Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 67



Trên đường phố rộng lớn người đi đường cũng không nhiều, trước cửa quán trà khung cảnh yên tĩnh có ba người yên lặng đứng ở đó.

Bóng dáng của Tang Yểu đã biến mất ở chỗ rẽ.

Trên tay của Tạ Uẩn giống như còn sót lại xúc cảm eo nhỏ của Tang Yểu.

Có lẽ hắn đã tha thứ cho Tang Yểu vì đột nhiên nổi giận vô cớ với hắn.

Tuy rằng hắn tiếp xúc với nữ tử không nhiều lắm nhưng hắn có thể đưa ra được kết luận từ trên người của mẫu thân hắn. Có vẻ như bất cứ chuyện gì cũng đều có thể trở thành nguyên nhân khiến các nàng cảm thấy tức giận.

Huống hồ Tang Yểu rễ tình đâm sâu với hắn, đột nhiên nghe nói hắn đính hôn thì không thể chấp nhận được cũng là chuyện rất bình thường.

Hắn không muốn giải thích, chuyện này cũng không đáng để hắn cố ý đi giải thích, thời gian sẽ chứng minh tất cả.

Trần Khả nhìn Lục Lệ rồi lại nhìn Tạ Uẩn, mở miệng nói: “…… Ta không nghe nói là Tự Bạch có muội muội bao giờ.”

Nhận thấy ánh mắt cực kỳ áp lực của Tạ Uẩn, Lục Lệ cười nói với Trần Khả: “Trần đại nhân hiểu lầm rồi, đó không phải là muội muội của Tự Bạch.”

Trần Khả sửng sốt, hỏi ra vấn đề mấu chốt, “Vậy đó là gì của Tự Bạch?”

Lục Lệ nhìn về phía Tạ Uẩn, vuốt cằm a một tiếng, ngay sau đó nói: “Cô đoán, có thể là một người bạn khác phái tương đối thân mật của Tự Bạch.”

Trần Khả tuổi lớn nên phải dùng không ít thời gian tiêu hóa những lời này, ông cân nhắc một lúc lâu, nghi ngờ nói: “Điện hạ là nói Tự Bạch cũng có hồng nhan tri kỷ sao?”

Lục Lệ nói: “Nếu đại nhân không ngại thì có thể lớn gan suy nghĩ hơn một chút nữa.”

Trần Khả: “…… Lại lớn gan một chút nữa à?”

Tạ Uẩn mím môi lại, thật sự hắn không muốn phản ứng lại hai người không mang đầu óc ra cửa này.

Hắn đối với Tang Yểu có tâm tư gì thì chính hắn hiểu rất rõ. Tình yêu nam nữ là thứ không đáng một đồng ở trên đời này, hắn chướng mắt và cũng không cần.

Mà đối với Tang Yểu thì hắn chỉ cảm thấy khó hiểu mà thôi, tìm hiểu một số ít những chuyện khiến hắn cảm thấy hứng thú ở trên đời này là chuyện rất bình thường. Hắn không cần giải thích và cũng không cần phủ nhận giấu đầu lòi đuôi.

Hắn chậm rãi nhìn về phía Trần Khả, nói: “Trần đại nhân, năm nay ngài bao nhiêu tuổi rồi?”

Trần Khả thở dài nói: “Năm nay ta đã 51 tuổi, lại nói, cũng đã làm quan được ba mươi năm rồi. Thật sự thời gian chỉ trôi qua trong nháy mắt.”

Tạ Uẩn từ từ nói: “Ta có một cách kéo dài tuổi thọ, không biết đại nhân có muốn nghe thử không?”

Trần Khả cảm thấy hứng thú, nghiêng tai nói: “Tự Bạch không ngại thì cứ nói đi.”

Tạ Uẩn gật đầu, nhỏ giọng nói: “Chuyên tâm vào bản thân, đừng để ý đến những chuyện không liên quan tới mình.”

Sắc mặt của Trần Khả trở nên cứng đờ, yên lặng không nói.

Ông biết ngay mà, nữ tử kia không có mắt nên mới có thể trở thành hồng nhan tri kỷ của Tạ Uẩn.

Lục Lệ vỗ vỗ bả vai của Trần Khả, an ủi nói: “Trần đại nhân đừng nóng giận.”

Tạ Uẩn ừ một tiếng rất đồng ý, hắn lại nói: “Ngài và ta nên học tập điện hạ, bình thường ta đã quản điện hạ quá nhiều rồi.”

“Là lúc nên buông tay rồi.”

Ý cười của Lục Lệ cứng đờ, yên lặng rút tay về, giọng nói nhẹ nhàng một chút: “Tự Bạch……”

Tạ Uẩn không hề để ý đến hắn, sải bước rời đi.

Mà giờ phút này Tang Yểu đang ôm hộp gỗ ngồi trên xe ngựa, tâm trạng của nàng không hề tốt nên cúi đầu xuống không nói lời nào.

Nàng vừa hối hận lúc nãy không nên nói ra một câu cảm ơn kia, vừa nhịn không được lại tức giận với Tạ Uẩn.

Tất cả mọi thứ về Tạ Uẩn đều rất đáng để tức giận, ngoại trừ có gương mặt đẹp và năng lực tài giỏi thì hắn thật sự là một người rất đáng giận.

Tức giận, nàng lại bắt đầu cảm thấy tức giận với bản thân.

Nàng cũng quá vô dụng.

Tại sao nàng muốn tức giận với Tạ Uẩn, người kia căn bản không đáng nàng để nàng trả giá cảm xúc của mình.

Thôi bỏ đi, chuyện quá khứ đã trôi qua, mặc kệ việc hắn đính thân có phải là sự thật không thì sau này khi nàng nhìn thấy Tạ Uẩn cần phải giữ khoảng cách với hắn.

Tuy nhiên thật ra mà nói, ngày thường cơ hội Tang Yểu có thể nhìn thấy Tạ Uẩn cũng không nhiều lắm. Đa số thời gian đều là ở trong các loại yến tiệc, bản thân nàng lại là một người không thích ra cửa, cơ hội nhìn thấy hắn càng trở nên ít hơn.

Hôm sau, Tang Yến Hòa trở lại sau khi được nghỉ tắm gội ở Hàn Lâm Viện.

Đây là lần đầu tiên Tang Yến Hòa chính thức về nhà sau khi vào Hàn Lâm Viện cho nên giữa trưa trong phủ đặc biệt tổ chức một buổi tiệc nhỏ trong gia đình, cũng coi như là một bữa tiệc ăn mừng trễ.

Khuôn mặt của Tang Nhân Nguyệt cũng đã gần như lành lặn, nàng ta vốn dĩ muốn cáo trạng với Tang Yến Hòa nhưng còn chưa cáo trạng xong thì Tang Yến Hòa lại khen mấy bàn tay này của Tang Xu là đáng đánh, làm Tang Nhân Nguyệt tức giận đến mức suốt một buổi trưa không nói chuyện với Tang Yến Hòa.

Chờ đến khi dùng cơm nước xong thì mọi người hoặc là nói chuyện hoặc là quay về phòng, Tang Yến Hòa nhân cơ hội này gọi Tang Yểu lại.

Hai người đứng ở dưới hành lang, trước mặt là cây xanh xanh biếc, gió mát thổi qua khiến lá cây hơi rung động.

Ánh nắng sáng ngời chiếu lên trên lá cây xanh biếc, khi những chiếc lá cây đong đưa một chút thì ánh nắng này giống như đang khiêu vũ.

Tang Yến Hòa hỏi: “Yểu Yểu, mấy ngày gần đây muội sao rồi?”

Tang Yểu gật đầu, cuộc sống của nàng mười năm như một, nói: “Thì cũng như vậy thôi ạ, huynh có chuyện gì sao?”

Tang Yến Hòa hắng giọng, nghiêng đầu âm thầm nói với Tang Yểu: “Yểu Yểu, gần đây Nhị thúc có nói gì về hôn sự của muội không?”

Nhắc thì cũng có nhắc qua nhưng trung tâm chỉ xoay quanh một người, người nọ không nhắc tới cũng được.

Nàng lắc đầu, Tang Yến Hòa nói: “Vậy Yểu Yểu, muội có thích vị công tử nào không? Nếu không thì để ca ca đi kiểm định trước giúp muội.”

Tang Yểu lắc đầu, hơi xấu hổ một chút, nàng co quắp nói: “Ca, tại sao huynh đột nhiên nhắc đến chuyện này……”

Tang Yến Hòa nói: “Không có không có, chỉ là ta đột nhiên nghĩ tới mà thôi.”

Hắn ngừng lại một chút, lại thử thăm dò mở miệng nói: “Nếu không thì muội cảm thấy Dương huynh như thế nào?”

Nói đến đây, Tang Yểu đương nhiên hiểu được Tang Yến Hòa muốn nói cái gì, sắc mặt của nàng hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: “…… Muội và Dương đại ca là bạn bè.”

Tang Yến Hòa cười một tiếng nói: “Là bạn bè gì chứ, theo ta thấy thì hai người rất xứng đôi.”

“Khi còn bé quen biết nhau thì không phải là đã hiểu tận gốc rễ sao? Ngoài ra ta thấy Dương huynh thật sự đối xử rất khác với muội, đã có vài lần cố ý vô tình hỏi ta về chuyện của muội.”

Tang Yểu không quá tin tưởng,nàng nói: “Thật vậy chăng?”

“Thật sự đó!”

“Nhưng chuyện này cũng không thể chứng minh được cái gì, có lẽ huynh ấy chỉ thuận miệng hỏi……”

“Ai nói không thể, ta đã quan sát rất lâu, ta cảm thấy Dương huynh có tình cảm với muội đấy.”

Tang Yểu vẫn cảm thấy rất không chân thật, nàng có thể cảm giác được Dương Ôn Xuyên thật sự tương đối săn sóc vớinàng. Nhưng coi một chút săn sóc này biến thành thích thì nàng luôn cảm thấy có một chút kỳ quái.

Tang Yến Hòa còn đang tiếp tục nói: “Muội xem, Dương huynh mới hai mươi tuổi đã trở thành Trạng Nguyên lang trẻ tuổi nhất, có tiền đồ vô lượng. Ngoài ra tuy rằng gia đình của hắn không có ở kinh thành nhưng Dương thị ở Giang Nam cũng là gia tộc lớn có danh tiếng vang dội, nếu muội gả qua đó thì chắc chắn không có hại.”

Tang Yến Hòa nói mấy thứ này cũng không hề khoa trương, mỗi một câu đều rất chân thật.

“Cho dù không nói đến gia cảnh, bản thân Dương huynh ở Hàn Lâm Viện cũng được người khác cũng khen không dứt miệng. Người có dáng vẻ nghiêm túc, lịch sự phong độ như vậy, trong triều cũng không có nhiều lắm đâu.”

Hắn dùng tay che miệng lại, nhỏ giọng nói: “Theo ta quan sát thì đã có bốn năm đại thần muốn nhận hắn làm con rể nhưng đều bị Dương huynh từ chối.”

Tang Yến Hòa khen một đống, Tang Yểu đều rất đồng ý.

Nàng gật đầu thầm nghĩ, bởi vì như vậy nên Dương Ôn Xuyên mới không có khả năng thích nàng.

Cuối cùng, Tang Yến Hòa hỏi: “Yểu Yểu, muội cảm thấy như thế nào?”

Tang Yểu cũng không biết.

Thật ra nàng luôn cảm thấy thảo luận chuyện này với Tang Yến Hòa có chút làm bẩn quan hệ giữa nàng và Dương Ôn Xuyên, trước kia nàng chưa từng nghĩ tới những chuyện này.

Còn về việc nàng có thích Dương Ôn Xuyên hay không thì nàng cũng tự hỏi không ra bất kỳ đáp án gì.

Nàng rất khâm phục hắn, mỗi lần khi nói chuyện với hắn thì cũng không hề cảm thấy không được tự nhiên, những cái bánh quế hoa kia hắn làm ăn rất ngon.

Nàng tiếp xúc với người khác không nhiều lắm nhưng ấn tượng của nàng đối với Dương Ôn Xuyên thật sự rất tốt.

Dù sao còn tốt hơn so với Tạ Uẩn.

Tang Yến Hòa nhìn thấy Tang Yểu không trả lời thì lại thở dài nói: “Thật ra ca ca nói những lời này đều là muốn tốt cho muội. Nếu muội không thích hắn thì cũng không cần cảm thấy áp lực.”

Tang Yểu gật đầu và nói: “Muội biết rồi.”

Tình yêu là thứ rất khó để định nghĩa, phần lớn mọi người cả đời đều không thể có được.

Đặc biệt là ở trên lập trường của nàng, hai người khác biệt nhau không cảm thấy chán ghét nhau đã là trời cao có lòng rồi.

Nàng nghiêm túc suy nghĩ một lúc lâu, suy xét từ hiện thực nếu nàng thật sự có thể ở bên Dương Ôn Xuyên thì thật sự đây đúng là một việc hôn nhân rất tốt.

Ít nhất người này cũng không khiến nàng chán ghét, nàng cũng thích cách sống ở Giang Nam. Cho dù sau này hôn nhân của bọn họ tan vỡ, dựa vào tính cách của Dương Ôn Xuyên thì có lẽ cũng sẽ không làm gì với nàng đâu.

*

Hai ngày nay khá là bận rộn, bởi vì qua mấy ngày nữa thì Thánh Thượng sẽ đi đàn hiến tế ở ngoại thành phía bắc. Sớm từ ba ngày trước thì Lễ Bộ đã bắt đầu bận việc, hành cung cách đàn hiến tế ở ngoại thành phía bắc khá xa, thậm chí ở trong khu vực săn bắn của hoàng gia ở phía Bắc.

Chuyến này nhân lực đông đúc, ngoại trừ quan viên được phái ra ngoài và một số đại thần được lưu lại trong cung thì còn lại đều phải đi cùng. Những quan viên từ nhị phẩm trở lên thì có thể mang theo người thân, số lượng người đi rất nhiều thì hành trình sẽ chậm hơn. Lần này đi đến ngoại thành phía bắc, một đi một về chắc cũng phải mất ba bốn ngày.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.