Tôi đã đau khổ chờ đợi thời khắc này hơn một trăm ngày đêm.
Tôi phản bội thần linh nên thần linh không cho phép tôi đặt chân lên lãnh địa của người nữa. Đây là sự trừng phạt mà tôi nên có, tôi cũng không cảm thấy tủi thân. Nhưng thật sự là… quá lâu, lâu đến mức tôi đã gần như quên mất là ngọn núi này đã từng để cho tôi tùy ý chinh phục.
Lâu lắm rồi mới đặt chân lên núi tuyết. Hơi thở của núi, xúc cảm của núi, bề mặt bị đóng băng vô cùng cứng rắn, còn có núi non chập trùng một cách rõ ràng. Từng thứ đều không hề thay đổi, cái nào cũng làm cho tôi vô cùng hoài niệm.
Tôi hôn lên mặt đất, tay run run vuốt ve mặt đất kiên cố. Còn muốn cảm nhận nhiều hơn chút nữa nhưng thần linh lại dùng một tay kéo tôi từ dưới đất lên, hơi thô bạo kéo tôi lên núi.
“Chờ chút đã…” Lâu quá không vận động kịch liệt như vậy nên tôi hơi không chịu nổi, cầu xin thần linh có thể làm chậm lại cho tôi.
Thần linh liếc nhìn tôi từ trên cao xuống, khẽ vuốt hai má tôi rồi phát ra một tiếng “Ừ” trầm thấp từ trong cổ họng. Dường như là đã đồng ý, nhưng sức mạnh kéo tôi đi lên lại không hề giảm đi chút nào.
Tôi nhận ra đây là một vị thần bề ngoài thì nhân từ nhưng thực tế vừa lạnh lùng vừa hung hăng.
Dạ dày sôi trào, chân cũng muốn rút gân. Tôi cắn môi, hai mắt bị gió thổi vào không nén được mà rưng rưng nước mắt, chảy xuống từ đuôi mắt.
“Từ trước đến nay anh đều biết em là hạng người gì…” Thần linh hôn lên nước mắt ở đuôi mắt tôi, trong ánh mắt dịu dàng của người có trộn lẫn một chút đau, một chút hận: “Nhưng anh vẫn… không thể nào kiềm chế trước em được.”
Tôi đưa tay ôm cổ anh, dán bên mặt mướt mồ hôi của mình lên hai má của anh, vừa nhẹ nhàng vừa chậm chạp quyến luyến.
“Em yêu anh…” Tôi tuyên thệ lời thề trung thành của mình với thần linh: “Cả đời này em chỉ yêu anh.”
Cho nên anh cũng có thể yên tâm yêu em, giao phó tất cả cho em.
“Yêu anh?” Thần linh như bị mê hoặc.
Tôi hôn lên môi anh, nói: “Trên đời này không thể nào có người yêu anh hơn em.”
Thần linh im lặng. Có lẽ là bị tôi làm cho cảm động, nên để ban thưởng cho sự thành kính của tôi, anh biến thành cơn gió mạnh quấn lấy tôi, nâng cơ thể tôi lên, nhanh chóng đưa tôi lên đỉnh núi.
Tôi la hét, vì thiếu oxy nên đầu óc trống rỗng. Ra sức hít thở nhưng không có mấy oxy đi vào trong phổi.
Sắp chết, tôi sắp chết thật rồi.
Nhưng vất vả lắm mới có thể quay về, một lần nữa có được tư cách đi lên nơi này, nên dù có chết tôi cũng không thể kêu dừng.
Tôi chống lại cơn sợ hãi bản năng, ôm thần linh ở trước mắt mình chặt hơn.
Tôi cứ tưởng có thể cứ thế đi một hơi lên đỉnh núi, không ngờ thần linh lại đặt tôi tại một nơi rất gần đỉnh núi.
Tôi mơ màng mở mắt ra, thần linh đã lùi lại.
“Tang Niệm, đây là cơ hội cuối cùng anh cho em…” Anh thốt ra câu mở đầu tương đối đáng sợ, làm cho tôi lập tức trở nên căng thẳng: “Nếu em còn có chuyện gì giấu anh thì hiện tại hãy thẳng thắn nói ra đi. Qua buổi tối hôm nay, anh sẽ không nhắc lại chuyện cũ nữa, cũng sẽ không giận em vì những chuyện đó. Nhưng nếu em chọn tiếp tục giấu diếm…”
Anh không nói tiếp, nhưng chỉ cần là người hơi có đầu óc thì sẽ hiểu rõ được ẩn ý của anh.
Tôi cũng không ngu, tôi biết anh đang cho tôi cơ hội, cho tôi cơ hội hết lần này đến lần khác.
Tôi lo lắng cắn ngón tay, suy nghĩ một lát, rồi lột trần từng chút một sự ti tiện của mình trước mặt anh.
“Công việc trước kia của anh… là do em sắp xếp. Em hối lộ viện trưởng để ông ấy không thuê anh nữa.”
Thần linh xinh đẹp nắm tay tôi, đi một bước thật dài về phía trước. Anh bình tĩnh hỏi thăm trong tiếng hét của tôi: “Còn gì nữa?”
“Em nói Chu Cập Vũ dạy em… làm sao để “bắt được” anh, muốn điều khiển tình cảm của anh.”
“Em tìm người theo dõi anh ba năm… Mỗi tuần lễ cô ấy sẽ gửi hành tung của anh qua mail cho em.”
“Em muốn cầm tù anh ở bên người em, để anh trở thành dây tơ hồng chỉ có thể phụ thuộc vào em.”
“Căn chung cư em ở trước đây vốn không trang trí lại… Chỉ là lấy cớ để tiếp cận anh thôi…”
“Thuốc là thuốc trị chứng lo âu… Trong ba tháng không có tin tức nào, em đã ở viện điều dưỡng để chữa bệnh…”
Tôi trả lời lung tung, lộn xộn, cái gì nói được thì nói hết, ngay cả chuyện không liên quan đến anh là ân oán năm đó với Thi Hạo cũng nói, chỉ sợ mình chưa thẳng thắn hết tất cả mọi chuyện.
Mà với mỗi chuyện tôi thừa nhận, thần linh liền sẽ dẫn tôi đến gần đỉnh núi thêm một bước.
“Còn gì nữa không?” Anh xác nhận với tôi.
Tôi lắc đầu, ý nói đã hết. Sau này tôi đã là một tín đồ thành kính của anh, làm gì còn dám giấu chuyện gì nữa?
Thần linh thay tôi gỡ ngón tay tôi đang cắn trong miệng ra, hôn một cái lên cái trán ẩm ướt mồ hôi của tôi, dịu dàng khen: “Em làm tốt lắm, Tiểu Niệm. Rất tốt.”
Lời nói như ma chú chui vào tai tôi. Thân thể tôi run lên, bất giác đan xen mười ngón tay với thần linh.
Tại sao lần nào cũng phải vào thời điểm này…
Ưm, chắc chắn là anh cố ý.
Tôi sắp điên rồi, cơ bản là không tỉnh táo nổi. Trái tim tôi muốn nổ tung, rõ ràng anh biết là tôi không chịu nổi những cái này nhất…
Như được rót thêm sức vào, tôi bắt đầu chủ động yêu cầu tiếp tục đi tới, đơn giản là khác hoàn toàn với dáng vẻ mới đi hai bước đã kháng cự muốn nghỉ ngơi trước đó.
Ngay cả thần linh cũng hơi ngạc nhiên trước thái độ tích cực của tôi: “Thích như vậy à?”
Tôi không trả lời, chỉ tiến lên ôm chặt lấy anh, giục anh mau lên một chút.
“Thích không?” Thần linh thay đổi tính cách trước kia, quyết muốn tôi tỏ thái độ.
Tôi nắm chặt hai tay. Hai má, mắt và tai đều nóng lên, ngay cả não cũng giống như sắp sôi trào, không tài nào suy nghĩ đàng hoàng được, bị thiêu đốt thành một đống bột nhão.
“Thích…”
Vừa ra khỏi miệng liền không ngừng lại được nữa.
“Thích anh…”
Thích anh, chỗ nào cũng thích, thích đến mức muốn cứ thế hóa thành một cái kén mãi mãi ở bên cạnh anh, chôn sâu xuống dưới lòng đất. Thích anh, thích cái hôn của anh, thích những đụng chạm của anh. Tất cả, tất cả của anh, tôi đều thích.
Tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của thần linh, nhưng từ hành động anh ngay lập tức biến thành gió lớn, đưa tôi lên đỉnh núi vào lúc tôi còn chưa kịp phản ứng thì hẳn là anh đã tương đối hài lòng với câu trả lời của tôi.
Tốc độ quá nhanh, tôi như đã ngồi cáp treo mười lần trong hai phút, lần nào cũng là đáp xuống trực tiếp từ nơi cao nhất.
Toàn thân tôi như “đứng máy”, tê liệt, ngã ở trên đỉnh núi, người mềm nhũn không có chút sức lực nào. Thần linh yêu thương hôn hai má tôi, thân mật cọ lên trán, vui vẻ vì tôi đã quay trở lại trong lòng anh, vui vẻ vì tôi đã lần nữa chinh phục được núi tuyết huyền ảo của anh.
Anh không hề che giấu sự yêu quý của anh với tôi chút nào, chỉ thiếu ịn mấy chữ “người phàm mà thần linh yêu nhất” lên trên người tôi.
“Em vẫn ổn chứ?”
Tôi từ từ nhắm hai mắt lại, tôi kéo dài âm, “Ừm” một tiếng.
Tôi chỉ muốn thể hiện là mình không sao, nhưng thần linh nghe vào lại giống như là đang ngầm đồng ý.
Leo xong một ngọn núi tuyết, người phàm mệt nhưng thần linh lại không. Nghỉ ngơi một lát rồi, anh lại định leo lần nữa.
Trước kia tôi không thể hoàn toàn trải nghiệm niềm vui khi leo núi, hoặc có thể nói là lòng tự trọng mãnh liệt làm tôi không chịu thừa nhận việc mình sa vào trong đó. Nhưng bây giờ đã khác, tôi đã hoàn toàn hiểu rõ hàm nghĩa của chữ “chinh phục”: Tôi chinh phục núi tuyết, đồng thời núi tuyết cũng chinh phục tôi.
Tôi sẽ không mâu thuẫn với chính mình, anh muốn làm bao nhiêu lần cũng được. Nghĩ thế rồi, tôi bèn chủ động mời chào.
“Em muốn lần nữa…”
Sau đó liền có lần thứ hai, thứ ba. Nội tâm tôi muốn phối hợp, dù sao đây cũng là cơ hội thể hiện bản thân đầu tiên sau khi quay lại dưới trướng thần linh. Thế nhưng thể lực lại không đủ, tôi cắn răng nhịn lại câu từ chối, cơ thể lại không thể kìm được mong muốn thoát đi.
Quả nhiên vẫn không ổn, không trèo lên nổi nữa, cho tôi nghỉ ngơi đi…
Kết quả tôi bị thần linh túm lấy kéo lại, không ngừng ép buộc thúc giục tôi, bắt tôi tiếp tục đi tới.
“Ghét à?” Thần linh xảo quyệt hỏi một câu tương đối xảo trá vào lúc ý chí của tôi yếu ớt nhất.
Anh đối xử với em như thế, em ghét anh à? Em nói thích anh là đang lừa anh đúng không?
Bởi vì từng nói “ghét” nên dù sau này có bổ sung một trăm vạn lần nói “thích” đi chăng nữa, anh cũng sẽ hoài nghi mức độ đáng tin của những lần nói thích đó. Thần núi tuyết trước giờ luôn xuất hiện trước người khác với khí chất thanh lãnh, thực chất bên trong lại là một người vừa thù dai vừa nhỏ mọn.
“… Không ghét.” Tôi nghiến răng nói.
Gió tuyết vui vẻ nhảy múa quanh người tôi, giẫm lên trên tuyết đọng tạo ra tiếng kêu loạt soạt*.
(*)
“Thật không?”
Đợi một lát mà không đợi được câu trả lời của tôi, thần linh bất mãn sai khiến gió tuyết chui vào gáy tôi, để lại một dấu ấn đau đớn trên da thịt tôi.
Tôi không thể làm gì khác hơn ngoài chịu thua, há miệng ra sụp đổ kêu to: “Thật, thật mà!”
“Suỵt…” Thần linh dùng một tay bịt miệng tôi, vờ vĩnh kề sát lại bên tai tôi nói khẽ: “Em nhỏ giọng chút, sẽ làm động vật sợ.”
Vậy anh thả em ra đừng quấn lấy em hỏi cái này cái kia nữa?
Tôi chửi thầm trong lòng nhưng vẫn nghe lời, không tiếp tục phát ra những âm thanh sẽ làm động vật sợ nữa. Ngay cả khoảnh khắc leo lên đỉnh núi là khoảnh khắc làm người ta vui sướng tôi cũng ngoan ngoãn che miệng, chỉ dám phát ra một vài hừ nhẹ từ trong cổ họng.
Sau ba lần leo núi, cuối cùng thần linh cũng vừa lòng thỏa ý, đồng ý cho tôi thiếp đi trong cái ôm của dãy núi.
Tôi kiệt sức, gần như là vừa lật người đã mất đi ý thức.
Rốt cuộc ai mới là người chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng mấy ngày mấy đêm?
Điều hòa phát ra âm thanh đang chạy ở tần số thấp, mang đi cái nóng thiêu đốt của mùa hè. Cơ thể và đệm giường đều khô ráo và nhẹ nhàng khoan khoái, hiển nhiên Kỷ Thần Phong vẫn như lúc trước, giải quyết hậu quả rất hoàn hảo.
Tôi cứng đờ đứng dậy, mặc áo thun và quần để sẵn ở đuôi giường vào. Lúc đưa tay tôi bỗng cảm thấy bả vai đau nhói, cúi đầu xem thì thấy dấu vết xấu xí ở trên đầu vai sưng đỏ lên, vòng ngoài còn có dấu răng màu tím sáng loáng.
Tôi khẽ chạm vào, đau đến xuýt xoa, hơi dở khóc dở cười. Tên Kỷ Thần Phong này, thật sự rất thích lần nữa đánh dấu dấu ấn của mình lên vết sẹo của tôi.
Tôi quay đầu nhìn ra sau lưng, chỉ thấy trên một vết sẹo bỏng của mình cũng có dấu răng để lại, không cần nghĩ cũng biết hẳn khắp nơi sau lưng đều là vết cắn của anh.
Rõ ràng là sinh cùng năm với tôi mà sao anh giống như cầm tinh con chó vậy? Anh xem tôi là khúc xương đấy à?