Liêu Viễn San mệt mỏi ngồi tại ban công nhìn chiếc xe quen thuộc dần dần tiến ra cổng rồi mất hút ở ngã rẽ phía cuối đường.
Nó mệt mỏi nhắm mắt lại, thả hồn theo cơn gió lớn vừa thổi qua, gió vô tình thổi khô vài giọt nước vừa tuôn ra khỏi khóe mắt.
Nó mở miệng khẽ ngân nga bài hát mà nó yêu thích nhất
"...Anhlàbàihátdởdang kiếp nàycủa tôi
Là bài hát dang dở mà tôi đã hát đến khàn giọng
Vì sao khi nghe xong anh lại nhìn tôi cười lạnh lùng
Trong hồi ức của tôi, mọi thứ lại hiện về chẳng chút vương vấn
Thì ra tất cả những gì tôi hát chỉ là về nỗi cô đơn..."
(Bàihátdangdở - TiếtChíKhiêm)
Càng hát càng tịch mịch cô đơn, Liêu Viễn San bước vào nhà đi tới thư phòng mở máy tính lên truy cập vào Weibo. Thấy trên thanh ghi nhớ tài khoản có tài khoản của anh, nó thoát ra đăng nhập vào tài khoản của mình. Tìm tên "Liêu Tịch". Một loạt người tên liêu tịch hiện ra, đa số đều có ảnh đại diện là ảnh của anh. Click vào kết quả đầu tiên, nó hơi bất ngờ, anh có 370 vạn người theo dõi, kéo xuống một chút. Nó nheo mắt nhìn dòng chữ trên màn hình:
Lúc 14h32 Năm 2014 Tháng 12 ngày 20 từiphone 6 plus"
Từ nửa năm trước sao? Vào đúng ngày cưới của anh. Nó nên nghĩ người anh nhắc tới là ai đây? Là Điềm Mạt La... Hay là nó?
Nhấp vào chỗ bình luận, vô số người an ủi anh, họ nói anh đừng buồn nữa, sớm muộn gì cũng sẽ có người khác yêu thương anh hơn. Kết quả Liêu Tịch chỉ trả lời một tiếng "Ân!"
Bên ngoài truyền đến một hương thức ăn, nó đột nhiên vô cùng buồn nôn. Chạy ra ngoài nôn thốc nôn tháo, nhưng vẫn không có gì vì từ chiều đến giờ vẫn chưa ăn gì.
Xoa xoa bụng, Liêu Viễn San nhờ Hạ tổng quản gọi xe chở nó ra ngoài đi dạo một chút cho khuây khỏa. Nhưng bà tuyệt đối ngăn cản, bà cho người dìu nó lên phòng rồi chăm sóc kỹ lưỡng.
Liêu Tịch tâm tình không tốt lái xe tới Lâm gia đón Lâm Vĩnh Kỳ tới chỗ hẹn, cô đắc ý cười tươi "Không ngờ tới tôi dùng chiêu này bắt anh vứt bỏ nhóc con kia?"
Anh không nói gì, chỉ im lặng lái xe. Nói một hồi không ai đáp trả cô cũng tự mình ngậm miệng.
Vào tới nhà hàng, hai người buộc phải cùng nhau vào trong, nhưng trong lòng Liêu Tịch lúc này hoàn toàn chỉ nghĩ đến Liêu Viễn San.
"Con rể! Con gái chúng ta nó còn chưa đủ tốt chúng ta đều biết, bất quá nó có điểm nào làm con phật ý con cứ nói ra!" Lâm Dĩ Thần cười nói đầy ngụ ý, ông nhìn anh rồi quay sang Liêu Xán cười khách sáo.
Liêu Tịch hoàn toàn không nghe thấy, vai bị Lâm Vĩnh Kỳ lay lay mới giật mình "À, vâng!"
"Con thất thần như vậy có phải vì hôm nay Vĩnh Kỳ trông rất thuận mắt có phải không!" Liêu Xán góp lời, đỡ bớt sự thất lễ của con trai. Anh cũng không nói gì, chỉ miễn cưỡng c
"Ông thông gia quá lời rồi!" bà Lâm che miệng tủm tỉm cười. Lâm Vĩnh Kỳ ngồi một bên giả vờ ngại ngùng kéo kéo tay áo mẹ mình, cúi đầu nâng ly nước lọc uống một ngụm nhỏ.
Hai bên nói cười qua lại cũng gần 10h tối mới tàn tiệc, Lâm Dĩ Thần còn bắt anh hứa sẽ thương yêu chăm sóc cho Lâm Vĩnh Kỳ, bằng không cái giá anh phải trả vô cùng lớn, nhưng dù gì ông biết anh sẽ không ngốc nghếch phạm sai lầm.
Tâm tư nôn nóng quay về gặp Liêu Viễn San, Liêu Tịch nhanh chóng đồng ý, giả vờ nhận điện thoại từ công ty rồi cáo từ.
Quay về nhà, thấy thiếu niên yên ổn ngủ, anh mới yên tâm. Đi tắm một chút rồi quay ra nằm xuống cạnh nó. Liêu Tịch ôn nhu cười, vén tóc trên trán nó ra nhẹ đặt lên đó một nụ hôn. Cảm nhận được hơi thở đều đặn của nó, anh ôm nó vào lòng. Liêu Viễn San thật ra đã dậy từ lúc anh về, nó chỉ là giả vờ ngủ. Thấy nam nhân ôm mình vào lòng, nghe nhịp tim của anh đập, nó cựa mình, im lặng nằm cảm thụ hạnh phúc đang trào dâng trong tim.
Hiện tại nó nghĩ, nếu anh đã đối tốt với nó như vậy tại sao nó lại cứ phải trốn tránh. Tự mình tổn thương mình? Thứ hạnh phúc này không rõ thật giả dài hay ngắn, nó tình nguyện vì anh cá cược thêm một lần nữa.