Nhất Niệm Chi Tư

Chương 36



«Vẫn hy vọng cậu đừng làm chuyện đó»

Hai mươi mấy năm nay, tôi chưa từng nghĩ sẽ tổ chức sinh nhật cho mình, tâm huyết vừa dâng trào, kết quả là vào cục cảnh sát luôn rồi.

Sau khi thẩm vấn xong thì biết thằng bé tên là Trình Đào, năm nay mười ba tuổi. Như nó nói, nó có một em gái nhỏ hơn nó hai tuổi, còn có một người cha đang bại liệt nằm trên giường. Mẹ nó bỏ rơi bọn họ từ hai năm trước, rời khỏi nơi không có hy vọng này, sau đó thì không biết tung tích nữa. Nó còn nhỏ tuổi, không tìm được công việc gì nên hồn, bình thường sống nhờ nhặt ve chai, lục thùng rác, thi thoảng…  làm mấy trò trộm cắp vặt.

“Con không dám nữa, các chú đừng bắt con. Con không thể ngồi tù…” Hai tay thằng bé bị còng tay sáng ánh bạc còng lại, ngồi trên ghế trong phòng thẩm vấn, không nhịn được mà lấy cánh tay quệt nước mắt: “Con ngồi tù rồi… Em và bố sẽ chết… Xin các chú thả con đi… Con chỉ muốn lấy ít tiền lẻ thôi… Để, để mua một cái kẹp tóc cho em gái.”

Người cảnh sát trẻ đối diện thằng bé thở dài một tiếng, kéo cửa phòng thẩm vấn.

“Thằng bé chưa đến mười bốn tuổi. Chúng tôi cũng không bắt được nó, chỉ có thể răn đe là chính, dọa nó rồi nhốt nó hai mươi tư tiếng thôi.” Chỉ dẫn chúng tôi đi ra ngoài rồi, anh ta nhỏ giọng giải thích: “Mấy thằng bé như thế này ở đây nhiều lắm. Chúng tôi sẽ liên hệ với tổ chức liên quan giúp đỡ bọn nó nhưng bọn nó có đồng ý nhận sự giúp đỡ không, có thể thay đổi hay không thì lại không phải do bọn tôi quyết định. Hi vọng sau này sẽ không phải gặp lại nó ở đây nữa.”

Người cảnh sát trẻ tiễn bọn tôi ra đến tận cổng lớn, lúc sắp chia tay thì vỗ vai Kỷ Thần Phong, nói “cảm ơn” với hắn.

Mãi đến khi ngồi vào trong chiếc xe thể thao đã bị đập vỡ cửa sổ hai lần rồi, tôi vẫn chưa nghĩ ra vì sao chuyện này lại đáng để cảm ơn, rồi người cảnh sát trẻ kia lại cảm ơn cho ai. Chính bản thân anh ta à? Hay là cái thằng bé kia?

Gió thổi xuyên qua cửa sổ xe bị đập vỡ, bật máy sưởi cũng vô dụng, tôi chỉ có thể cố hết sức giảm tốc độ xe để giảm đi cơn lạnh.

“Tôi còn tưởng nó nói dối chứ, không ngờ là có cha và em gái thật.” Nghĩ tới lần trước đập vỡ cửa sổ xe tôi là hai đứa trẻ, một đứa là Trình Đào, đứa còn lại chắc là em gái nó.

“Trước kia… tôi đã từng gặp nó và em gái nó ở trên đường, vốn định cho tụi nó ít tiền để mua đồ ăn nhưng bọn nó lại không nhận.” Ghế lái phụ toàn là mảnh thủy tinh nên tôi bèn bảo Kỷ Thần Phong ngồi ở ghế sau, như vậy gió cũng không thổi đến hắn.

“Tại sao lại không nhận.”

“Chắc là sợ người khác khinh thường.”

Tôi cười nhạo một tiếng: “Đập vỡ cửa sổ xe trộm tiền thì được người khác xem trọng hả?”

“Không thể. Vậy nên nhất định phải phạt. Nếu không thể làm cho nó sợ, nó sẽ càng ngày càng quá quắt, kết quả là mất khống chế rồi trở thành khối u ác tính của thành phố này.”

Tim khẽ đập, tôi nâng mắt lên nhìn gương chiếu hậu. Kỷ Thần Phong ở trong gương lúc nói những câu này đang nhìn ra ngoài cửa sổ, biểu cảm trên mặt rất lạnh lùng, không thương tiếc, cũng không có vẻ chính nghĩa tự xưng cao cao tại thượng. Hắn chỉ dùng hết khả năng của mình để làm những gì hắn làm được. Không phải vì muốn được ai cảm ơn, càng không phải vì muốn cứu vớt ai.

Không quan tâm bất kì ai, chỉ quan tâm… nguyên tắc của hắn. Có khi kiếp trước tên khốn này thật sự là một ngọn núi tuyết.

Lạnh lùng mà dịu dàng, ngây thơ mà hung hãn, nhân từ nhưng cũng vô tình. Sẽ đông chết người không tôn trọng hắn, nhưng lại dốc hết lòng chăm sóc động vật nhỏ trên núi. Thi thoảng gặp khách leo núi mà hắn thấy thuận mắt thì sẽ mời leo núi cùng, không quan tâm đối phương có đồng ý hay không.

“Nếu mẹ bọn nó không bỏ rơi bọn nó thì có lẽ bọn nó sẽ không sống thảm đến thế này. Bác sĩ Kỷ, cậu có từng hận chính bố mẹ ruột của mình chưa? Nếu bọn họ không bỏ rơi cậu thì hẳn cậu sẽ có cơ thể khỏe mạnh, cũng sẽ không sống khổ sở đến thế này.” Tôi cẩn thận dẫn chủ đề từ Trình Đào sang trên người Kỷ Thần Phong, nói bóng nói gió về cách nhìn nhận của hắn đối với thân thế của mình.

“‘Vứt bỏ’ được người ở bên ngoài xem là một tội ác rất nghiêm trọng nhưng ở trong Thành phố Ruồi thì lại là nhìn lắm thành quen. Chúng ta rất khó giữ lại người muốn rời đi. Oán hận không thể làm thay đổi cơ thể của tôi, cũng không thể làm cho mẹ tôi khỏi bệnh. Hơn nữa…” Hắn chỉ nói hai chữ, những lời sau đó không tiếp tục nữa, biến mất giữa răng môi của hắn.

Xe chậm rãi dừng lại, cục cảnh sát cách nhà Kỷ Thần Phong chưa đến hai km nên không bao lâu đã tới. Trên con đường trước mặt còn lóe lên mảnh vỡ thủy tinh mới, thể hiện rõ trước đây không lâu, nơi này vừa mới có một hành vi phạm pháp.

Bởi vì hình như lại có mưa nhỏ nên tôi đi thẳng ra cốp xe lấy dù, định để Kỷ Thần Phong che về nhà.

“Hơn nữa gì?” Một tay che dù, tôi chìa một tay còn lại vào trong xe.

Bàn tay lớn hơn của tôi một chút nắm lấy tay tôi, xương đốt ở trên mu bàn tay vì dùng lực mà hơi nhô lên trông vô cùng gợi cảm.

Mượn lực của tôi, Kỷ Thần Phong bước ra khỏi cửa xe, đứng cùng với tôi dưới một cây dù.

“Hơn nữa, nếu tôi không phải là tôi, vậy thì tôi sẽ không gặp được cậu rồi.” Biểu cảm của hắn quá bình tĩnh, nhất thời tôi không thể phân biệt được rốt cuộc là hắn đang tán tỉnh tôi hay là đang bày tỏ suy nghĩ thật lòng mình.

Chỉ vì khiến tôi vui nên mới nói mấy lời hay ho à? Làm sao lại có người thà từ bỏ sức khỏe và tiền tài của mình chỉ để gặp một người khác được? Lại không phải là đang đóng phim.

Tôi siết ngón tay đang cầm cán dù, nhìn chằm chằm vào mắt Kỷ Thần Phong, hỏi: “Dù tôi có làm chuyện tổn thương cậu, cậu cũng sẽ không hối hận vì đã gặp tôi à?”

“Không hối hận.” Nghe đến đây, không hiểu sao trong tim tôi lại xuất hiện cảm giác thở phào một hơi, có điều ngay sau đó Kỷ Thần Phong lại bổ sung: “Nhưng vẫn hi vọng cậu sẽ không làm như thế.”

Rõ ràng là giọng điệu bình thường không có gì kì lạ nhưng sống lưng tôi lại như bị một mũi dao sắc bén chĩa vào, nổi da gà toàn thân, ngay cả lông tơ cũng cảm nhận được cảm giác áp bách trước giờ chưa từng có.

Dm, tại sao phải hỏi một câu hỏi mang điềm xấu như vậy? Hơn nữa có nhìn như thế nào thì chuyện này sẽ làm tôi tổn thương nhiều hơn, đúng chứ?

Ít nhất ba năm này, trong lúc mà Nghiêm Thiện Hoa còn sống, tôi sẽ phải dỗ hắn đàng hoàng, bị hắn ngủ miễn phí không nói, tiền cũng không thể tiêu ít. Sau khi chia tay còn phải tìm một đống lý do bất đắc dĩ. Dù tôi đùa giỡn tình cảm hắn thật, nhưng nếu cứ cả đời không cho hắn biết sự thật thì có gì đâu mà tổn thương?

Vào tháng lạnh nhất ở thành phố Hồng, tôi nhảy dù* đến Bộ phận kinh doanh của công ty nhà mình, bắt đầu cuộc sống đi làm vừa bận rộn vừa không thú vị.

(*)

Nói bận thì là vì cuối năm sắp tới, các nhãn hàng liên tục gửi đến lời mời tham dự tiệc để cảm ơn một năm phục vụ của chúng tôi. Tôi không trốn tránh được, chỉ có thể đi dự tiệc mỗi ngày.

Nói chán thì là vì Bộ phận kinh doanh đã hình thành cách thức làm việc cố định của riêng nó, vấn đề nhỏ thì tìm quản lý, tìm phó tổng giám đốc là có thể xử lý xong, rất ít khi cần giám đốc là tôi ra mặt. Mỗi người đều nhất trí cho rằng tôi chẳng qua chỉ tới để dát vàng, nhảy dù đến rồi sẽ nhanh chóng rời đi đến bộ phận khác trải nghiệm cuộc sống. Thái độ của họ đối với tôi luôn là ngoài mặt thì vừa tôn trọng vừa sợ hãi, sau lưng thì đồn đãi, nói xấu lung tung.

“Cậu chủ, hôm nay bọn họ lại nói về anh trong phòng uống nước, nói số anh may mắn, có thể đến được vị trí này đều là nhờ cha.” Đường Tất An đặt cà phê ở trong khay lên trên bàn làm việc, nhỏ giọng trao đổi thông tin với tôi.

Tôi vào trong Bộ phận kinh doanh làm giám đốc, Đường Tất An liền cứ thế theo làm trợ lý của tôi. Nhưng đối với bên ngoài, mọi người chỉ biết rằng tôi là con trai của Tang Chính Bạch chứ không biết cậu ta là con trai của Đường Chiêu Nguyệt, còn tưởng cậu ta là sinh viên mới tuyển vào nên nói gì cũng không né cậu ta.

May là có con chó săn này, không tốn bao lâu đã biết thăm dò xong quan hệ xã giao của mọi người trong bộ phận rồi.

“Cũng không nói sai.” Tôi mở một tập văn kiện ra rồi thực hiện lại động tác ký, hơi nâng cằm lên, chỉ vào chồng văn kiện ở góc bàn và nói: “Mang mấy cái đó đi phát đi.”

Đường Tất An nâng văn kiện lên, vốn định đi nhưng lại quay lại, nói: “Cậu chủ, tối phải qua nhà cô Cố ăn cơm, anh đừng quên đấy.”

Ngòi bút ngừng lại trên giấy, dần dần thấm thành một dấu mực tròn. Tôi “chậc” một tiếng, ký lại tên mình ở một chỗ trống khác.

“Biết rồi.”

Có lẽ là vì đột nhiên trở nên xem trọng tôi, hoặc cũng có thể là để cho bố mẹ tin tưởng nên khi xe tôi vừa dừng trong nhà để xe nhà Cố Dĩnh, cô ta đã bước nhanh từ trong cửa ra đón tôi, thân mật kéo tay và hỏi han tôi một cách ân cần.

“Tài liệu gửi cho anh anh thuộc hết chưa?” Cô ta cười hỏi.

Ngày sinh tháng đẻ, tốt nghiệp đại học nào, bạn tốt của đối phương là những thông tin cơ bản cần phải biết để tránh bị lộ, học thuộc trước là chuyện đương nhiên. Mấy ngày mà cô ta nói với bố mẹ là đi hẹn hò với tôi nhưng thực chất là ở với bạn trai cũng cần phải nói chuyện với nhau để bổ sung thông tin. Thậm chí đến chuyện giữa chúng tôi nên tiến tới bước nào rồi chúng tôi cũng đã dự đoán và mô phỏng trước.

“Đương nhiên.” Tuy phiền nhưng vừa nghĩ đến có thể đạt được lợi ích từ cô ta thì tôi chỉ có thể nhẫn nhịn.

Chóp mũi tôi chun lại, khi nãy ở bên ngoài còn chưa có, vừa vào trong nhà ấm áp thì đã ngửi thấy một mùi bắp rang như có như không.

“Nhà cô làm bỏng ngô à?”

“Bỏng ngô?” Cố Dĩnh nhíu mày, mặt mũi đầy vẻ khó hiểu.

“Bỏng ngô đường.”

“À.” Cô ta đột nhiên nhớ ra, nắm cổ áo mình ngửi ngửi rồi cười nói: “Là mùi nước hoa của tôi. Bạn trai tôi rất thích, nói mùi ngọt ngọt, ngửi vào rất muốn ăn.”

Gu khó hiểu thật.

So với bỏng ngô thì tôi thà chọn mùi xà phòng giá rẻ, ít nhất mỗi lần hít thở sẽ không cảm thấy khí quản của mình bị đường hóa học sền sệt dính vào. 

Đối phó với bố mẹ Cố Dĩnh xong, quay về khách sạn đã hơn 7 giờ, Kỷ Thần Phong đã sớm rời đi rồi. Trên bàn để lại một tờ giấy do hắn viết, đã cho bé Cỏ ăn rồi, trong tủ lạnh có ba món, có thể làm đồ ăn sáng ngày mai.

Mấy ngày nay tôi bận quá, luôn sớm đi tối về nên cảm giác lâu lắm rồi không gặp hắn.

Tôi sờ lên chữ viết trên tờ giấy, gửi tin nhắn cho Kỷ Thần Phong, hỏi hắn ngày mai có thể sang kêu tôi dậy không.

Tuy ngày mai là thứ bảy, theo lý hắn phải được nghỉ nhưng công việc mà, không phải là do ông chủ định đoạt sao?

Sáng sớm hôm sau, vào lúc Kỷ Thần Phong đi vào trong phòng thì tôi đã tỉnh rồi, chỉ là cố ý nằm đó để đợi hắn phục vụ gọi tôi dậy.

Kết quả là hắn mãi không đến, không biết là lề mề gì ở bên ngoài.

Làm cái gì đấy? Không muốn hắn gọi thì hắn cứ gọi, bây giờ muốn hắn gọi rồi, hắn lại lề mà lề mề. Không chờ được, tôi bạo lực chụp lấy áo choàng tắm, nhẹ tay nhẹ chân mở cửa phòng ngủ ra.

Phòng khách yên tĩnh không một tiếng động, ấm áp sạch sẽ. Xuyên qua khe cửa chật hẹp, tôi nhanh chóng tìm ra Kỷ Thần Phong đang ở đâu nhưng khi tôi nhìn thấy chuyện hắn đang làm thì hai mắt không khỏi mở to.

Trong ánh nắng ban mai sáng sủa, Kỷ Thần Phong đứng quay lưng về phía tôi, đang ở bên cạnh sô pha, trong tay cầm áo khoác của tôi. Nửa dưới khuôn mặt hắn hoàn toàn vùi sâu vào trong sợi tổng hợp mềm mại, hít vào thật sâu. Giống như một con… chó con muốn bình tĩnh lại nhờ mùi của chủ nhân.

“Đinh đinh đinh!”

Tiếng chuông gấp gáp đánh vỡ thời khắc của chó con và chủ nhân, làm hắn sợ hãi quay đầu nhìn về phía cửa. Tôi cũng bất giác cuống quýt đóng cửa phòng ngủ lại, đợi đến khi chạy đến giường nằm xuống lần nữa xong tôi mới hồi thần lại… Không, tôi trốn cái gì mà trốn?

“… Ấy? Cậu, cậu sống ở đây à? Tang Niệm đâu?”

Da đầu tôi tê rần giống như là cái giường bị nhiễm điện. Tôi vừa nằm xuống lại bật dậy, thậm chí còn không kịp chỉnh lại áo tắm cho lịch sự mà cứ để dây buộc lỏng lẻo như thế xông ra ngoài. 

Đáng chết, đều tại Kỷ Thần Phong làm tôi ngu theo hắn, thằng khốn mới sáng sớm đã ấn chuông như vậy trừ Trịnh Giải Nguyên ra thì có thể là ai?

Làm sao bây giờ? Phải bịa ra lời nói dối nào mới vẹn toàn chuyện của Kỷ Thần Phong đây? Bác sĩ thú y tư nhân? Trịnh Giải Nguyên sẽ tin à?

Thôi không quan tâm nữa, có tệ hơn nữa thì cũng tốt hơn bị biết là đồng tính luyến ái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.