Trần Diệu mỗi ngày đều đến thăm tôi, lần nào đi cũng mang theo một ít điểm tâm hoặc hoa quả. Những lúc hắn im lặng chuyên tâm ngồi gọt táo hoặc lột cho tôi chuối hương, tôi liền nhịn không được bật cười. Hắn từ khi nào thì biết hầu hạ người khác rồi?
“Ngốc không bằng cậu!” Tôi vẫn cười như cũ, ngoan ngoãn hé miệng ra, hắn bỗng nhiên bất động và ngẩn ngơ nhìn tôi, ngay sau đó miếng táo kia bị hắn ném xuống đất, môi hắn cũng lập tức đè lên.
Đây là một nụ hôn kịch liệt tưởng chừng như muốn đem tôi nuốt vào, bộ quần áo bệnh nhân trên người bị hắn kéo giữ lại, bàn tay nóng bỏng chạy khắp làn da trần trụi của tôi.
Chúng tôi… dường như đã rất lâu không có làm.
“Trần Diệu……” Tôi gian nan kháng cự, “Nơi này là … bệnh viện đó!”
“Tôi mặc kệ! Tiểu Vi, tôi không chịu nổi…” Tay tôi bị hắn đặt lên hạ thân nóng rực của hắn, nơi đó quả nhiên hết sức căng thẳng.
“Bên ngoài có người kìa…” Tôi nhắc nhở lý trí lung lay sắp đổ của hắn, mặc dù tôi cũng sắp nhịn không được nữa.
“Tôi mặc kệ……Tiểu Vi……” Hắn thì thào mút cắn xương quai xanh của tôi, “Có người… thích nghe thì cứ để họ nghe đi!”
Vậy được rồi… Tôi cũng không quan tâm nữa!
“A……” Tôi kiềm không được kêu thành tiếng, hắn thế nhưng lại cắn tôi…… Chết tiệt, dùng sức như vậy, bộ muốn đem thịt tôi cắn rớt xuống luôn sao?
“Hỗn đản… Nhẹ chút đi!”
Hắn cười cười xấu xa, môi dần dần di chuyển lên trên, cắn từng chiếc nút áo giật ra, liếm lên hầu kết của tôi, sau đó khi tôi không nhịn được lần thứ hai mở miệng rên rỉ, liền một ngụm hàm trụ đầu lưỡi của tôi.
Rõ ràng đã rất quen thuộc, nhưng lại hận không thể dùng hết tất cả nhiệt tình mà ân ái.
Tiếng thì thầm xen lẫn tiếng thở dốc dữ dội, cơ thể tôi dán vào hạ thân hắn đang đong đưa ra vào. Vì cái gì chúng tôi đã dán sát gần nhau như vậy, đã muốn không thể gần hơn nữa, nhưng tôi lại chỉ cảm thấy bi thương đến mức tuyệt vọng?
Là thứ tuyệt vọng đến tận tâm can…… Giống như đây là lần cuối cùng chúng tôi điên cuồng ân ái với nhau, tôi cố gắng giữ chặt hắn, cắn lấy cổ hắn thì mới kiềm chế được bản thân mình không rơi lệ.
Trần Diệu, tôi yêu cậu, nếu không thể ở bên cậu, tôi cũng không còn khí lực nữa mà đi yêu người khác.
Ngày 28 tháng 7, là sinh nhật tôi 25 tuổi.
Tôi và Trần Diệu đi công viên trò chơi, hắn nói Tần Vi, chúng ta hãy cùng ôn lại khoái hoạt thời thơ ấu đi, chúng ta hôm nay sẽ đem hết tất cả trò chơi đều ngoạn hết một lần. Tôi cười khanh khách cùng hắn ngồi thuyền hải tặc, còn định đi tàu lượn siêu tốc nữa, nhưng hắn có chứng sợ độ cao nên thôi. Hắn bồi thường tôi, nói buổi tối sẽ cùng tôi ngồi vòng đu quay, khi lên đến đỉnh cao nhất, sẽ nhìn thấy cảnh đẹp nhất ở thành phố này.
Trần Diệu, cậu đã là cảnh đẹp nhất trong lòng tôi, đời này, tôi sẽ không gặp lại cảnh trí nào đẹp hơn so với cậu.
Khi màn đêm cuối cùng buông xuống, tôi và Trần Diệu gần như chơi hết một lượt các trò ở công viên. Lúc chúng tôi ngồi tựa vào nhau ở vòng đu quay, quả nhiên nhìn thấy hằng hà vô số ánh đèn xinh đẹp của thành phố dưới chân.
Cảnh đêm thành phố nguyên lai đẹp đẽ như vậy, làm người ta cơ hồ hít thở không thông.
Ngay khi vòng đu quay vận hành tới điểm cao nhất, Trần Diệu khẽ hôn tôi. Chúng tôi từng xem qua một bộ điện ảnh, trong đó có nói, đôi tình nhân thật lòng yêu nhau nếu cùng ngồi vòng đu quay lúc tới chỗ cao nhất mà hôn, thì sẽ vĩnh viễn được ở bên nhau, vĩnh viễn hạnh phúc.
Khi đó chúng tôi còn cười nhạo tên đạo diễn kia vớ vẩn, chỉ biết lừa mấy đứa nhóc thôi! Hiện tại lại nhắm hai mắt, thật cẩn thận cảm nhận nụ hôn sâu sắc này.
Quãng thời gian yên ả, thậm chí có chút nhàm chán khi bên nhau, chúng tôi chưa từng giống đôi tình nhân khác đi ra ngoài hẹn hò. Chúng tôi chưa từng sợ lãng phí thời gian như lúc này, cho nên luôn tận tình hưởng thụ khoảng thời gian không thể quay về.
Từ công viên trò chơi đi ra, Trần Diệu mua một con rùa nhỏ tặng tôi, nghiêm mặt nói: “Không được phép gọi nó là Trần Diệu, vạn nhất cậu lại giết nó thì sẽ phụ lòng tôi sao?”
“Thế tôi phải gọi nó là gì?”
“Gọi là gì hả? Gọi là rùa luôn đi? Cậu đồng ý gọi nó là vương bát tôi cũng không có ý kiến.”
“Cậu thực quê mùa quá!”
“Ha ha ha…… Nhưng cậu chính là ở trong tay cái tên quê mùa này đó, thế nào?”
“Ui! Cậu cắn tôi! Tên lưu manh nhà ngươi!”
Một đường vừa đi vừa đùa giỡn, hai tên vệ sĩ kia thủy chung tận chức đi sát theo sau chúng tôi, thật là làm khó cho bọn họ.
Thời điểm gần đến cửa bệnh viện, Trần Diệu dừng lại cước bộ, tôi nghĩ đến hắn sắp tặng tôi cái KISS chia tay như thường lệ, đang chuẩn bị giơ mặt đến, ai ngờ hắn đột ngột mở miệng: “Tần Vi, không phải ngày mai cậu xuất viện chứ?”
Tôi hơi sửng sốt: “Bác sĩ có nói thế.”
“Bắt đầu từ ngày mai, tôi… không đến gặp cậu được nữa.”
Tôi tựa như hiểu ra cái gì, tựa như cái gì cũng không hiểu được.
“Tần Vi, cậu đừng hiểu lầm, ý tôi là tôi có thể phải rời khỏi cậu một thời gian.”
“Bao lâu?” Tôi lẳng lặng hỏi.
“Nhiều nhất ba năm, đợi cho con rùa này to gấp hai, gấp ba lần hiện tại, tôi sẽ trở lại.”
“Cậu… sẽ trở về thật chứ?”
“Sẽ về.” Hắn một phen ôm tôi, cuối cùng buông ra, nhẹ nhàng lấy tay đè lại hai má tôi, “Nhất định sẽ về.”
Ngày hôm sau, ba và mẹ cùng đón tôi xuất viện. Bọn họ đều không có hỏi mấy ngày nay tôi như thế nào, chỉ là mẹ nói muốn tôi đi ra nước ngoài với bà, lần này thái độ của bà phi thường kiên quyết, không cho tôi nói chữ “không”.
Ba dị thường yên lặng, tôi nghĩ bọn họ hẳn đều biết chuyện giữa tôi và Trần Diệu. Mặc dù tôi trong mắt họ vẫn không phải là đứa con đáng giá kiêu ngạo gì, nhưng ít ra cho đến bây giờ hiếm khi gây ra chuyện vượt quá giới hạn. Hiện tại vì một người đàn ông mà ầm ĩ như thế, còn thiếu chút nữa bỏ trốn, bọn họ cũng khó chấp nhận nổi.
Nhưng tôi không định xuất ngoại, chỗ nào tôi cũng không định đi. Trần Diệu từng nói, trừ khi hắn buông tay trước, nếu không tôi tuyệt đôi không thể rời bỏ hắn.
Tôi thật ích kỷ, tôi biết.
Những điều Nhiễm Linh nói qua, cũng không phải không ảnh hưởng đến tôi. Nhưng con người đều không phải vì chính mình mà sống sao? Tôi yêu hắn, là vì tôi được tình yêu hồi báo ngang nhau. Bây giờ chiếm được, vì cái gì tôi phải buông tay? Nhiều nhất về sau gian nan chút, tôi không quan tâm. Hắn phải hối hận, chờ khi đó nói sau, hiện tại nếu chúng tôi liều mạng phải được bên nhau, tôi đây liền nhất định phải có một cái kết cục.
Dù rằng là một kết cục không hoàn mỹ.
Tôi bị nhốt trong nhà, cả ngày mẹ trông chừng tôi, đồ ăn đều là ba đúng giờ đem lên, tôi bị cưỡng chế không được phép bước ra khỏi cửa nửa bước. Di động sớm bị tịch thu, dây mạng bị cắt, điện thoại hữu tuyến trong nhà cũng bị cất đi. Tôi nghĩ Trần Diệu sẽ không tốt hơn so với tôi là bao, ba mẹ hắn còn cứng rắn hơn cả ba mẹ tôi nữa, hắn làm sao có thể chạy đến ở bên tôi một thời gian dài như vậy, tôi cảm thấy không thể tin nổi.
Tình yêu chúng tôi đi đến đoạn này, thật không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung.
Sớm biết rằng sẽ vất vả như vậy, chúng tôi có lẽ sẽ không ở bên nhau chăng?
Chị Tiểu Thu và ba cùng đến gặp tôi, Trần Diệu là em họ của chị ấy, tôi không biết chị cảm thấy thế nào về chuyện chúng tôi. Chị nói với tôi: “Em và Trần Diệu … không nên ở bên nhau. Chú của chị đã quyết định cho Trần Diệu xuất ngoại, lần này không phải em và hắn có thể làm chủ.”
“Em đây cũng xuất ngoại.” Tôi lạnh lùng nói.
“Tần Vi.” Chị Tiểu Thu bất đắc dĩ nở nụ cười, “Không phải em muốn là được, ba em sẽ không cho em đi … Huống chi ngay cả Trần Diệu cũng không biết bản thân bị đưa đi đâu, em đi đâu để tìm hắn đây?”
“Thế thì hắn nhất định sẽ trở về, nhiều lắm là ba hay năm năm, chung quy sẽ không là suốt đời chứ?”
“Nếu là suốt đời thì sao?”
“Không có khả năng.”
Trần Diệu từng nói rồi, nhiều nhất là ba năm, đợi cho rùa con to gấp hai ba lần hiện tại, hắn sẽ trở lại. Tôi biết ý của ba mẹ Trần Diệu, bọn họ muốn bắt buộc Trần Diệu rời bỏ tôi, đợi hắn cuối cùng có ngày quên được tôi. Bọn họ sẽ không để hắn vĩnh viễn sống ở một quốc gia xa lạ, bọn họ chờ mong chuyển biến, chờ mong thỏa hiệp của Trần Diệu.
Trong mắt bọn họ, đồng tính luyến ái là thứ so với mãnh thú và nước lũ còn đáng sợ hơn chăng? Đứa con bọn họ làm sao có thể biến thành một kẻ “không bình thường” chứ? Làm sao có thể bị một kẻ “không bình thường” sống kề bên? Vì vậy, đau dài không bằng đau ngắn, đem chúng tôi triệt để tách ra mới là biện pháp tốt nhất.
Vì sao bọn họ thà chọn trắc trở như vậy cũng không chịu phóng cho tôi và Trần Diệu một con đường sống? Là chúng tôi làm bọn họ cảm thấy sợ hãi sao? Không thể chịu đựng được một đứa con luôn sáng suốt lại đi vì thằng đàn ông mà điên khùng như vậy, bọn họ đã có một đứa con trai vì đàn ông mà vứt bỏ hết thảy đi tha hương, cho nên tuyệt đối không cho phép đứa thứ hai giẫm lên vết xe đổ. Sợ tôi sẽ hủy hoại hắn, sợ tôi sẽ hủy hoại gia đình họ.
Bọn họ nghĩ tôi … không khỏi quá lợi hại……
“Chú chị là người cho đến giờ không ai dám cãi lại ông. Ông lần này rất tức giận, nếu em và Trần Diệu bí mật bảo trì quan hệ này thì cũng được thôi, nhưng hiện tại lại muốn công khai ra ngoài, hai người đều muốn cả đời không kết hôn, em nghĩ ông ấy làm sao có thể chịu được?”
“……… Trần Diệu sao rồi?”
“Hắn thật sự rất khổ.” Chị Tiểu Thu nhẹ giọng thở dài, “Hắn vì có thể được đến bệnh viện thăm em mỗi ngày, cơ hồ tuyệt thực, bị đưa đến bệnh viện truyền nước biển. Chú của chị không có biện pháp, đành phải nói, chờ em xuất viện xong thì hắn nhất định phải lập tức xuất ngoại, khi nào suy nghĩ thông suốt mới được trở về.”
“Trần Diệu nói như thế nào?”
“Hắn nói, vậy mọi người cứ từ từ lãng phí thời gian đi.”
Tôi quay đầu nhìn ngoài cửa sổ, tiếng ve kêu thực ồn ào, ngã tư đường sáng trưng vẫn yên lặng như vậy, ngẫu nhiên sẽ có đàn bồ câu tà tà bay qua, chốc lát biến mất ở phía chân trời.
“Chú cuối cùng vẫn là nhượng bộ, nói Trần Diệu sau khi rời khỏi đây, nếu dựa vào bản thân mà cũng có thể tạo ra chút sự nghiệp, nếu hắn có thể làm cho chú tin tưởng dù hắn cả đời không kết hôn, dù hắn không có gia tộc chống đỡ, cũng có thể có cuộc sống vẻ vang, ông liền chấp nhận.”
“Thật không?” Trần Diệu, cậu chung quy vẫn muốn vất vả khổ sở thế sao? Chúng ta đến tột cùng là vì cái gì? Loại thời điểm này tôi không thể bồi ở bên cạnh cậu, tình yêu của chúng ta, có thể chống lại không bị thời gian mài mòn hay sao?
Thật dài chờ đợi không có điểm dừng. Hết thảy đều phải dựa vào bản thân bắt đầu lại từ đầu, niềm tin duy nhất chống đỡ cho cậu, cái kẻ kêu là Tần Vi kia, chẳng lẽ sẽ không ở giữa dòng thời gian đằng đẵng lại một lần nữa bị chôn vùi ư?
“Trần Diệu nhờ chị chuyển lời đến với em, hắn không có buông tay, mãi mãi không buông tay.”
“Cảm ơn.”
Cảm ơn chị Tiểu Thu, tuy rằng chị không đồng ý tôi và Trần Diệu ở bên nhau, nhưng ít ra cho tôi hy vọng tiếp tục chống chọi.
“Hắn……Trần Diệu, đại khái lúc nào sẽ đi?”
“Có thể là tháng sau.”
“…….Em còn có thể gặp mặt hắn lần nữa không?”
“Chị nghĩ không có khả năng, Tần Vi. Tốt nhất vẫn là thử quên hắn đi, mấy đứa muốn ở bên nhau… Quá khó.”
Quá khó……
Từ nhỏ thầy giáo đã dạy chúng ta nếu gặp gian nan không được sợ, gặp trắc trở tuyệt không lùi bước, chỉ cần có lòng tin, có nghị lực, chắc chắn có thể vượt qua tất cả chướng ngại.
Thầy giáo nhất định không nghĩ tới lý luận này dùng ở trên hai người đàn ông gặp phải khốn cảnh.
Thầy giáo đều là kẻ gạt người.
Mùa hè tháng tám nóng bức, ba mẹ rốt cục bãi bỏ lệnh cấm đối với tôi, tôi nghĩ, chắc là Trần Diệu đã đi rồi. Hắn đi đến nơi bản thân không biết, tôi ảo tưởng khi hắn ngồi trong phi cơ, nhìn thấy mặt đất dưới chân dần dần trở nên mơ hồ, có thể cũng giống tôi hiện tại, khóe mắt khô cạn nhưng lại không thể khóc ra?
Tôi mỗi ngày đều ngồi trên sô pha xem TV, từ tin tức buổi sáng cho đến kịch trường đêm khuya, cứ như vậy sống qua tháng tám, lại tới tháng mười.
Mùa hè sắp chấm dứt, bầu bạn với tôi, chỉ có tiếng ve kêu bên tai vô tận.
Bà ngoại rốt cục qua đời.
Bà không biết chuyện tôi cùng Trần Diệu, bà chỉ tiếc nuối chưa kịp nhìn thấy tôi nắm tay một cô gái đến trước mặt bà, lời cuối cùng bà nói với tôi là: “Tiểu Vi, bà thực luyến tiếc con.”
Nước mắt tôi chồng chất lâu lắm cuối cùng mãnh liệt trào ra.
Mùa hè này, thế nhưng không có kỷ niệm vui vẻ nào, tất cả ký ức đều cùng với nỗi đau đớn xét nát con tim giống như thủy triều thổi quét tới, nhìn không thấy điểm cuối.