Sau khi vết thương khép lại, Trịnh Giải Nguyên tranh thủ thời gian đến lấy xe về. Tôi và cậu ta chỉ đứng trước cửa nói vài ba câu. Cậu ta không vào nhà, cũng không nhắc đến chuyện của Thi Hạo, cùng lắm chỉ cầm chìa khóa xe rồi vội vàng rời đi.
Tôi biết loại chuyện này khó mà cởi mở nói ra thành lời, vì thế đã gửi cho cậu ta một tin nhắn uyển chuyển nhất, để cậu ta không cảm thấy khó khăn và ngại ngùng khi tâm sự với tôi. Bởi lẽ mối quan hệ giữa chúng tôi không nên xa cách như vậy.
Nửa ngày sau, cậu ta gửi tới một chuỗi icon khóc thút thít rồi kết thúc bằng một chữ “Ừ”.
Tôi và Kỷ Thần Phong đã quay về trạng thái vô cùng thân thiết vốn có lúc xưa.
Nói là vô cùng thân thiết bởi vì cả hai chúng tôi trông không khác gì hai người yêu nhau. Tôi và anh cùng ăn cơm, cùng nằm trên một chiếc giường, cùng chung sống dưới một mái nhà. Tuy nhiên khác với những cặp đôi khác, chúng tôi không nắm tay, không hôn nhau, càng không làm tình.
Mỗi ngày, tôi đều khao khát quay trở lại trạng thái “người yêu” chân chính với Kỷ Thần Phong. Tôi muốn được tùy ý ôm hôn, muốn lăn lộn triền miên trên giường. Đồng thời tôi có thể hiểu được cảm giác “Vẫn chưa đủ” của Kỷ Thần Phong. Suy cho cùng, đối với những hành động trước đây của tôi, đúng là cẩn thận một chút cũng không thừa.
Đây có lẽ chính là một trong những khảo nghiệm mà Kỷ Thần Phong dành cho tôi, để xem tôi có đủ kiên nhẫn hay không. Đợi đến một ngày anh chủ động hôn tôi, quay trở lại trạng thái đầu tiên mỗi phút mỗi giây đều muốn thân mật với tôi, chắc lúc đó anh đã cảm thấy “đủ” và tha thứ hoàn toàn cho tôi rồi nhỉ.
“Cậu giỏi thật ấy.” Mạnh Tuyết Yên nhìn bài thi trong tay tôi, hơi ngưỡng mộ nói: “Tôi làm được có 76 điểm…”
Bài trắc nghiệm ngôn ngữ ký hiệu có tổng cộng năm mươi câu, tôi chỉ sai một câu, được 98 điểm. Không nghi ngờ gì nữa, tôi vinh hạnh nằm trong hàng ngũ “học sinh xuất sắc.”
“Là do giáo viên dạy giỏi thôi.” Tôi nhìn về phía Kỷ Thần Phong đang phát bài kiểm tra cho người khác, khóe môi không tự chủ được mà nhếch lên.
Để tình cảm có thể tiến triển tốt hơn, gần đây tôi vẫn luôn tìm kiếm vô số biện pháp. Một trong số đó chính là hỏi Kỷ Thần Phong các vấn đề liên quan đến ngôn ngữ ký hiệu. Bởi vì yêu cầu này vô cùng hợp lý nên bình thường anh sẽ không từ chối tôi. Mà cũng nhờ những lần giao lưu đó, thành tích ngôn ngữ ký hiệu của tôi đang ngày càng tiến bộ.
“Chắc là tôi nên chú ý nhiều hơn.” Mạnh Tuyết Yên cẩn thận nhét xấp bài thi vào ba lô nhỏ, không hiểu sao cô lại bất ngờ sụt sịt.
Tôi nghe thấy âm thanh của cô bèn nhìn sang, bỗng phát hiện đôi mắt cô ửng đỏ, cảm giác cô sắp khóc đến nơi.
“Sao cô khóc vậy?” Chẳng qua đó chỉ là bài kiểm tra ngôn ngữ ký hiệu thôi, có nhất thiết phải phản ứng như thế không?
“Tôi nghĩ tới em trai mình…” Mạnh Tuyết Yên nói: “Em trai tôi vốn có bệnh điếc thần kinh bẩm sinh*, hai năm qua thính lực càng ngày càng kém. Em ấy là mục đích để tôi học ngôn ngữ ký hiệu. Ban đầu tôi tính, trước khi em ấy điếc hoàn toàn ít nhất phải đạt đủ trình độ để giao tiếp với người khiếm thính, nhưng mà tôi thấy mình đần quá, học mãi không xong…” Lời cuối vừa dứt còn thoáng nghe thấy một chút nghẹn ngào.
*先天神经性耳聋
Nếu đã không cam lòng thì cố gắng thay đổi đi, giờ ở đây khóc lóc thì làm được gì.
“Tục ngữ có câu “Cần cù bù thông minh”. Nếu cảm thấy bản thân vụng về thì nên chăm chỉ hơn mới đúng.”
Khác với phong cách dạy học tràn ngập động viên, khích lệ tinh thần của Kỷ Thần Phong, tôi thấy mình giống phái giáo dục kiểu đại bàng hơn — Chỉ cần học không chết được thì đến chết vẫn học. Không bao giờ có chuyện tôi sẽ nói mấy câu nhảm nhí như “Cậu đã cố hết sức rồi, đừng tạo áp lực cho bản thân quá”. Tóm lại, khi bạn chưa đạt được mục tiêu lý tưởng của mình, không nghi ngờ gì nữa, đó là vì bạn chưa đủ cố gắng.
Mạnh Tuyết Yên mấp máy môi, hình như cô không ngờ tới việc tôi nói năng thẳng thắn như thế, vì vậy khuôn mặt không khỏi hiện lên biểu cảm khó xử.
Một lúc sau, cô nhỏ giọng nói với tôi: “Tang Niệm này, sao cậu lại học ngôn ngữ ký hiệu thế?”
“Bởi vì tôi lỡ đem lòng si mê một người không thể nghe mất rồi.” Kỷ Thần Phong cúi người xuống rồi trả bài kiểm tra cho một bạn nam đối diện. Không biết anh đang thì thầm điều gì mà hai tai cậu ta đỏ bừng, gật đầu lia lịa. Đúng là dáng vẻ khiêm tốn học hỏi mà.
Vậy tại sao lúc anh trả bài kiểm tra cho tôi dù chỉ một câu anh cũng không nói? Dù sao tôi với cậu ta đều là học sinh của anh mà, cớ gì anh phân biệt đối xử thế? Học sinh xuất sắc vẫn cần được tuyên dương chứ.
“Hả? Người cậu thích không thể nghe hả?”
Tôi liếc nhìn Mạnh Tuyết Yên: “Có vấn đề gì à?”
“Không, không có gì cả.” Cô khoát tay liên tục, như sợ tôi hiểu nhầm: “Chẳng qua tôi hơi bất ngờ thôi. Bây giờ ít bạn nam nào có tâm giống cậu lắm…”
Kỷ Thần Phong trả xong hết bài liền quay về bục giảng, chuẩn bị bắt đầu tiết học mới.
Nhân lúc chỉ còn chút thời gian ít ỏi cuối, tôi trả lời Mạnh Tuyết Yên: “Anh ấy xứng đáng. Tôi tình nguyện làm tất cả mọi thứ cho anh.”
Sau khi chương trình học kết thúc, ba người chúng tôi cùng đi chung một chuyến tàu điện ngầm. Người trên tàu không nhiều lắm, vẫn còn mấy hàng ghế trống. Tôi và Kỷ Thần Phong ngồi chung một dãy, còn Mạnh Tuyết Yên thì ngồi đối diện chúng tôi.
“Tại sao hôm nay anh không khen em?” Trong lúc tàu điện băng băng trên đường ray tạo ra những đợt xóc nảy nhẹ, tôi khẽ ghé vào tai Kỷ Thần Phong thỏ thẻ.
Trên tay anh là một quyển sách khiến anh chìm đắm không dứt ra nổi, nghe thấy lời tôi hỏi anh bèn dời mắt khỏi quyển sách, khó hiểu thắc mắc: “Khen gì cơ?”
“Em kiểm tra được 98 điểm, thế mà anh không có chút phản ứng nào ư?”
Kỷ Thần Phong nghĩ nghĩ, đáp: “Em giỏi lắm.”
Cái giọng điệu qua loa gì thế này?
Tôi bất mãn đập xuống quyển sách trên tay anh, ý đồ ngăn anh tiếp tục đọc nó.
“Chưa đủ.”
Anh nhìn tôi lần nữa, tuy nhiên ánh mắt dán chặt trên gương mặt tôi lần này lâu đến bất ngờ.
Tôi bị anh nhìn mà lòng cực kỳ thấp thỏm, bàn tay theo quán tính buông ra, nhờ vậy nên Kỷ Thần Phong có thể nhân cơ hội rút cuốn sách khỏi tay tôi. Tôi cho rằng anh không muốn phối hợp với tôi, mặc kệ ý tứ của tôi nên cảm giác hơi mất mát.
Được rồi, mình phải kiên trì. Tôi lặp lại mười lần. Phải kiên trì, phải kiên trì…
“Em giỏi lắm, Tiểu Niệm à…”
Giọng nói trầm thấp và dịu dàng của Kỷ Thần Phong vang lên bên tai tôi. Đôi mắt tôi hiện đang bị sách vở chặn lại, trong lúc âm thanh cất lên, tôi chợt cảm nhận được một nụ hôn ngọt ngào mềm hơn cả kẹo đặt lên má.
Tôi mở to mắt, hai bên má bắt đầu chết lặng. Một dòng điện nhỏ bé ngay lập tức truyền đi khắp cơ thể khiến lông tơ ngay cổ đều dựng cả lên. Tôi như một nồi dầu đun mấy ngày mấy đêm bỗng dưng bị một giọt nước bắn vào, toàn thân như bùng cháy.
Trong khi tôi còn đang mất kiểm soát, Kỷ Thần Phong có vẻ bình tĩnh hơn nhiều. Anh đặt sách xuống, cúi đầu và tiếp tục đọc nó, dường như chiếc hôn vừa rồi chỉ là ảo giác.
Hỏng bét, tôi thấy mình như muốn tan ra. Mắt, tóc, tai, miệng… Mỗi bộ phận trên cơ thể đều bủn rủn nóng hổi. Mà đây chỉ là một nụ hôn nhẹ lướt qua gò má thôi đấy?
Có trời mới biết điều gì xảy ra với tôi nếu anh ấy làm những chuyện mà tôi hằng ao ước trong tư tưởng, chắc lúc đó tôi điên mất…
Tôi cúi người, hai tay run run che mặt. Thôi đủ rồi, đừng nghĩ nữa, mày đang ngồi trên tàu điện ngầm đấy, lỡ nó phản ứng thật là tiêu.
Aish, cái tên Kỷ Thần Phong chết tiệt này. Nếu anh không định dập lửa thì đừng câu dẫn em chứ! Hóa ra đây chính là phương thức trừng phạt của anh dành cho tôi. Nếu tôi có thể kiềm chế dục vọng của mình tức là tôi đã thông qua khảo nghiệm của anh đúng không?
“Mạnh Tuyết Yên vẫn luôn nhìn tụi mình. Em đã nói gì với cô ấy thế?” Tôi đang một mình chống lại ngọn lửa hừng hực trong người mình thì đột nhiên, giọng nói của Kỷ Thần Phong lại vang lên bên tai tôi.
Tôi sững sờ ngẩng đầu lên, đúng lúc chứng kiến toàn bộ quá trình Mạnh Tuyết Yên hoảng hốt cúi đầu giả vờ bấm điện thoại.
Có vẻ cô đoán ra rồi.
Nếu chỉ vô tình bắt gặp tôi và Kỷ Thần Phong kề tai nhau thì thầm trên tàu điện ngầm, chắc hẳn cô không nghĩ theo hướng mờ ám đâu. Nhưng hôm nay tôi vừa kể cho cô về người tôi thích không thể nghe, chỉ cần nhớ lại một chút thôi là cô có thể đoán được cái người không thể nghe trong miệng tôi là ai.
“Hôm nay cô ấy hỏi em lý do học ngôn ngữ ký hiệu…” Tôi ngồi dậy, kể lại đoạn đối thoại giữa tôi và Mạnh Tuyết Yên cho Kỷ Thần Phong nghe.
Ánh mắt Kỷ Thần Phong luôn hướng về quyển sách trên tay. Đó là quyển sách liên quan đến y học động vật, mãi anh chưa lật sang trang kế. Tôi biết điều đó bởi vì tôi nhớ rất rõ ở phía dưới bên phải trang sách có ảnh một quả tim động vật rất to.
Ồ, thì ra anh ấy không bình tĩnh như những gì anh biểu hiện.
“Em học ngôn ngữ ký hiệu không phải để theo dõi anh sao?” Khi tàu điện ngầm gần cập bến, Kỷ Thần Phong bèn khép sách lại rồi đứng dậy. Trước khi đi anh còn gật đầu nói lời chào với Mạnh Tuyết Yên ở phía đối diện.
Tôi cũng đứng dậy theo anh. Trông thấy thần sắc xấu hổ của Mạnh Tuyết Yên, tôi chỉ khẽ gật đầu rồi xuống tàu cùng Kỷ Thần Phong.
“Em phải nói mấy lần anh mới tin em đây. Em không theo dõi anh mà đây là ý trời ban đó.” Tôi đáp.
Chúng tôi một trước một sau đứng trên thang cuốn. Mặc dù Kỷ Thần Phong không nói gì nhưng từ biểu cảm của anh, tôi thấy anh không tin tưởng lắm.
“Cứ cho là lạc trên đảo hoang thì em vẫn muốn giao tiếp vô tư với anh…” Tôi rời khỏi ga tàu điện ngầm, dạo bước trên một con đường nhỏ của thành phố Ruồi yên tĩnh. Bất thình lình, tôi cất tiếng.
Kỷ Thần Phong đi đằng trước bỗng dừng bước, không hiểu quay đầu lại: “Em bảo gì cơ?”
Một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua. Không biết từ đâu một con ve sầu đậu trên thân cây giật mình tỉnh giấc. Nó vỗ cánh bay rồi phát ra âm thanh vang vọng cả bầu trời đêm, giống như bản nhạc dạo cho những thước quay lãng mạn trong các bộ phim tình cảm.
“Lỡ ngày nào đó đồ điện tử không hoạt động nữa thì sao? Các sự cố trong phim đều diễn ra như vậy mà. Em thử nghĩ rồi, điện thoại không có pin, ốc tai nhân tạo trục trặc, thậm chí giấy bút cũng không có, vậy thì em giao tiếp với anh kiểu gì bây giờ? Nghĩ đi nghĩ lại nên mới ghi danh lớp học thủ ngữ đó.”
Dưới ánh đèn mờ ảo của thành phố Ruồi, tôi vui vẻ thổ lộ những suy nghĩ hoang đường cứ bám lấy tâm trí mình cho Kỷ Thần Phong nghe: “Bây giờ, cho dù thành phố Hồng có biến thành đảo hoang em cũng không sợ, bởi vì em luôn có thể hiểu được ý của anh.”