Nhất Niệm Chi Tư

Chương 60



Sắc trời dần tối, thành thị được thắp sáng bởi những ánh đèn xanh đỏ, sáng như ban ngày.

Sau khi Nghiêm Phượng Nhã dỗ Tống Ngọc ngủ mới ra khỏi phòng bệnh. Bệnh viện không cho hút thuốc nên anh ta ra khúc thang thoát hiểm tối om om, hút liên tiếp ba điếu.

Đầu thuốc lúc sáng lúc tắt.

Một lát sau di động trong túi quần tây của anh ta rung lên.

Nghiêm Phượng Nhã vứt nửa điếu thuốc xuống đất, giẫm tắt rồi rút di động ra nghe.

Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông.

“Lúc xế chiều có hai cảnh sát đến cô nhi viện.” Người đàn ông lên tiếng.

“Ừm!” Nghiêm Phượng Nhã không hề bất ngờ. Nếu cảnh sát đã nghi ngờ anh ta, như vậy việc điều tra quá khứ cũng không lấy gì làm lạ.

“Cậu yên tâm, bọn tôi không nói gì.” Người đàn ông nói tiếp.

Nghiêm Phượng Nhã khẽ mỉm cười. Anh ta ra khỏi thang thoát hiểm, đến cửa sổ nơi cuối hành lang, mắt nhìn ánh đèn nhấp nháy, đáy mắt chỉ chất chứa sự căm ghét và lạnh lùng.

“Nói cũng chẳng sao.”

Nghe giọng Nghiêm Phượng Nhã thờ ơ như vậy người đàn ông lập tức gấp gáp hơn, giọng điệu kiên quyết: “Tiểu Nghiêm, tôi nhất quyết sẽ không để cậu xảy ra chuyện.”

Nghiêm Phượng Nhã không trả lời người đàn ông, chỉ nhớ đến cây hòe cằn cỗi ở sân cô nhi viện: “Cây hòe nở hoa chưa?”

Nghe câu hỏi, đối phương im lặng một lúc lâu mới trả lời: “Tiểu Nghiêm, nó chết rồi.”

Nghiêm Phượng Nhã nhếch môi, không biết từ ‘nó’ trong miệng người đàn ông là ám chỉ cây hay người.

“Vậy sao?”

“Tiểu Nghiêm, Xin lỗi… và… Cám ơn cậu!”

Nghiêm Phượng Nhã cúp điện thoại, tâm trí bay loạn.

Đầu thu nhưng nhiệt độ ban đêm vẫn rất cao, gió thổi lồng lộng trên tầng cao nhất của bệnh viện, thổi bay mùi khói thuốc của anh ta. Anh ta đứng ngây ngốc ở đó một lúc lâu rồi mới quay trở về phòng bệnh.

Ánh đèn ngoài cửa sổ chiếu qua ô cửa kính đủ để thấy lờ mờ toàn bộ gian phòng, Nghiêm Phượng Nhã không mở đèn, đi đến trước giường ngắm Tống Ngọc Tri thật lâu.

Bình thường Tống Ngọc Tri như một cô công chúa kiêu ngạo và tùy hứng; lúc ngủ thì ngây thơ, vô hại như một đứa trẻ.

Nghiêm Phượng Nhã rất thích ngắm cô ngủ, rất ngoan, rất đáng yêu, như chú thỏ anh nuôi ngày xưa vậy.

Thắt chặt tim anh.

Lo lắng nó không có đồ ăn, lo nó bị bắt nạt, sợ nó sẽ ốm, sẽ không vui…

Lo nó lớn nhanh quá, rồi sợ một ngày nó sẽ già đi.

Nghiêm Phượng Nhã hận không thể ôm nó trong lòng, bất kỳ giây phút nào, đi đến bất cứ đâu cũng có thể mang nó theo.

Có thể đó là bảo bối của anh ta, nhưng sau đó chú thỏ vẫn chết.

Bị viện trưởng cô nhi viện bẻ cổ, lột da nấu thành hai ba món ăn.

Lần đó anh ta ăn được ba chén cơm.

Nghiêm Phượng Nhã vẫn cho rằng đó là bữa cơm ngon nhất trong đời anh ta. Cho dù sau này anh ta được ăn biết bao sơn hào hải vị, đắt đỏ và tinh tế đến đâu vẫn không sánh bằng đĩa thịt thỏ năm đó.

Nghiêm Phượng Nhã cởi giày nằm lên giường bệnh, ôm lấy Tống Ngọc Tri, ngửi được mùi hương quen thuộc của vợ những bất an trong lòng anh ta mới tạm vơi đi.

“Đang suy nghĩ gì?” Nghiêm Phượng Nhã biết Tống Ngọc Tri tỉnh rồi, hoặc cũng có thể là chưa ngủ.

Tống Ngọc Tri mặc anh ta ôm, nằm bất động: “Em đang nhớ về chuyện trước đây anh từng nuôi một chú thỏ.”

“Nhớ nó làm gì?”

“Nghĩ tại sao anh lại cho rằng đó là bữa thịt thỏ ngon nhất cõi đời này.”

“Tìm ra nguyên nhân chưa?” Nghiêm Phượng Nhã hỏi.

Khi mới nghe Nghiêm Phượng Nhã kể câu chuyện này, Tống Ngọc Tri cho rằng món thỏ đó đối với anh là ngon nhất vì từ bé đến lớn anh ta chưa từng được ăn ngon.

Sau đó Tống Ngọc Tri mới phát giác, là do anh ta hoài niệm quãng thời gian hạnh phúc khi còn ở bên chú thỏ ấy.

Bởi vì chính một tay anh ta nuôi lớn nó, tỉa lông, dọn dẹp lồng cũi, chọn thức ăn.

Chỉ có anh ta và nó chia sẻ với nhau những u sầu, cùng nhau ngắm bầu trời đêm…

Vì lẽ ấy mà không có một món ăn nào có thể so sánh được với nó.

“Em nhớ anh từng nói khi ấy anh ăn liền ba chén cơm.” Tống Ngọc Tri trả lời.

“Ừm.”

Tống Ngọc Tri bắt lấy tay Nghiêm Phượng Nhã đặt trước ngực cô ta, ngữ điệu chân thành: “Phượng Nhã, nếu một ngày chúng ta phải chia xa, em cũng mong được như con thỏ anh nuôi kia, được anh nhớ đến cả đời.”

Nghiêm Phượng Nhã im lặng chốc lát, khẽ mỉm cười: “Ngốc, chúng ta sao phải chia xa chứ!”

“Hơn nữa, em không phải thỏ.”

“Đồng ý với em được không?” Tống Ngọc Tri vô cùng chấp nhất.

“Ngốc quá!” Nghiêm Phượng Nhã đụng nhẹ lên trán cô, giọng đầy yêu thương.

Không nói đồng ý, cũng chẳng kêu không đồng ý.

Trong phòng bệnh khôi phục sự yên tĩnh.

Điều dưỡng đi kiểm tra phòng bệnh, trông thấy cảnh hai người nằm ôm nhau trên giường đáy lòng cô ta bỗng chốc ước ao. Chỉ là cô ta không biết… Hai người bọn họ không hề ngủ, mắt bọn họ nhìn về hai hướng, đồng sàng dị mộng.

Trấn An Phúc ở một huyện nhỏ, người dân trong trấn đều thức dậy rất sớm. Chỉ mới hơn 7 giờ nhà nhà đã bắt đầu thổi lửa nấu cơm, những căn nhà cao thấp không đồng đều bay ra từng làn khói trắng.

Sở Từ ở lại trong đồn công an duy nhất của trấn An Phúc. Đồn công an là một tòa nhà gồm hai tầng, tường gạch đỏ mái ngói xanh, dây thường xuân quấn quanh trông rất mát mắt.

Tầng trệt là sảnh tiếp đón và phòng khách, tầng một là văn phòng các ban ngành, tầng hai là ký túc xá. Vì trấn nhỏ nên chỉ cần một tiếng đồng hồ đã có thể đi hết mọi ngõ ngách, ngoại trừ cảnh viên có ca trực phải ở trong đồn, còn lại hầu như ai nấy đều về nhà ngủ.

Khi Sở Từ và Cảnh Nguyệt đến, đồn trưởng sắp xếp cho họ hai phòng ký túc xá tại tầng hai.

Tối qua ở cô nhi viện bọn họ không tìm được bất kỳ thông tin hữu dụng nào nên Sở Từ không thể ngủ ngon. Sáng sớm ở trấn nhỏ thật thanh bình. Anh đứng ở tầng hai phóng tầm mắt nhìn những cột ống khói trắng, mặt trời đang dần ló dạng phía đằng Đông, trong lòng anh luôn có cảm giác mình đã bỏ lỡ mất một đầu mối quan trọng nào đó.

Cảnh Nguyệt mở cửa, bắt gặp cảnh Sở Từ đứng ở hành lang ngắm mặt trời mọc, áo thun cộc tay để lộ cánh tay rắn chắc, vóc dáng mạnh mẽ, kiên cường, anh tuấn... cơ thể tựa như phát ra ánh sáng tự nhiên, mỗi giờ mỗi khắc đều thu hút ánh nhìn của mọi người.

Cảnh Nguyệt nghiêm túc quan sát Sở Từ trong một phút, sau đó cô đưa tay đặt lên ngực, cảm nhận nhịp tim của mình.

Một, hai, ba…. 111, 112

Mỗi phút tim cô đập 112 nhịp…. Rõ ràng nhịp tim đã vượt quá phạm vi của người bình thường.

Trái tim cô hoàn toàn khỏe mạnh, chưa từng mắc các bệnh lý về tim.

Cô nhẹ nhàng thả tay xuống, trong lòng tự đưa ra một kết luận.

Có khả năng, có thể, đại khái là cô…. thích Sở Từ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.