*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bãi cát trắng phau, nước biển trong xanh, bầu trời quang đãng không một gợn mây, đây là thời tiết tuyệt vời để chơi các môn thể thao dưới nước.
Tang Niệm ngồi dưới dù che nắng, vừa uống nước dừa tươi, vừa theo dõi thị trường chứng khoán Mỹ trên máy tính. Trong dịp Tết âm, mặc dù sàn chứng khoán trong nước đã đóng cửa nhưng sàn chứng khoán nước ngoài vẫn mở như bình thường. Anh không thích để lộ cơ thể mình ra trước mặt mọi người và cũng không khoái trò nghịch nước dưới nắng lắm, bởi vậy anh chỉ thay sang bộ quần áo mùa hè mát mẻ, không có ý định xuống nước.
Ở phía đối diện với anh, Thi Hạo đeo tai nghe bluetooth cũng đang tập trung ngồi trước máy tính tham dự cuộc họp trực tuyến. Đã là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn thì không có chuyện phân biệt giữa đi làm với tan tầm, lúc nào cũng phải giữ mình trong trạng thái chờ đợi để đối phó với đủ mọi tình huống khẩn cấp.
Cách họ không xa có một nhóm thanh niên đang cười đùa chơi bóng chuyền bãi biển, phía xa hơn trên biển là những tấm ván lướt sóng với các kích thước to nhỏ và màu sắc khác nhau, Trịnh Giải Nguyên và Kỷ Thần Phong cũng nằm trong số đó.
Vì là bãi biển tư nhân của khách sạn, chỉ cho khách hàng sử dụng nên trên bãi cát không có nhiều dù che nắng, khoảng cách cũng rất thưa, hoàn toàn không có cảnh chen chúc như ở bãi biển công cộng. Khách sạn cung cấp dịch vụ trà chiều, mang cho nhóm Tang Niệm một kệ điểm tâm tinh xảo ba tầng với nước dừa tươi, ngay cả Barca cũng được chia cho một miếng bánh nhỏ được đặc chế theo hình khúc xương.
Phải, Barca. Xuống máy bay Tang Niệm mới biết, hóa ra bọn Trịnh Giải Nguyên còn mang cả chó đi cùng.
Doberman nằm yên lặng dưới bóng dù, nghiêm túc thực hiện công việc của một chú chó bảo vệ, nó cảnh giác với mọi phần tử khả nghi muốn tiếp cận, bao gồm những người đẹp bikini bị thu hút bởi vẻ đẹp trai của nó.
Tang Niệm nhấp một hụm nước dừa mát lạnh sảng khoái qua ống hút, anh ngước mắt khỏi đống con số dày đặc, nhìn ra mặt biển cuồn cuồn sóng trắng. Tuy ốc tai điện tử có hiệu quả chống nước nhất định, nhưng nó cũng chỉ dừng ở mức độ chống mưa nước hắt chứ không thể để ngâm trong nước mà vẫn hoạt động bình thường. Kỷ Thần Phong đã tháo ốc tai điện tử trước khi xuống nước, vậy nên bây giờ anh không thể nghe thấy bất kì một âm thanh nào.
Vì chuyến đi lần này, Tang Niệm đã đặc biệt gửi trước phiên bản điện tử của khóa học ngôn ngữ kí hiệu cho Trịnh Giải Nguyên để cậu học một số kí hiệu cơ bản, để có ở trên biển thì cậu cũng giao tiếp được với Kỷ Thần Phong.
Trong đó, “nguy hiểm” và “cẩn thận” là hai kí hiệu mà Tang Niệm đã tận tình chỉ bảo cho Trịnh Giải Nguyên để cậu phải thuộc nằm lòng, anh còn dặn dò đối phương rằng lúc nào cũng phải chú ý tới vị trí của Kỷ Thần Phong, tuyệt đối không được ra quá xa bờ.
“Hồi tôi học lướt sóng, bố mẹ tôi còn chẳng trông chừng tôi đến mức ấy.” Trịnh Giải Nguyên thở dài trước sự cẩn thận của Tang Niệm, “Yên tâm đi, nhất định tôi sẽ đưa bác sĩ Kỷ về an toàn.”
Hai tấm ván lướt màu trắng ở phía rìa ngoài cùng bên phải hẳn là Trịnh Giải Nguyên và Kỷ Thần Phong.
So với Trịnh Giải Nguyên cưỡi sóng thành thạo thì Kỷ Thần Phong có hơi trầy trật hơn một chút, không phải lúc nào anh cũng đứng vững được trên ván, thỉnh thoảng bị mất thăng bằng, ngã ra khỏi ván lướt. Tuy nhiên, với người mới bắt đầu học, chỉ trong hai ngày đã có thể đứng vững trên ván và lướt theo nhịp sóng đã là một tốc độ học tập đáng kinh ngạc.
Hai người theo sóng trở về bờ, không có ý định bơi ra nữa, có vẻ đang chuẩn bị lên bờ nghỉ ngơi trong chốc lát.
Trịnh Giải Nguyên và Kỷ Thần Phong kéo theo tấm ván lướt sóng lớn, lần lượt đi về phía chiếc dù che nắng. Tang Niệm cầm ốc tai điện tử trên bàn, đứng dậy ra đón, liếc thấy hành động của anh, Thi Hạo phóng mắt nhìn ra xa.
“Hôm nay tới đây thôi.” Nói xong, gã kết thúc cuộc gọi video rồi gập máy tính.
“Bọn tôi về rồi!” Người Trịnh Giải Nguyên chưa đi đến nơi thì giọng đã vọng tới trước, “Khát quá đi mất, có gì uống không?”
Thi Hạo nhìn xung quanh, đưa trái dừa ướp lạnh trong xe đẩy nhỏ cho đối phương: “Vừa chặt.”
Trịnh Giải Nguyên cắm tấm ván xuống cát, cậu chạy nhanh mấy bước, chui vào dưới ô, sau đó nhận lấy trái dừa và đặt mông ngồi xuống chiếc ghế nhựa màu trắng.
Cậu há miệng thật to để húp nước dừa, thứ nước ngọt lừ chảy xuống cổ họng, Trịnh Giải Nguyên giải tỏa được cơn khát thì thở khà thoải mái, nằm ườn trên ghế như người không xương.
“Phê thật!”
Lúc này Tang Niệm và Kỷ Thần Phong cũng trở về dưới ô.
“Chơi vui không?” Tang Niệm cầm lấy chiếc khăn vắt trên lưng ghế, đắp lên người Kỷ Thần Phong.
“Ừ, rất thú vị.” Kỷ Thần Phong lau cằm với tóc đang rỏ nước, cũng ngồi xuống ghế.
Do hoàn cảnh gia đình mà từ nhỏ Kỷ Thần Phong đã sống tằn tiện, đến những chuyến đi chơi ngắn ngày quanh thành phố Hồng anh còn chẳng có chứ nói gì đến đi biển nghỉ mát, đây là lần đầu tiên anh được tận mắt nhìn thấy biển.
“Thế về sau năm nào mình cũng đến đây nhé.” Tang Niệm rất sẵn lòng thỏa mãn các nhu cầu của Kỷ Thần Phong, anh cũng thích ngắm nhìn dáng vẻ trở nên ngạc nhiên mừng rỡ của đối phương khi được trải nghiệm những thứ mới lạ.
Kỷ Thần Phong đang lau tóc thì chững lại, anh nhìn Tang Niệm đứng trước mặt một cách chăm chú, ý cười dâng lên trong mắt: “Sau này chúng ta có thể đến một vài nơi mà cả anh và em đều thấy thú vị.”
Thật ra với Tang Niệm thì nơi nào cũng giống nhau cả, thế giới rộng lớn đến vậy nhưng với anh cũng chỉ có hai nơi — nơi có Kỷ Thần Phong và nơi không có Kỷ Thần Phong.
“Ừ.” Nhưng anh không muốn làm đối phương mất hứng nên vẫn gật đầu.
Barca vốn đang nằm sấp dưới đất đột ngột đứng dậy, nó khẽ giọng kêu ủng oẳng, không nhịn được mà cọ mông vào chân Trịnh Giải Nguyên.
“Chắc Barca muốn đi nhà xí.” Trịnh Giải Nguyên cúi xuống cởi xích buộc vào chân bàn rồi đứng dậy nói, “Tôi sẽ đưa nó đi chỗ nào gần đây.”
Tang Niệm cũng đứng dậy theo: “Tôi đi cùng ông, vừa hay tôi cũng muốn đi vệ sinh.”
Trịnh Giải Nguyên dắt chó, khi quay người lại, cậu để lộ ra một hình xăm lớn màu đen trắng ở trên lưng. Dòng chữ tiếng Anh màu đỏ gắt lúc ban đầu đã biến mất, thay vào đó là hình chiếc đầu đang bốc cháy của một con sư tử. Con sư tử ngoác miệng gầm gào, cặp bờm hóa thành ngọn lửa đen kìn kịt, một nửa khuôn mặt của nó bị nhấn chìm trong ngọn lửa đen.
Nếu trước kia Tang Niệm không nhìn thấy lưng của Trịnh Giải Nguyên mà chỉ nhìn vào mỗi hình xăm này, anh hoàn toàn không ngờ được rằng nó là kết quả của sự sửa đổi.
Thi đồng âm với sư, Hạo là ánh sáng. Sư tử bị mà lửa bao vây thì chẳng phải là Thi Hạo hay sao? Ngay đến vết sẹo trên mặt cũng thể hiện ra, thằng cha Thi Hạo này thật chẳng chịu che giấu chút dục vọng chiếm hữu nào của bản thân, gã chỉ thiếu nước khắc tên mình lên cơ thể Trịnh Giải Nguyên nữa thôi.
(*) Thi (施) trong Thi Hạo đọc là shī, đồng âm với sư (
狮)trong sư tử cũng đọc là shī.“Xăm không đau à?” Tang Niệm liếc lưng đối phương, hỏi.
Một tay Trịnh Giải Nguyên dắt Barca, tay còn lại sờ lên lưng: “Vẫn ổn, hơi ngứa chút nhưng không đau. Ông có thấy con sư tử này siêu ngầu, siêu hợp với tôi không hả? Trước lúc xăm tôi cứ sợ thằng Thi Hạo nó lại làm xằng làm bậy, không ngờ nổi là lần này nó lại đáng tin cậy đến thế.”
Hình như Trịnh Giải Nguyên… không biết ẩn ý đằng sau hình xăm này. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu ấy vô tư như thế, Thi Hạo mà không nói ra thì chắc cậu chàng chẳng suy nghĩ sâu xa được như vậy.
“Đúng là rất hợp.” Tang Niệm lười vạch trần, anh gật đầu phụ họa.
Nhìn bóng lưng đang dần đi xa của Trịnh Giải Nguyên và Tang Niệm, Thi Hạo bĩu môi, dẫu biết hai người chỉ là bạn thân nhưng lòng gã vẫn chát chúa vô cùng. Hết cách, đã bao năm như thế rồi nên gã đã hình thành phản xạ có điều kiện, chẳng dễ gì mà sửa được.
“Quan hệ giữa họ tốt thật đấy.” Thi Hạo khoanh tay trước ngực, dựa vào lưng ghế mà lạnh lùng nói, “Du lịch muốn đi cùng, đi vệ sinh cũng muốn đi cùng.”
Kỷ Thần Phong vặn nắp chai nước khoáng, há miệng làm hai hớp, nghe vậy thì nhìn gã: “Cậu không có bạn sao?”
Đuôi mắt Thi Hạo không tự chủ được mà giần giật: “Tất nhiên là tôi có bạn.”
Kỷ Thần Phong khoác khăn tắm, hướng mắt ra bờ biển phía xa, đôi mắt hơi nheo lại vì gió: “Chẳng ai thích người yêu lúc nào cũng gây ra rắc rối cho mình cả. Cậu Thi, nếu cứ áp dụng thủ đoạn cưỡng chế thì sẽ bị ghét đấy.”
Thi Hạo cau mày, cười chế nhạo: “Ý cậu là tôi nên giả vờ đáng thương để giành lấy sự đồng cảm giống cậu ư?”
Trước kia gã cảm thấy kì lạ, không hiểu vì sao mà đối phương lại có thể chịu đựng được loại người giống như Tang Niệm, rõ ràng chẳng phải người thuộc cùng thế giới với nhau. Trong tưởng tượng của gã, chắc chắn Kỷ Thần Phong phải là người ăn nói khép nép, và là người phải nhún nhường nhiều hơn trong mối quan hệ giữa cả hai bên, bởi vì xuất thân, và cũng bởi vì sự khiếm khuyết của anh.
Kết quả, trải qua mấy ngày quan sát, gã nhận ra chuyện này hoàn toàn không phải như vậy. Mặc dù đúng là Kỷ Thần Phong có chiều theo Tang Niệm thật, nhưng rõ ràng Tang Niệm mới là người lệ thuộc vào anh và không thể rời xa anh hơn cả.
Tang Niệm bảo vệ anh như một con rồng tham lam bảo vệ kho báu của mình, không cho phép bất kì ai rình mò. Nó hoàn toàn bị đống châu báu rực rỡ phát sáng này làm cho mờ mắt, không nhìn thấy những chiếc nhọn hoắt ẩn dưới ngọc ngà, cũng không nhìn thấy bộ vuốt sắc nhọn đang vươn về phía mình.
Thi Hạo không nghĩ mong muốn bảo vệ bất bình thường này được hình thành trong Tang Niệm một cách tự nhiên, kết hợp với câu nói “thành Ruồi không có con mồi” của Kỷ Thần Phong, gã có lý do để nghi ngờ rằng chính Kỷ Thần Phong đã cố ý, hay nói cách khác là đã vô thức dùng hình tượng của kẻ yếu để chiếm lấy Tang Niệm, để đối phương ngày càng lún sâu vào thân phận “người bảo hộ”, không thể tự mình thoát ra được.
Đồng thời, anh cũng không tiếc công chăm sóc cho đời sống sinh hoạt của đối phương, nuôi đối phương thành thằng phế vật không có anh thì không sống nổi.
Không đúng, xét theo hoàn cảnh sống trước đây của Tang Niệm, có lẽ ngay từ đầu anh đã là một thằng rác rưởi vô dụng, Kỷ Thần Phong chỉ kéo dài nó mà thôi, điều này cũng giải thích cho lí do vì sao mà Tang Niệm lại có thể chịu đựng cuộc sống trong khu ổ chuột cùng đối phương.
Giống như nước ấm nấu ếch, “nàng Lọ Lem” của khu ổ chuột này đã hoàn toàn hòa mình vào trong sinh mệnh của Tang Niệm, cho đến khi đối phương không thể rời bỏ anh được nữa.
(*) Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà chết từ từ. Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn.Càng nghĩ, Thi Hạo càng thấy chuyện này có lý, gã hoàn toàn bị thuyết phục bởi chính logic của bản thân.
Kỷ Thần Phong duỗi thẳng cặp chân dài, anh cúi đầu nhìn chai nước khoáng trong tay, nghe xong mấy lời kia thì không kìm nổi mà thở dài, nói: “Thế cũng còn hơn là… đeo vòng cổ của chó cho người mình thích, nhỉ?”
Tuy Kỷ Thần Phong không biết chửi nhau, nhưng cách ăn nói của anh thật sự làm cho người ta nghẹn họng. Thi Hạo tức không nói năng gì được, và vì “thỏa thuận đình chiến” với Tang Niệm, không gây gổ được với đối phương, gã chỉ đành nuốt cục tức xuống, ra sức uống nước dừa cho hạ hỏa.
Khi Trịnh Giải Nguyên và Tang Niệm quay lại, họ thấy một người đang nhìn ra xa biển, còn một người thì đang cúi đầu chơi điện thoại, trạng thái sống yên ổn với nhau nhưng không ai nói chuyện với ai.
Vì thời gian còn sớm nên Trịnh Giải Nguyên vẫn muốn chơi thêm một lúc: “Sóng hơi nay tốt đấy, ra chơi thêm một tiếng nữa nhé?” Cậu nhìn về phía Kỷ Thần Phong.
Kỷ Thần Phong không gật đầu, không từ chối mà chỉ nhìn về phía Tang Niệm.
“Đi đi.” Tang Niệm tháo ốc tai điện tử trên tai Kỷ Thần Phong xuống rồi tiện thể hôn lên khóe môi anh.
“Đợi đã, tao cũng đi.” Thi Hạo đứng dậy, gã cởi áo, để lộ ra thân hình tráng kiện.
“Ơ? Vết thương trên vai mày còn chưa khỏi mà mày đã xuống nước rồi ư?” Trịnh Giải Nguyên dừng lại.
Kỹ thuật lướt sóng của Thi Hạo không tốt bằng Trịnh Giải Nguyên, hai hôm trước gã và một người mới học lướt sóng vô tình va vào ván nhau, suýt xảy ra chuyện, tuy chỉ bị trầy chút da nhưng nó vẫn làm cho Trịnh Giải Nguyên sợ khiếp vía khi nghĩ đến.
“Hay mày nghỉ ngơi trên bờ, ngủ một giấc rồi mai hẵng xuống nước?”
Thi Hạo đỡ tấm ván, nghe thế thì hơi giận, gã vừa định nói “Mày không chào đón tao chứ gì?” thì liếc sang Kỷ Thần Phong đứng bên cạnh, sau đó ma xui quỷ kiến thế nào mà gã lại nuốt ngược lời xuống, bỏ tay ra khỏi tấm ván.
“Ờ, thế bọn mày đi đi.”
Trịnh Giải Nguyên thoáng sửng sốt. Chuyện gì đang xảy ra thế này, cứ như nhìn thấy cảnh tai con chó cụp xuống vậy.
Sao không giận hả, mặt ủ mày chau như thế trông chẳng giống gã tẹo nào.
Khi Thi Hạo quay người lại, Trịnh Giải Nguyên tiến lên nắm lấy cổ tay gã, buột miệng thốt ra mấy lời giữ trong lòng: “Được rồi, đi chung đi. Nhưng mày phải cần thận đấy, đừng cách gần người ta quá.”
Trong lòng Thi Hạo nảy sinh chút cảm xúc phức tạp, được thật đấy à?
Gã ngước mắt, liếc nhau với Kỷ Thần Phong trong cái nhìn ngắn ngủi, người phía sau không né tránh mà thẳng thắn vô tư, để mặc cho gã nhìn.
Thi Hạo thu hồi ánh mắt, nói: “Biết rồi, tao sẽ cẩn thận, mày yên tâm đi.”
Hai người cầm ván rời đi, Kỷ Thần Phong thụt xuống cuối.
“Vậy bọn anh đi đây.” Anh nói với Tang Niệm đang ở trên bờ.
【Cẩn thận nhé, em sẽ luôn dõi theo anh.】
Tang Niệm mỉm cười, khoa tay làm ngôn ngữ ký hiệu, cuối cùng trao một nụ hôn gió cho đối phương.
20/12/2022 Cre: 加一点苹果派