“Cậu làm tôi khó hiểu quá, cậu tốn nhiều tâm tư với người đó như thế, tôi tưởng ít nhất là… cậu thích hắn.” Khóe miệng Chu Cập Vũ run run, không còn cười nổi nữa.
Thích Kỷ Thần Phong? Những dòng suy nghĩ lan tràn rồi bao trùm khắp đại não tôi giống như xúc tua, vừa định chạm vào cách nghĩ mới này thì bị một dòng điện kì lạ phóng ra làm cho teo lại, ghét bỏ không muốn tới gần nữa.
Tôi sao có thể thích đàn ông được cơ chứ?
“Chỉ là dục vọng chinh phục của đàn ông thôi, không nói là thích được. Giống như là…” Tôi tìm một cách so sánh thích hợp hơn để miêu tả quan hệ của mình với Kỷ Thần Phong cho hắn ta nghe một cách chính xác hơn. “Hoạt động leo núi thỏa mãn mong muốn khám phá và chinh phục tự nhiên của con người nhưng sẽ không có ai thật sự cưới một ngọn núi làm vợ.” Đương nhiên tôi vẫn phải kết hôn với nữ.
“Nghi ngờ? Không. Vì tôi cũng giúp hắn rất nhiều, có thể nói là hắn rất tin tưởng tôi, hắn mà có nổi giận thì tôi chỉ cần dỗ đại hai ba câu là cái gì vô lý hắn cũng tin.”
“Xem ra… Người đó đã hoàn toàn rơi vào bẫy của cậu rồi.”
Hiện tại Kỷ Thần Phong đang ở phòng chờ chỉ cách nơi này mười mấy mét, giữa chúng tôi chỉ cách mấy bức tường mà thôi. Trong khoảng cách này mà nói cho một người khác biết hắn mê muội, ỷ lại tôi như thế nào và công khai thể hiện chủ quyền của tôi đối với hắn làm cho tôi nảy sinh cảm giác thỏa mãn vô cùng.
“May nhờ có sự hướng dẫn của bác sĩ Chu.” Tôi lộ ra một nụ cười đắc ý.
Vì thân thể của Chu Cập Vũ không tốt nên chúng tôi chỉ trò chuyện mười mấy phút rồi lại kê một ít thuốc an thần chống lo âu, đợt trị liệu này cứ thế mà kết thúc sớm.
Cũng tốt, không phải để cho Kỷ Thần Phong đợi quá lâu. Cuối tuần hiếm có, tí nữa đi ăn gì đây? Món Pháp, món Nhật hay là ăn lẩu?
Hay là quay về khách sạn ăn đi, thừa dịp trước khi tiếng chuông tối của cô bé Lọ Lem vang lên còn có thể làm gì đó…
“Nhà tâm lý học nổi tiếng Vinh Cách cho rằng, nhân cách của con người được cấu thành bởi ba kết cấu.” Khi tôi mặc áo khoác vào chuẩn bị đi ra ngoài thì giọng nói như của một linh hồn yếu ớt của Chu Cập Vũ bỗng chậm rãi truyền tới từ đằng sau: “Tầng ngoài cùng là ý thức của người đó, chẳng hạn như là cảm xúc và kí ức; tầng trong cùng là bản năng của tập thể, cũng có thể coi nó là bản năng từ trong gen. Trong đó là bản năng của con người, thường là sự phát triển của một loại ‘tình kết’ nào đó.”
(*)
“Tình kết do sự thiếu thốn hoặc thương tổn ở sâu trong kí ức tạo thành, ví dụ như là tình kết hoàn mỹ, tình kết luyến phụ, còn có… tình kết anh hùng.”
“Cậu còn nhớ không, trước kia tôi từng nói nhiều năm về trước, tôi đã từng bỏ người mình yêu.” Anh ta ngồi sau bàn làm việc, mặt mũi nhìn chật vật, trên trán đầy mồ hôi.
“Nhớ, có chuyện gì không?”
“Là bỏ, cũng là chạy trốn. Ở bên nhau không được bao lâu, tôi bắt đầu cảm nhận được áp lực. Nhiều lúc hắn không hề xem tôi là người yêu mà tôi giống như một pho tượng cần được kính ngưỡng hơn. Hắn thờ phụng tôi, đạt được một sự bình yên tâm linh nào đó từ tôi. Tôi là ‘anh hùng’ của hắn. Tất cả tình cảm của hắn đối với tôi đều được hình thành vì những gì tôi từng giúp hắn.” Anh ta dần dẫn vào chủ đề một cách mâu thuẫn: “Nhưng thật ra tôi không phải. Tôi không hề hào phóng, cũng không dũng cảm, càng không phải lúc nào cũng nghĩ cho người khác. Mỗi ngày mang mặt nạ anh hùng, giả vờ mình là một người khác, cả ngày từ sáng đến tối sợ bị hắn phát hiện ra bộ mặt thật đằng sau lớp mặt nạ… Cuộc sống như vậy, quá mệt, vậy nên tôi chạy trốn.”
Cho rằng anh ta đang nhắc nhở tôi đeo mặt nạ cho kỹ, đừng để Kỷ Thần Phong phát hiện nên tôi cười lạnh một tiếng khinh thường, đưa ra một lời bình sắc bén đối với hành vi bỏ chạy trong quá khứ này của anh ta.
“Không nhìn ra anh lại là người hèn nhát như vậy đấy.”
Phát hiện thì có làm sao? Chỉ cần thuần phục hoàn toàn thì cho dù một ngày nào đó có không cẩn thận làm lộ ra bộ mặt thật đi chăng nữa, hắn cũng đã trở thành dây tơ hồng ỷ lại vào tôi rồi, lẽ nào còn có thể rời khỏi tôi sao?
Rời khỏi tôi thì hắn có thể đi đâu?
“Đúng vậy, tôi là một kẻ hèn nhát.” Chu Cập Vũ dựa lên lưng ghế, nở một nụ cười gượng khó coi nói: “Hi vọng mặt nạ của cậu sẽ mãi mãi không rơi xuống.”
Chu Cập Vũ hôm nay đúng thật là rất kì lạ, uống lộn thuốc à?
Cảm thấy lời anh ta nói hơi xui xẻo, tôi bèn không để ý đến, vặn tay nắm kéo cửa ra rồi đi ra ngoài.
Không thể ở lại khách sạn nhà họ Trịnh nữa, ngày hôm sau tôi bèn tìm một bên trung gian xem nhà, xem đến chiều thì kí luôn một căn nhà trọ mới tinh ở gần Thành phố Ruồi. Vì vị trí địa lý không tồi, giá thuê nhà một tháng còn không bằng một phần mười tiền tôi ở khách sạn.
Không phải là Kỷ Thần Phong chưa từng hỏi tôi vì sao không ở chỗ trước đây nữa. Tôi nói với hắn chỗ đó xa nhà hắn quá, không tiện, tôi muốn gần hắn thêm một chút. Hắn nghe xong thì không hỏi thêm nữa.
Tuy xa trung tâm thành phố hơn một chút, mỗi sáng đi làm đều bị kẹt xe ở trên đường cao tốc làm cho phiền lòng. Tuy nhiên vừa đẩy cửa nhà ra, nhìn thấy đồ ăn nóng hôi hổi ở trên bàn, bóng dáng bận rộn của Kỷ Thần Phong ở trong nhà bếp, tất cả đồ đạc trong phòng đều sạch sẽ không một hạt bụi và đặt ở vị trí mà tôi quen thuộc nhất, vào giây phút đó, tâm trạng buồn bực bắt đầu xuất hiện từ khi bước ra khỏi nhà vào lúc sáng sớm của tôi sẽ tiêu tan sạch sẽ chỉ trong khoảnh khắc
Hơn nữa, có lẽ là vì ăn uống cân đối hoặc là làm việc và nghỉ ngơi có quy luật mà đến cả vấn đề quấy rối tôi bao nhiêu năm là mất ngủ cũng được cải thiện. Trước đây, tôi phải uống hai viên an thần mới ngủ được, nửa đêm vẫn dễ tỉnh lại, giờ uống một viên là đã có thể ngủ đến tận khi trời sáng.
Trừ thi thoảng tham gia mấy bữa tiệc của nhà họ Cố hoặc đưa Cố Dĩnh và Tang Chính Bạch đi ăn thì cuộc sống của tôi đã tiến vào giai đoạn phương diện nào cũng vô cùng thoải mái mà trước kia chưa từng có.
Thoải mái đến mức Đường Tất An cũng kinh ngạc trước việc dạo gần đây tính tình tôi tốt đến mức như biến thành một người khác vậy.
“Cậu chủ, đúng là anh gặp chuyện vui nên tinh thần thoải mái, trông khí sắc cả người đều rất tốt, được tình yêu nuôi dưỡng có khác.”
Đường Tất An hơi khom người đứng cạnh tôi, đặt từng phần văn kiện trong ngực lên trên bàn làm việc ở trước mặt tôi. Tôi ký xong một phần bèn đặt sang bên cạnh, sau đó ký phần tiếp theo cậu ta đưa đến. Cứ thế mà làm việc như công nghiệp dây chuyền, tăng cao hiệu suất làm việc.
“Mẹ cậu bảo cậu đến nghe ngóng cuộc sống của tôi à?”
Đường Tất An nghẹn lời, một lát sau mới tủi thân nói: “Không, gần đây bà ấy không quản em nữa. Cậu chủ, anh không cần phải đề phòng em như thế, em đối với anh là trung thành tuyệt đối, sẽ không hại anh đâu.”
Cậu ta không trung thành với tôi, cậu ta trung thành với “cậu chủ của nhà họ Tang”. Ngày nào mà tôi không còn là Tang Niệm, cậu ta cũng sẽ không giữ sự trung thành với tôi nữa.
Ngòi bút máy vạch ra một đường vòng cung màu đen ở trên giấy rồi bỗng ngừng lại. Tôi kiểm tra văn kiện lại một lần, cầm lên hỏi Đường Tất An: “Tại sao không có chữ kí của Bành Phàm?”
Bành Phàm là Phó Tổng giám đốc của bộ phận kinh doanh. Trước khi tôi nhảy dù đến, anh ta là người có hi vọng ngồi lên vị trí Giám đốc nhất. Sinh viên giỏi hạng nhất của đại học nổi tiếng, IQ, EQ, cách đối nhân xử thế không hề có khuyết điểm, trước mặt tôi cũng có thể xem là cung kính.
Nếu là tên ngốc Trịnh Giải Nguyên kia thì chắc chắn sẽ đối xử với tên khốn như thế này như là thuộc hạ tri kỷ nhất, không nghi ngờ gì mà ủy quyền cho anh ta, cuối cùng biến thành Tổng giám đốc bù nhìn. Dùng đầu gối nghĩ cũng biết anh ta chỉ kính nể tôi ở ngoài mặt nhưng trong lòng thì không chờ nổi tôi phạm sai lầm, sau đó bị Tang Chính Bạch chuyển đến bộ phận khác, hoặc tiếp tục trở về làm một thiếu gia phế vật không động đậy tứ chi.
Đường Tất An nhìn phần văn kiện đó, nói: “Bành Phàm đi nước ngoài rồi, không ở công ty. Đây là văn kiện gấp cần trong hôm nay.”
Là một bản văn kiện xác nhận vị trí. Vị trí của nhãn hiệu ở trong cửa hàng không cố định, nếu thành tích không tồi thì sẽ có được một vị trí thích hợp hơn vào năm mới, thường là sẽ chọn đổi quầy. Cửa hàng cấp thấp thì cầu mong có thương hiệu vào, còn cửa hàng cấp cao một khi có vị trí trống thì sẽ trở thành món ngon trong mắt thương hiệu, sẽ dùng hết cách để chiếm vị trí đó.
Tang Chính Bạch phấn đấu mấy chục năm, lập nghiệp nhờ tiêu thụ thực phẩm, phát triển tập đoàn Chính Nghi đến quy mô hiện tại, không chỉ chen chân vào mảng công nghiệp thực phẩm và bán lẻ mà còn tham gia lĩnh vực bất động sản và tài chính.
Công trường Chính Nghi ở thành phố Hồng là sản nghiệp chính của nhà họ Tang, nằm ở khu trung tâm của trung tâm* thành phố, theo đuổi con đường thương hiệu cao cấp tinh tế. Các nhãn hiệu trong đó toàn là nhãn hiệu hàng đầu. Trung tâm thương mại như vậy xét duyệt mỗi thương hiệu vào bán rất khắt khe, vị trí ở tầng một dựa vào thang máy thì càng không cần phải nói. Đây là vị trí mặt tiền đấy.
(*)
“Mạt Nguyệt… Thương hiệu này… là trang sức nữ trong nước à?” Tôi hơi ấn tượng với tên của thương hiệu trên văn kiện, trước kia khi còn kiếm sống ở Alicia có tiếp xúc qua công ty này. Danh tiếng không tệ, hai năm trước vừa mới IPO thành công, khua chiêng gióng trống trong giới chứng khoán Hồng Kông. Hình tượng bên ngoài luôn hướng đến cao cấp thời thượng, marketing cũng đúng chỗ, sẽ không làm mất mặt vị trí này.
“Vị trí A1-12 này có rất nhiều người giành, hình như Mobis cũng đang nhìn chằm chằm.”
Mobis là một thương hiệu trào lưu mới nổi những năm gần đây, đồ vật có thiết kế kì lạ, rất được người thời thượng yêu thích, sản xuất ra một món đồ chơi tùy tiện cũng có thể xào giá cao đến mấy vạn.
Thương hiệu này giống như là đầu tư cổ phiếu vậy. Hiện giờ danh tiếng đang thịnh, khách tự nhiên đến như mây nhưng nếu có một ngày giá thị trường qua đi hoặc có tin tức mặt trái gì đó thì lập tức sẽ không còn đáng một đồng.
Tôi do dự trong giây lát rồi vẫn là kí lên trên văn kiện xác nhận của Mạt Nguyệt.
Tôi là Tổng giám đốc nên đương nhiên tôi nói là xong, với tính toán của tôi thì không hề ngạc nhiên là Mạt Nguyệt thích hợp với vị trí này hơn.
Chỉ đứng ngoài cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn tràn ngập tỏa ra từ trong phòng. Hôm nay Kỷ Thần Phong lại hầm gì đây? Cảm thấy tay nghề của hắn dạo gần đây càng lúc càng tốt, tôi cũng không còn ăn nổi đồ ăn bên ngoài nữa.
Tôi không chờ nổi mở cửa ra, không khí ấm áp cùng mùi thơm của đồ ăn bèn ập vào mặt. Hai con mèo nhỏ một trắng một vàng vốn đang lăn lộn chơi đùa ở trên thảm trong phòng khách, bị động tĩnh đột nhiên mở cửa của tôi làm cho hết hồn, chạy đi phía theo phản xạ có điều kiện, cuối cùng song song vọt đến cái pet air box đặt ở trong góc.
Tôi đổi sang dép lê, cởi áo ngoài thả lên trên sô pha rồi đi vào trong nhà bếp, ôm lấy Kỷ Thần Phong đang nấu ăn từ đằng sau rồi chồm tới hôn lên môi hắn vào lúc hắn quay đầu sang.
Giống như là chào hỏi, nói với hắn tôi về rồi đây. Thời gian kéo dài của nụ hôn này không hề dài – kể từ lần trước hôn hôn rồi dây dưa một đường từ nhà bếp đến phòng ngủ, cuối cùng làm cho cả nồi đồ ăn biến thành than, còn kích hoạt máy báo động khói thì Kỷ Thần Phong liền hết sức kiềm chế trong phương diện này.
“Cậu đón mèo về rồi à?” Tôi dời môi ra nhưng cánh tay vẫn đè lấy gáy hắn.
“Ừm, có thể ngưng sữa rồi nên tôi đón về. Sau này tôi phụ trách chăm sóc tụi nó, cậu không cần lo lắng.” Hắn quay lại chú ý món canh sườn đang nấu: “Đi rửa tay đi, có thể bắt đầu ăn cơm rồi.”
Tôi hôn lên má hắn rồi xoay người đi vào trong nhà vệ sinh.
Sau khi tôi ăn cơm xong, Kỷ Thần Phong sẽ rửa sạch toàn bộ chén đĩa, pha cho tôi một ly trà tiêu thực rồi mới đi.
“Vậy tôi đi trước đây.” Hắn cầm áo khoác ở trên sô pha lên, tạm biệt tôi.
“Đúng rồi, ngày mai bố tôi muốn tôi ăn cơm với ông ấy, cậu không cần phải chuẩn bị đồ ăn đâu…” Tôi ngừng việc dùng cần câu mèo để trêu chọc hai con mèo, nói với hắn.
Kỷ Thần Phong không trả lời tôi ngay mà chỉ xuất thần nhìn một cái áo khoác khác ở trên ghế sô pha, áo khoác của tôi.
Thích như vậy à? Có phải lại muốn ngửi mùi không? Đúng là không có cách gì với hắn, hắn không phải loại người sẽ gom khăn giấy tôi xài lại rồi về ngửi mỗi ngày đấy chứ?
“… Được, tôi biết rồi.” Kỷ Thần Phong hồi thần, mặc áo khoác lên rồi đi ra ngoài cửa.
Tôi giả vờ không có chuyện gì chọc mèo tiếp, kết quả lại phát hiện hắn sắp đi thật. Tôi bèn không làm nữa, đặt cần câu mèo xuống chạy ra cửa, ôm lấy cổ hắn vào lúc hắn đang mở cửa, bất mãn hỏi hắn: “Bác sĩ Kỷ, có phải cậu quên gì không?”
Hắn đỡ eo tôi, ngây ra, trong mắt hiện vẻ nghi ngờ nhàn nhạt.
Thấy hắn thật sự không nhớ gì cả, khóe môi tôi hơi trễ xuống. Tôi buông cổ hắn ra, nén tâm trạng không vui, định quay về chọc mèo tiếp.
Cảm giác chỉ có mình nhớ còn đối phương thì hoàn toàn không xem ra gì này quá không thoải mái. Rốt cuộc có ý thức được thân phận của mình không vậy? Dù không thể làm con giun trong bụng tôi nhưng đã nhắc đến mức này rồi, sao có thể một chút cũng không nhớ lại được?
Tôi hờn dỗi xoay người, vừa đi một bước, cổ tay đã bị Kỷ Thần Phong ở đằng sau níu lại.
Cùng một tiếng cười nhẹ, hắn không giải thích, chỉ dùng hành động để thể hiện mình không quên thật. Hắn ôm tôi vào trong lòng, cúi đầu hôn lên môi tôi một cách chính xác, cho tôi một cái hôn tạm biệt.
Vầy mới đúng chứ. Tôi nhắm mắt lại, ôm cổ Kỷ Thần Phong. Về nhà phải chào hỏi, rời khỏi nhà, đương nhiên cũng phải chào tạm biệt…
“Nghe nói cậu đã đưa vị trí A1-12 cho Mạt Nguyệt?” Bành Phàm gõ gõ cửa, không chờ tôi trả lời mà đã đẩy cửa văn phòng tôi ra xông vào.
Tôi ngừng cây bút máy trong tay, dựa vào lưng ghế, hỏi anh ta có chuyện gì.
“Một thương hiệu trang sức nữ trong nước làm sao có thể so độ nhận diện với thương hiệu quốc tế? Vị trí đó tôi đã sớm đồng ý với Mobis.” Bành Phàm xé đi lớp ngụy trang nhiều ngày với tôi, dù là ngữ điệu hay là sắc mặc thì cũng không còn kính nể giữ lễ nữa.
“Vậy thì làm sao?” Tôi nghịch cây bút máy trong tay, không coi ra gì nói: “Giấy trắng mực đen kí hợp đồng chưa?”
Bành Phàm bị tôi hỏi, mặt lúc trắng lúc đen, mất lúc lâu sau mới gian nan thốt ra hai chữ: “… Vẫn chưa.”
“Chưa kí là được rồi. Ra ngoài đi, lần sau nhớ gõ cửa.”
“Nhưng không phải chúng ta cũng chưa ký hợp đồng với Mạt Nguyệt à? Mobis tuyệt đối lớn hơn Mạt Nguyệt trong phương diện tiền thuê và chiết khấu, hơn nữa nó còn có thể đưa tới nhiều khách hàng trẻ hơn cho trung tâm thương mại của chúng ta, là một luồng máu mới!” Hai tay anh ta đập lên trên bàn làm việc của tôi, ngữ điệu không nén nổi vẻ lo lắng: “Mạt Nguyệt chỉ là một thương hiệu trang sức nữ trong nước không hot nổi, trên trường quốc tế ai mà biết bọn họ? Độ nhận diện của Mobis gấp bọn họ một trăm lần.”
“Mobis sẽ mang đến cho chúng ta luồng máu tươi mới hay là lũ đầu cơ mới?” Nếu anh ta đã không khách sáo thì tôi chỉ có thể lạnh mặt: “Tôi không hi vọng ở trong một trung tâm thương mại cao cấp mà khách hàng lại nhìn thấy đám đầu cơ cãi nhau vì chuyện xếp hàng mỗi ngày, cũng không hi vọng bọn họ chen chúc ở vị trí đó làm ảnh hưởng việc qua lại của khách.”
Dường như cảm thấy tôi rất khó nói chuyện: “Cậu, cậu đang làm loạn!”
“Tôi là cấp trên của anh, tôi đã quyết định rồi, không có chỗ cho anh xen vào.”
“Vậy chúng ta đi sang chỗ ông Tang trước, để ông ấy phân xử xem chúng ta ai có lý.” Anh ta lần nữa đập mạnh lên trên bàn làm việc của tôi.
“Anh tưởng là trẻ con cãi nhau đấy à? Đánh không lại thì tìm thầy cô đứng ra phân xử à?” Tôi chồm người về phía trước, nâng bút máy trong tay lên rồi hung hăng đâm xuống không chớp mắt.
Bành Phàm bất giác rút tay về, ngạc nhiên sợ hãi nhìn ngòi bút sắc bén ghim vào bàn làm việc bằng gỗ, nhất thời đến nói cũng lắp bắp: “Cậu, cậu…”
“Lần sau sẽ không phải là đâm lên bàn đâu.” Tôi hất hất cằm về phía cửa phòng làm việc, khinh thường nói: “Get out, anh có thể đi mách với bố tôi rồi đấy.”
Bành Phàm giận không hề nhẹ, nắm cổ tay mình, sắc mặt bình tĩnh rời khỏi văn phòng của tôi.
Tối nay đi ăn với Tang Chính Bạch, tôi có linh cảm sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị, dù gì lần nào cũng thế. Tưởng lần này sẽ là chuyện của Bành Phàm nhưng không ngờ là không phải.
Đối với chuyện tôi kiên trì với quyết định của mình, giao vị trí vàng cho Mạt Nguyệt, Tang Chính Bạch không những tức giận mà ngược lại còn khen tôi biết suy nghĩ, làm không tồi.
“Chẳng qua kỹ năng cai quản của anh vẫn cần phải nâng cao, thô bạo quá.” Tang Chính Bạch nói: “Có thể động khẩu nhưng tuyệt đối không cho phép động thủ, hiểu chưa?”
Không bị mắng là đã không tệ lắm rồi, tôi cũng không tiện yêu cầu nhiều quá.
“Hiểu rồi ạ.” Tôi vui vẻ đồng ý.
Một bữa cơm hòa thuận hiếm có, mắt thấy sắp kết thúc một cách hoàn hảo, Tang Chính Bạch dùng khăn ăn lau miệng rồi lại cẩn thận lau ngón tay mình, móc một hộp nhỏ màu đỏ nhung từ trong túi áo ở bên trong đồ vest ra, đưa cho Đường Chiếu Nguyệt ở bên cạnh.
Nhìn thấy cái hộp đó, tim tôi đập thịch một cái, hơi không ổn.
“Anh và Cố Dĩnh đã ở bên nhau một khoảng thời gian rồi…”
Đường Chiếu Nguyệt từ từ đi sang, đưa cái hộp nhỏ sang tôi ở đầu kia bàn ăn. Tôi nín thở mở nó ra, nhìn một cái, bên trong thật sự là hai cái nhẫn bạc.
“Đây là chi nhẫn năm đó bố và mẹ anh dùng khi đính hôn, đã đến lúc anh thương lượng với Cố Dĩnh về nghi thức đính hôn của anh với nó rồi.”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn sang Tang Chính Bạch đang nói, đầu óc rối như tơ vò, hoàn toàn không nghĩ đến ngày này sẽ đến nhanh như vậy.
“Chúng con mới hẹn hò nhau mấy lần, thời gian ở bên nhau cộng lại không đủ hai mươi tư tiếng nữa.”
Tang Chính Bạch không xem ra gì: “Dù gì anh cũng phải kết hôn với nó, đính hôn sớm hay đính hôn muộn thì có gì khác nhau? Nhà họ Cố bài ngoại, người ngoài rất khó tiến vào vòng tròn quan hệ của bọn họ, trở thành người của mình sớm một chút mới có thể tiếp xúc của bọn họ tốt hơn.”
Từ đầu quả tim đến họng tôi đều giống như bị đá lấp kín, nặng trịch đau đớn. Tôi thật sự nên cảm ơn ông ta không nói cho tôi biết ngay từ ban đầu, nếu không bữa cơm hôm nay tôi e là một miếng cũng không ăn nổi.
Nhẫn màu bạc trải qua mấy chục năm gột rửa nên trên thân có rất nhiều vết cắt, cũng đã sớm xỉn màu nhưng tôi vẫn cảm thấy nó chướng mắt đến độ nhìn thêm một lần thần kinh cũng run lên đau đớn.
Giọng nói của Tang Chính Bạch cũng tiếp tục: “Phát triển Tập đoàn Chính Nghi trở thành một xí nghiệp thế giới cũng là tâm nguyện của mẹ anh, anh cũng đã từng nói sẽ không làm bố thất vọng.”
Rõ ràng chỉ là giọng nói thôi nhưng lại giống như đã thật sự ngưng tụ lại thành thực thể rồi đè xuống như một ngọn núi khổng lồ, đè đến mức làm tôi không hít thở nổi, đến chuyện dời ánh nhìn ra khỏi cái nhẫn cũng không làm được.
Đúng, tôi không thể làm ông ta thất vọng nữa.
Tôi là Tang Niệm, là con trai của Tang Chính Bạch, cuộc đời của tôi vốn đã nên là như thế này. Kết hôn sinh con với một người phụ nữ có gia thế tương đương, kế thừa gia nghiệp, kết giao với quyền quý, sống xa hoa lãng phí qua ngày. Đây mới là một đời của tôi, một đời thuộc về Tang Niệm.
Nếu đã như vậy thì tôi còn do dự gì nữa?
Tôi đóng hộp nhẫn lại “bộp” một tiếng, nắm chặt lấy nó.
Lòng bàn tay bị góc hộp không hề sắc bén đâm vào làm cho đau đớn không ngừng, tôi hạ mắt, trầm giọng nói: “Con biết rồi, thưa bố.”