Nhất Niệm Chân Ái

Chương 19: 19: Mẹ Con Cãi Vã




Đan gia!
Không khí trong nhà họ Đan hôm nay có vẻ hơi u ám.

Mấy người làm cũng biết điều mà việc ai nấy làm chứ không dám quẩn quanh trong nhà.

Nguyên nhân chủ yếu cũng do họ sợ nữ chủ nhân Đan gia.

Đan phu nhân từ đêm qua không biết vì chuyện gì mà đột xuất trở về từ nước Mỹ xa xôi.

Không những vậy nét mặt bà còn rất âm trầm, vừa nhìn liền biết không nên lại gần bà lúc này.

Đan phu nhân trước nay vốn lạnh lùng, nghiêm khắc, bà không thuộc tuýp người phụ nữ của gia đình luôn dịu dàng, hòa nhã.

Phải nói bà chính là một nữ cường nhân mà nhiều người phải kính nể.

Kể từ khi chồng bà mất, mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều đến tay bà.

Thậm chí bà còn phải đương đầu với bao khó khăn trên thương trường chỉ để giữ vững tâm huyết của chồng.

Trong công ty, những cổ đông lớn vẫn luôn dòm ngó chiếc ghế chủ tịch hội đồng quản trị của chồng bà.

Sau khi ông mất, cơ hội của những người đó lại càng thêm lớn.

Họ đã từng gây rất nhiều khó khăn đối với bà, bà đã phải tận dụng bao công sức, bao mối quan hệ mới dẹp yên được những kẻ tham vọng đó.

Bây giờ tập đoàn cũng đã lớn mạnh, bà vốn phải được nghỉ ngơi và giao lại mọi chuyện công ty cho con cái.

Nhưng vừa nghĩ đến hai đứa con của mình, bà lại thấy đau đầu.

Một đứa thì đam mê ngành y, mặc kệ mọi sự phản đối của bà, nó đã học và trở thành bác sĩ tài giỏi.


Còn một đứa luôn làm trái ý bà, lại chạy đi học ngành thực vật học.

Như vậy còn chưa nói tới, sau khi tốt nghiệp cô còn không yên phận làm đại tiểu thư mà chạy đi làm một nhân viên nhỏ bé cho người ta.

Làm vậy không phải là khiến mặt mũi của Đan gia mất hết sao? Đây cũng chính là lý do bà trở về đột ngột như vậy.

Ngồi trong phòng khách, Đan phu nhân mặt không chút biểu tình vừa đọc báo vừa uống trà.

Nhìn tư thế của bà dường như đang chờ ai đó.
Ngọc Nhiên uể oải đi vào nhà, cũng đã hơn hai tháng nay cô chưa về đây, cũng có chút nhớ nhớ.

Hôm nay vừa nhận tin tức của dì Hà rằng mẹ cô về, cô liền vội hoàn thành sớm công việc để trở về.

Mẫu hậu đại nhân của cô không biết vì lý do gì lại triệu tập đột xuất như vậy.

Xem ra phải chuẩn bị tâm lý trước thôi.

Vừa nhìn thấy mẹ mình lạnh lùng ngồi đó Ngọc Nhiên liền xúc động không thôi.

Đã lâu không gặp mẹ, cô nhớ bà nhiều lắm, vì vậy cô liền tươi cười xán lại gần ôm lấy tay bà nũng nịu nói:
- Mẹ..

sao mẹ về mà không báo cho con trước? Người có biết là con rất nhớ người không?
Đan phu nhân buông tờ báo xuống, liếc mắt nhìn người đang không ngừng nịnh hót mình.

Con gái nhỏ đã lớn vậy rồi, thật hoài niệm những tháng ngày nó còn đỏ hỏn.

Bà khẽ cất giọng:
- Con còn biết đến người mẹ này sao? Mẹ tưởng trong mắt con chỉ có cuộc sống phiêu diêu tự tại ngoài kia?
Ngọc Nhiên vừa thấy mẹ nói như vậy liền chột dạ, mặt tỉnh bơ đáp:
- Mẹ, làm gì có, trong lòng còn ai là nhất không phải mẹ biết rồi? Chỉ cần mẹ cần con liền gì cũng không quản mà đến bên mẹ nha!
- Thật?

Ngọc Nhiên gật đầu như gà mổ thóc.
- Vậy con ngay lập tức nghỉ việc ở Dương thị cho mẹ!
Ngọc Nhiên đưa mắt nhìn mẹ mình, đây mới là lý do khiến bà trở về đột ngột như vậy? Vậy mà hồi nãy cô còn nghĩ bà nhớ mình nên mới về cơ đấy! Tự cười bản thân suy tâm vọng tưởng quá nhiều, mắt cô trở nên ảm đạm dần.

Cũng đúng, nếu không phải chuyện quan trọng gì thì mẹ gọi cô về làm gì chứ? Mẹ con cô chưa từng có một lần ngồi nói chuyện với nhau tử tế.

Mặc dù cô rất muốn, nhưng hai người họ vốn luôn khắc khẩu.

Tính cô lại không kiên nhẫn, nhã nhặn như bao tiểu thư khuê các khác.

Vừa trông thái độ của bà như vậy, cô liền biết không thể nói chuyện nhỏ nhẹ với bà được nữa.

Thôi thì đành chuồn êm vậy, buông tay bà ra, cô đứng dậy vừa nói vừa toan lên lầu:
- Nếu mẹ về là vì chuyện này, vậy thì con không có gì để nói cả, con xin phép.
- Con đứng lại.

_ Đan phu nhân vừa trông thái độ bất cần, không hợp tác của Ngọc Nhiên, liền quát cô.

Ngọc Nhiên thở dài, bất đắc dĩ quay người lại ngước nhìn mẹ mình mà hỏi:
- Còn chuyện gì nữa ạ?
- Mẹ nói rồi, ngày lập tức xin nghỉ việc ở công ty đó đi.

Mẹ không hiểu anh trai con dạy dỗ kiểu gì mà con lại làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy? Con nghĩ sao mà đi làm một nhân viên quèn tại Dương Thị chứ? Làm vậy thì Đan gia còn để mặt mũi ở đâu? _ Giọng điệu Đan phu nhân dần trở nên khinh miệt càng khiến lòng Ngọc nhiên thất vọng.

Cô đương nhiên sẽ không bao giờ làm theo ý bà:
- Mặt mũi của Đan gia không liên quan đến con, đó là công việc con yêu thích, không đời nào con sẽ từ bỏ nó.

Một nhân viên nhỏ bé thì sao? Nếu không có những nhân viên nhỏ bé như con, cái tập đoàn vĩ đại kia của mẹ có tồn tại nổi đến bây giờ không?
- Còn nữa, anh trai nuôi dạy con rất tốt.


Nếu con có gì không đúng thì là do con học được ở mẹ cả, làm ơn đừng có lôi anh ấy vào.
- Con nói cái gì? Con nói lại cho ta..

Hay cho câu mặt mũi Đan gia không liên quan đến con! Vậy con là đang mang họ của ai đây? Ai cho con cái sinh mạng này? Ai nuôi dưỡng con trưởng thành như bây giờ? Sao giờ con dám ăn nói như vậy với mẹ? _ Đan phu nhân đứng bật dậy đi tới trước mặt Ngọc Nhiên mà quát.

Âm thanh của hai người dần trở nên lớn hơn, có thể nói nói là mẹ có họ đang cãi vã.

Đan phu nhân không ngờ con gái bà lại có thể ăn nói như vậy với mình.

Bà thật sự không chấp nhận nổi chuyện này, sao nó có thể dễ dàng rũ bỏ trách nhiệm với gia tộc như vậy?
Ngọc nhiên cũng xúc động không kém, bao nhiêu nỗi uất ức cô luôn kìm nén bấy lâu nay đã đến giới hạn.

Nó như thác lũ đổ xô ra làm vỡ lớp vỏ bọc, bức phá ra ngoài:
- Phải! Sinh mạng con là do bố mẹ cho, nhưng nuôi dưỡng con trưởng thành..

câu này con phải hỏi mẹ rồi.

Mẹ thử nghĩ xem bao nhiêu năm nay mẹ có dành cho con một ngày trọn vẹn để chăm sóc, nâng niu vỗ về? Để dạy con biết cách làm người là như thế nào..

Mẹ có biết quá trình con trưởng thành đã có những chuyện gì xảy ra? Mẹ có biết điều mà con muốn nhất trong suốt những năm qua là gì không? Hay mẹ đã từng hỏi con muốn gì? Cái gì mẹ cũng không biết..

một chút cũng không! Vậy mà bây giờ khi con trưởng thành, mẹ lại chạy tới nói những lời này? Con được như bây giờ là anh trai cho, anh ấy vừa là cha vừa là mẹ của con.

Anh ấy cho con biết như thế nào để có được cuộc sống hạnh phúc.

Đó không phải là một cuộc sống đầy đủ tiện nghi, có nhiều tiền có bộ mặt của gia tộc.

Mà đó là cuộc sống tự do tự tại, có thể làm những gì mình thích, có thể thỏa mãn những đam mê bản thân mong muốn.

Được sống bên những người thân của mình.

Nhưng mẹ thì sao? Mẹ nghĩ mỗi tháng cung cấp tiền sinh hoạt cho con là đã hết trách nhiệm của một người mẹ? Vậy thì mẹ đã nhầm rồi, mẹ chưa từng hiểu con, mẹ chưa từng hiểu..
Ngọc nhiên nói một tràng dài, càng nói cô càng kích động.

Nhớ đến những tháng ngày khó khăn nhất cô phải vượt qua.


Lúc đó cô cần mẹ ra sao? Nhưng bà chỉ nói một câu - bà bận.

Ngày họp hội phụ huynh toàn trường cô mong muốn bà tới ra sao..

nhưng bà chỉ nói - bà bận.

Ngày cô đạt giải nhất cuộc thi khoa học kỹ thuật toàn quốc, cô mong muốn mẹ mình có thể chứng kiến giây phút hạnh phúc ấy bao nhiêu! Nhưng bà không đến, chỉ vì..

bà bận.

Vậy tại sao bây giờ bà không bận luôn đi? Cuộc sống của cô vốn đã đi vào quỹ đạo.

Tại sao bà còn tới làm xáo trộn mọi thứ mà cô đã dày công xây đắp? Tại sao..

Hai hàng nước mắt cô chảy dài mọi uất ức đều tuôn ra hết.

Vừa nói xong cô đã chạy đi ra ngoài, tốc độ dưới chân chưa hề giảm.

Cô muốn chạy thật nhanh..

chạy khỏi ngôi nhà luôn lạnh lẽo kia..

chạy khỏi người mẹ luôn vô tâm vô phế với cô.

Cô muốn tìm một nơi bình yên để dừng chân, để bình tâm lại.
Đan phu nhân mắt ngấn lệ đứng đó, bà không ngờ điều mình phải nhận sau mọi chuyện lại là những lời nói đầy uất ức của con gái.

Bà biết mấy năm nay đã thiệt thòi cho cô, nhưng không phải chỉ vì bà muốn cho anh em họ một cuộc sống tốt hơn hay sao? Bao lâu nay xa con, bà cũng đau lắm chứ.

Tim bà thắt lại, khẽ đưa tay vịn tường, tự nhiên bà có cảm giác muốn khóc quá.

Đã quật cường như thế bao nhiêu năm..

giờ bà cũng không còn đủ sức mà chịu nổi rồi.
Thật xin lỗi con gái của mẹ!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.