn mài màu đỏ, một chiếc khuyên tai trân châu được đặt trên đó.
Nàng nói: “Là của con. Làm sao vậy ạ?”
Hôm nay, thời điểm nàng trở về thì phát hiện rơi mất một chiếc khuyên tai. Khi đó nàng phỏng đoán có thể rơi trên xe ngựa của Tạ Uẩn hoặc là chiếc xe ngựa ban đầu.
Buổi chiều, nàng đặc biệt phái gã sai vặt đi tìm nhưng không tìm được.
Xem ra hẳn là khi phụ thân nàng đi ngang qua thì nhặt được.
Trái tim Tang Ấn cuối cùng cũng yên ổn lại. Ông lặng lẽ cầm chén sứ trong tay, uống một ngụm trà nóng, thở dài: “Yểu Yểu. Trước kia là phụ thân hiểu lầm con.”
“Thì ra con chỉ là chân nhân không lộ tướng mà thôi.”
Ông tặc lưỡi tán thưởng hai câu, nói: “Làm tốt lắm, làm tốt lắm.”
Tang Yểu không hiểu sao được khen ngợi. Nàng khó hiểu, nhíu mày nói “…… Phụ thân, người làm sao vậy?”
Tang Ấn nói: “Con nói thật với phụ thân đi, có phải con quen biết Tạ Uẩn hay không?”
Tang Yểu hầu như không để lộ gì trước mặt Tang Ấn, nàng suy nghĩ quan hệ hiện tại của mình và Tạ Uẩn, sau đó, khó khăn nói: “Xem như quen biết ạ.”
Tang Ấn lại hỏi: “Các con rất quen thuộc sao?”
Tang Yểu lập tức lắc đầu, nói: “Không thân.”
Tang Ấn nói: “Không thể nào, ta không tin.”
Tang Yểu: “Phụ thân. Người không sao chứ.”
Ánh mắt nàng lộ ra lo lắng, nói: “Chẳng lẽ trong nhà lại xảy ra chuyện gì ạ?”
Tang Ấn vỗ mặt bàn, nói: “Yểu Yểu, con phải nắm chắc cơ hội.”
“Con xem. Tạ Uẩn nổi tiếng là không gần nữ sắc. Hắn có thể thân cận với con như vậy khẳng định có chút tư tâm với con. Chúng ta không nghĩ chuyện chính thê nhưng ít nhất cũng có thể là trắc thất!”
“……”
Cũng đã nói đến mức này, Tang Yểu còn có gì không hiểu nữa.
Sắc mặt Tang Yểu trầm xuống, nói: “Phụ thân, người suy nghĩ nhiều rồi!”
Nàng và Tạ Uẩn ngay cả bằng hữu cũng không phải, chỉ là từng nói chuyện vài lần, phụ thân nàng đang nói chuyện quỷ quái gì vậy.
Nàng càng nghĩ càng khó chịu: “Hơn nữa, phụ thân, sao người luôn muốn con làm trắc thất cho người ta thế?”
Tang Ấn nhìn về phía nàng: “Con còn muốn làm Tạ phu nhân à?”
Ông uyển chuyển nói: “Làm người không thể rắn nuốt voi. Yểu Yểu, con phải tự lượng sức mình.”
Không phải ông muốn Tang Yểu đi làm trắc thất mà là hôn sự của Tang Yểu vốn dĩ không dễ xử lý.
Diện mạo nàng diễm lệ, xuất thân lại thấp, cho nên rất khó để làm chính thất thế gia. Nhưng nếu đối phương gia thế thấp kém, Yểu Yểu nhà ông tính tình lại đơn thuần, không chừng lại bị nam nhân kia lừa thế nào không biết.
Cho nên lùi một bước, làm trắc thất cũng không phải không thể.
Ông muốn gả Tang Yểu cho một người địa vị cao, nhân phẩm tốt, gia cảnh trong sạch, lớn lên tuấn lãng, ông đúng là lo lắng đến hỏng người rồi.
Tang Yểu cảm thấy như vậy thật sự quá đáng, nàng cố gắng giải thích nói: “Tạ phu nhân cái gì, phụ thân, người hiểu lầm rồi, con và hắn không có quan hệ.”
Tang Ấn: “Không sao. Về sau có quan hệ là được, con tin tưởng ánh mắt phụ thân.”
Tang Yểu một chút cũng không tin: “Lúc ấy chuyện Ngũ hoàng tử người cũng nói như vậy.”
Tang Ấn trầm mặc trong chốc lát, có chút xấu hổ nói: “Con nói cái tên xui xẻo kia làm cái gì!”
“Hắn có thể so sánh với Tạ Uẩn sao? Con tin tưởng phụ thân, lần này, nhất định sẽ không sai.”
Càng nghe càng khoa trương.
Tang Yểu không muốn tiếp tục nói chuyện với ông. Nàng tùy tiện nói vài câu rồi chạy ra khỏi thư phòng.
Phụ thân nàng vẫn luôn muốn ôm đùi Tạ gia, chỉ là không nghĩ tới ông ấy còn đánh chủ ý lên trên người nàng. Huống hồ Tạ Uẩn căn bản không phải người lợi dụng chức vụ để tư lợi cho bản thân. Bằng không, nhiều năm như vậy phụ thân vẫn chưa thể thông đồng thành công.
Nhưng may mắn bởi vì Tạ Uẩn có loại đức tính tốt đẹp này nên hắn mới không làm ra việc cường thủ hào đoạt với nàng.
Tang Yểu âm thầm thở dài, sớm biết như vậy vừa rồi nàng nên nói là không quen biết.
Hơn nữa, rốt cuộc là ai tiết lộ chuyện nàng quen biết Tạ Uẩn với phụ thân nàng.
***
Đêm đã khuya.
Lúc này, Tạ Uẩn, người tiết lộ việc này đang ngồi ở trước bàn làm việc, lật xem cuộn giấy trước mặt.
Xung quanh yên tĩnh, trong phòng bày biện đơn giản, làn khói nhẹ chậm rãi bốc lên từ trong lò Bác Sơn.
Gã sai vặt tiến lên đổi trà mới cho hắn sau đó khom người lui ra.
Tịnh Liễm bước vào từ bên ngoài, trong tay ôm một cái hộp gỗ xinh đẹp. Hắn tiến lên nhẹ giọng nói: “Chủ tử, đây là trầm thủy hương phu nhân mang về từ trong chùa. Nghe nói bên trong có bỏ thêm hồi tâm thảo, có tác dụng an thần. Thuộc hạ sai người thay cho ngài.”
Tạ Uẩn vẫn chưa trả lời, ánh mắt vẫn dừng ở những chữ dày đặc trên cuộn giấy.
Tịnh Liễm đưa hộp gỗ cho người hầu, trầm giọng nói: “Đi đi.”
Tạ Uẩn đã quen việc ngủ muộn, dậy sớm. Hương liệu này đối với hắn cũng chỉ là đổi sang một loại mùi hương khác thôi.
Tịnh Liễm tiến lên đứng ở bên cạnh Tạ Uẩn, sau đó nhỏ giọng bẩm báo, “Chủ tử, việc lần trước ngài yêu cầu thuộc hạ điều tra đã có kết quả rồi.”
“Nói.”
Tịnh Liễm không đổi sắc mặt nói: “Tang tiểu thư quả thật không dùng nước hoa. Trong phòng nàng có một lọ nước hoa nhưng hai năm còn chưa dùng hết một nửa. Thường ngày nàng không ra khỏi cửa nhiều lắm, ngay cả son phấn cũng ít khi dùng đến.”
Tạ Uẩn trầm mặc một lát, trong không gian nhỏ hẹp, mùi hương hoa nhài thoang thoảng kia phảng phất lại truyền tới.
Hắn nói: “Làm sao ngươi biết nàng không bí mật dùng trộm.”
Nghe một chút xem đây là cái gì?
Người ta đều nói nam nhân khi yêu đều biến thành đồ ngốc, chẳng lẽ chủ tử hắn cũng không ngoại lệ sao.
“Thuộc hạ cho rằng…… Tang tiểu thư không cần thiết phải làm như vậy.”
Nhưng Tạ Uẩn đã ngửi thấy được.
Hắn đặt bút xuống, nói: “Thôi, ngươi lui ra đi.”
Đúng lúc hắn mệt mỏi.
Hắn chưa bao giờ thấy người hầu nhà ai lại thảo luận với chủ tử vào đêm khuya xem cô nương nhà người ta có dùng nước hoa hay không.
“Thuộc hạ cáo lui.”
Trong phòng chỉ còn lại duy nhất một mình Tạ Uẩn. Hắn lại tiếp tục nhìn vào cuộn giấy trong tay.
Những hàng chữ nhỏ, dày đặc bắt đầu làm cho hắn bực bội trong lòng. Hắn đọc lướt nhanh một lượt nhưng trong những hàng chữ nhỏ này, ánh mắt hắn không tự chủ được tập trung vào hai chữ nhỏ không quan trọng.
Tràn đầy. (Cách phát âm của từ này gần giống với Tang Yểu)
Ở cuối cuộn giấy không dễ thấy, nguyên văn là “Ngân khố tràn đầy, tài giấu trong dân.”
Nhưng một cảnh tượng khác đáng lẽ không nên xuất hiện lại hiện lên ở trong đầu.
Hắn mím chặt môi, lần đầu tiên hắn không khống chế được suy nghĩ.
Hắn không còn nghĩ về mùi thơm khó giải thích kia nữa.