Nhặt Nhầm Thoại Bản Lậu, Ta Bắt Được Phu Quân Như Ý

Chương 76



Tang Yểu căn bản không biết là Tạ Uẩn có ý gì, vậy không phải là hắn đang thừa nhận chuyện tối hôm qua sao?

Nàng im lặng không nói nên lời một lúc, biết việc đã đến nước này thì cãi nhau với Tạ Uẩn cũng không có ý nghĩa gì. Nàng hít sâu một hơi hỏi: “Vậy ông ta có biết ta là ai không?”

Tạ Uẩn nói: “Không biết.”

Tang Yểu thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó thì nghe thấy nam nhân tiếp tục bổ sung: “Ta không biết là ông ta có biết hay không.”

Tang Yểu mím môi lại, cảm thấy không vui, nàng nhỏ giọng oán trách nói: “Ngươi rất phiền đó, khi nói chuyện thì có thể nói rõ ràng được không hả?”

Rốt cuộc Tạ Uẩn cũng liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: “Thật đáng tiếc, bây giờ A Xuyên ca ca khiến ngươi không phiền kia lại không rảnh nói chuyện với ngươi.”

Tang Yểu cũng chỉ kêu A Xuyên ca ca có một lần, nam nhân này cứ dùng cái này châm chọc để nàng mãi, Tang Yểu càng thấy phiền hơn.

Nàng xoay đầu đi không muốn nói chuyện với hắn.

Tuy nhiên cơn tức giận của Tang Yểu đến rất nhanh rồi đi cũng rất nhanh, cách một lúc thì nàng đột nhiên nhớ tới chuyện buổi sáng hôm nay gặp được Nhung Yến. Nàng lại thật sự nhịn không được muốn chia sẻ với Tạ Uẩn.

Tạ Uẩn là người duy nhất nàng có thể chia sẻ chuyện này.

Hắn trông có vẻ thân thiết với Thái tử điện hạ, cũng không biết hắn có nói chuyện này với Lục Lệ không?

Nghẹn hơn nửa ngày, Tang Yểu yên lặng bước hai bước về phía Tạ Uẩn. Nàng vừa muốn nói chuyện với hắn thì bên tai lại lần nữa vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc kia.

“Tang cô nương!”

Tang Yểu giật mình, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lục Lệ và Nhung Yến đang đứng chung một chỗ. Lục Lệ chào hỏi với Tang Yểu sau đó nói chuyện với Tạ Uẩn: “Tự Bạch, tại sao ngươi lại ở đây? Cô đã đi tìm ngươi rất lâu đó.”

Nhung Yến liếc mắt nhìn Tạ Uẩn rồi lại nhìn Tang Yểu đang đứng bên cạnh Tạ Uẩn, hỏi: “Thì ra Tang cô nương quen biết với Tạ đại nhân.”

Khi có quá nhiều người thì Tang Yểu rất không được tự nhiên, đặc biệt là nơi này còn có một Nhung Yến luôn khiến nàng sợ hãi. Nàng lắc đầu nói: “…… Gặp qua vài lần thôi.”

Tạ Uẩn cũng không mở miệng phủ nhận.

Khi Lục Lệ và Tạ Uẩn nói chuyện với nhau, ánh mắt của Nhung Yến vẫn luôn như có như không dừng ở trên người Tang Yểu.

Không biết có phải là ảo giác của hắn không mà hắn luôn cảm thấy nữ tử này hơi sợ hắn nhỉ? Không chỉ có sợ mà ánh mắt nàng khi nhìn hắn thì luôn trốn tránh, buổi sáng cũng giống như vậy.

Ngoài ra, càng kỳ quái hơn là hôm nay hắn thuận miệng hỏi thì mới biết được ngày hôm qua Tang Yểu không đi đến đại điện.

Vậy thì nàng đi đâu?

Nếu nàng có thể không cần đi đại điện thì tại sao có thể bị Minh Dung đuổi ra ngoài dễ như trở bàn tay? Tiểu cô nương nhìn mềm như bông này chẳng lẽ thật sự rất dễ nói chuyện sao?

Kêu nàng đi ra ngoài thì nàng đi ra ngoài, thậm chí không suy xét một chút xem buổi tối nàng ở chỗ nào.

Lúc này nhóm người đã đi ra khỏi ngôi chùa, Tang Yểu luôn nhớ kỹ lời nói của Tạ Uẩn, cố gắng không ở chung một chỗ với Nhung Yến nên nàng tìm cơ hội lấy một cái cớ rồi rời đi.

Nàng lập tức đi về phía chiếc xe ngựa ngày hôm qua mình đã ngồi sau đó ngồi xuống.

Bởi vì đàn tế trời ở ngoại thành phía bắc cũng coi như không quá xa, cho nên nhóm người đi một buổi trưa thì đã đến nơi.

Bởi vì đã sớm tính toán thời gian cho nên dù cho đã tới nơi thì mọi người cũng muốn phải chờ một đêm trước. Đợi đến giờ Thìn một khắc vào buổi sáng ngày mai mới tiến hành đúng giờ.

Nhưng chuyện đó không có quan hệ gì với Tang Yểu.

Trong nhóm người đông đúc này, nàng vừa không phải là con gái tông thất cũng không phải là con gái thế gia. Nàng là người ít bị chú ý nhất ở trong nhóm người này.

Nàng bước xuống xe ngựa, cầu nguyện ở trong lòng rằng tuyệt đối đừng để nàng ở chung phòng với Minh Dung.

Trời cao giống như nghe thấy lời cầu nguyện của nàng, sau đó cố tình không muốn làm nàng được như ý nguyện.

Chờ khi nàng được cung nữ của hành cung dẫn vào trong phòng thì Minh Dung đã ở bên trong.

Minh Dung thoải mái ngồi trên ghế, trong tay bưng ly trà nóng, nhẹ nhàng uống từng ngụm nhỏ. Sau đó nàng ta chậm rãi nhấc mi mắt lên nhìn Tang Yểu, nói: “Tang cô nương, lại là ngươi à.”

Trong lòng Tang Yểu đã rất mỏi mệt.

Nàng né tránh ánh mắt của Minh Dung, ừ một tiếng nói: “……Có khả năng là danh sách cố định suốt một đường.”

Minh Dung ừ một tiếng, rất đồng ý.

Nàng ta đặt tách trà xuống sau đó chỉnh sửa vạt áo, ánh mắt một lần nữa dừng ở trên người nàng.

Nàng ta nói: “Tang cô nương, ta có một chuyện cảm thấy khó hiểu rất lâu.”

Tang Yểu sửng sốt một chút, nàng nói: “Cô nương mời nói.”

Minh Dung nói: “Đêm qua ngươi không đi đến đại điện, vậy ngươi đã đi đâu?”

Trong phòng được đốt hương mát lạnh thoang thoảng.

Tang Yểu lại theo bản năng nắm chặt ống tay áo của mình, bởi vì chột dạ và căng thẳng nên đầu óc của nàng hầu như trống rỗng.

Minh Dung và Lý Dao Các khác nhau, ác ý của Lý Dao Các rất rõ ràng mà Minh Dung thì sẽ không trực tiếp châm chọc hoặc nhục mạ nàng cái gì.

Nàng ta khinh thường làm như thế, sự kiêu ngạo khắc sâu vào trong xương cốt, đối với nàng mà nói thì việc nàng ta ra lệnh chiếm đa số và thường rất hùng hổ doạ người

Đúng vào giờ phút này, một câu nhẹ nhàng bâng quơ này khiến Tang Yểu cảm thấy như Minh Dung đang thẩm vấn nàng, cũng giống như là đang uy hiếp nàng, cho nên làm nàng vô cùng căng thẳng.

Tang Yểu cũng không để ý đến sự khinh thường và kiêu ngạo của Minh Dung, nàng chỉ lo lắng sau khi nàng bị lộ thì người phía sau sẽ làm gì với nàng.

Minh Dung nhìn chằm chằm nàng tiếp tục hỏi: “Tại sao không nói lời nào?”

Nàng ta mỉm cười, nói: “Tang cô nương, ta chỉ tò mò hỏi một chút thôi, đừng căng thẳng quá.”

Tang Yểu nhìn sang chỗ khác, nói: “…… Ta có cái gì mà căng thẳng chứ?”

Nàng mím chặt khóe môi rồi ngồi xuống, không ngừng nói với bản thân là Minh Dung căn bản không có khả năng biết chuyện xảy ra ở trong phủ công chúa, nàng nói: “Ta thật sự không đi tụng kinh.”

Nàng ép bản thân bình tĩnh lại, thật giả lẫn lộn nói: “Bởi vì khi còn nhỏ ta từng sống trong chùa, sau này khi lớn lên ta hầu như không đụng tới kinh Phật nữa.”

“Ta quên mất rất nhiều, ta sợ đọc không trôi chảy sẽ làm phật ý Phật Tổ.”

“Cho nên ta hỏi tiểu hòa thượng là còn phòng nào trống không?”

Minh Dung lại nói: “Nếu đọc không trôi chảy thì tại sao lại miễn cưỡng bản thân đến đây?”

Đi cùng với Tang Yểu hầu như là con gái tông thất, cũng có một chút huyết mạch của hoàng thất. Nếu không có ai trong đó âm thầm ra tay thì có lẽ Minh Dung sẽ tuyệt đối không tin.

Tang Yểu nhanh chóng nói: “Là phụ thân của ta, ông ấy cảm thấy ta cứ mãi ở trong phủ không ra khỏi cửa cho nên muốn dẫn ta đi nhìn thấy việc đời.”

Minh Dung không nói gì, Tang Yểu cũng không biết nàng ta tin hay là không tin.

Cách một lúc lâu, Minh Dung mới hiểu rõ nói: “Thì ra là như vậy.”

Nàng ta bắt chéo hai chân, mũi chân nhẹ nhàng đong đưa, lại nói: “Nếu là như vậy thì không bằng ngươi trực tiếp nói với ta là ngươi không muốn đi tụng kinh là được rồi.”

“Tang cô nương không cần miễn cưỡng bản thân như vậy.”

Tang Yểu cảm thấy từ trước đến nay đầu óc của nàng chưa bao giờ thanh tỉnh như vậy, chưa bao giờ nhạy bén giống như ngày hôm nay. Sắc mặt của nàng bình thường nói: “Ta sợ Minh cô nương khó chịu với ta, cảm thấy ta gian dối, lỡ như truyền ra ngoài……”

Minh Dung gật đầu nói: “Tang cô nương, không sao hết. Ta rất dễ nói chuyện.”

Lời này rất quen, lúc trước Nhung Yến cũng nói qua với nàng như vậy, không hổ là người từng “ngủ” cùng nhau.

Tang Yểu mỉm cười xấu hổ.

Nàng đoán rằng có lẽ là nàng đã tránh thoát được kiếp nạn lớn này.

Suốt một buổi trưa nàng ở trong phòng không dám thở mạnh một tiếng nào, nàng không dám làm bản thân quá mức căng thẳng vì như vậy sẽ dễ bị nhìn ra được. Cũng không dám làm cho bản thân quá mức thả lỏng, lỡ như để lộ ra cái gì thì nàng hoàn toàn xong đời.

Căn cứ theo quẻ tượng, Lễ Bộ quyết định thời gian hiến tế là giờ Thìn một khắc ngày mai.

Tới gần buổi chiều thì bọn họ mới đi tới hành cung phía bắc, thời gian chuẩn bị có vẻ hơi gấp gáp. Bởi vì Tang Yểu không muốn ở chung một phòng với Minh Dung cho nên tới gần tối thì nàng đã tự đi ra ngoài.

Vội vàng đi tới đi lui, một mình Tang Yểu đi một lúc, sau đó nàng nhìn thấy Tạ Uẩn ở trước một cung điện.

Tang Yểu dừng bước chân lại, nghĩ thầm tại sao ở đâu cũng có thể gặp phải Tạ Uẩn vậy?

Giờ phút này bên người hắn có một vị lão thần đang đứng, ông ta quay lưng lại với Tang Yểu, nàng nhìn không rõ dung mạo của ông ta.

Vị lão thần kia đang đứng trước mặt Tạ Uẩn, sắc mặt không được tốt lắm, ông lạnh lùng sắc bén nói cái gì với Tạ Uẩn, còn giơ tay ra hiệu gì đó trông có vẻ hơi kích động. Mà sắc mặt của Tạ Uẩn không kiên nhẫn, rất có tư thế ngay sau đó muốn phất tay áo rời đi.

Phía sau hai người là thái giám và cung nữ đang bận rộn, người của Lễ Bộ ra ra vào vào, ngẫu nhiên sẽ đến xin vài câu chỉ thị. Vị lão thần kia vội vàng ra lệnh vài câu, sau đó lại nói chuyện với Tạ Uẩn một lần nữa.

Tang Yểu cảm thấy hơi mới lạ.

Tạ Uẩn đang cãi nhau với người khác sao?

Có một chút giống nhưng lại có một chút không giống.

Trên thực tế, Tạ Uẩn thật sự không cãi nhau mà là Tạ Các lão đang đơn phương chỉ trích hắn.

Tuy năm nay Tạ Hoàn Chi đã hơn bốn mươi tuổi nhưng trông ông vẫn vô cùng cao lớn, chỉ là uy thế tích lũy nhiều năm khiến ông trông rất khó gần. Ông nhỏ giọng nói: “Hôm nay con cần phải nói ta biết nữ tử ngày hôm qua là ai?”

Tạ Uẩn mặc kệ ông.

Tạ Hoàn Chi nói tiếp: “Hôm nay nếu Trần Khả không nói cho ta biết thì ta cũng không biết con dám can đảm làm việc hoang đường kia với người khác ở trong chùa!”

Tạ Uẩn nói: “Chứng kiến là sự thật, nghe thấy là sự thật sao? Tạ Các lão, ngài cũng quá nông cạn rồi.”

Tạ Hoàn Chi hừ lạnh một tiếng, nói: “Ồ, cho dù là không có thì hơn nửa đêm con dẫn người ta về phòng làm cái gì? Nói chuyện phiếm à?”

Tạ Uẩn lại không để ý đến ông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.