“Barca, về thôi, mày đã ra ngoài hơn một tiếng rồi, tao thật sự không thể chạy nổi theo mày nữa…” Trịnh Giải Nguyên giậm bước trên con đường núi với vẻ mặt như chẳng còn gì luyến tiếc với cuộc sống, cậu hoàn toàn dựa vào sức kéo của con chó đen to lớn ở phía trước, để nó lôi đi.
Thằng cha Thi Hạo kia thật sự sai sử cậu như một tên tay sai gọi đến cái là phải có mặt ngay, ngay cả việc dắt chó đi dạo gã cũng bắt cậu làm, bộ nhà gã không có giúp việc hay công nhân à?
(*) Gốc 马仔(mã tể): tiếng lóng Quảng Đông, chỉ bọn tay sai trong các băng đảng xã hội đen.
Con chó Doberman cao hơn nửa người ngoảnh mặt làm ngơ trước tiếng kêu rống của Trịnh Giải Nguyên ở phía sau, nó cứ hửi hửi đánh hơi trong đám bụi cỏ ven đường, không hề có ý định về nhà.
Mà chỉ cần nó không muốn, Trịnh Giải Nguyên sẽ phải bất lực trước gã to con nặng gần trăm cân này.
(*) 1 cân TQ = 1/2kg, trung bình 1 con Doberman đực nặng từ 40-45kg.
Cuối cùng, sau khi dắt nó đi suốt cả hai tiếng, phải đến khi Trịnh Giải Nguyên nói vã bọt mép, lưng ướt nhễ nhại mồ hôi, con Doberman mới quay đầu lại nhìn cậu một cái, tuy chưa thỏa mãn nhưng cũng đã chịu đi về.
Dắt chó đi dạo thay Thi Hạo đúng là còn mệt hơn cả đi xe đạp.
Hồi trước cậu còn nghĩ đến chuyện muốn mang một con chó về nuôi để bầu bạn, nhưng giờ lại thấy mình còn chả bằng con chó.
Quay về biệt thự của Thi Hạo, Trịnh Giải Nguyên vốn định vừa mở cửa ra là bàn giao lại chó rồi rời đi luôn, kết quả là khi vừa ném dây xích vào tay Thi Hạo, bụng cậu đã phát ra một tràng tiếng kinh thiên động địa.
Thi Hạo gọi cậu đến dắt chó đi dạo vào lúc sáu giờ hơn, còn quy định rằng cậu phải có mặt trước bảy rưỡi, hại cậu chỉ kịp làm vệ sinh cá nhân chứ không có thời gian để ăn sáng.
Trịnh Giải Nguyên che bụng, cau mày, cảm thấy ảo não vì bị mất mặt trước Thị Hạo.
“Không còn việc gì nữa thì tao về đây.”
“Đúng lúc tao làm thừa bữa sáng, mày ở lại ăn rồi hẵng về.” Thi Hạo gọi ngược cậu lại.
Trịnh Giải Nguyên chẳng muốn ăn sáng với người kia, cậu đang định từ chối thì đối phương đã dắt chó vào nhà, hơn nữa còn dùng giọng điệu quyết liệt không cho cự nự hơn ban nãy để ra lệnh cho cậu.
“Đi vào.”
Khóe miệng giật giật, Trịnh Giải Nguyên hít sâu một hơi, không ngừng tự thôi miên bản thân rằng đây là vì công ty và bố, sau đó đi theo Thi Hạo vào cửa.
Bởi trước đó đã từng vào nhà để dắt chó cho Thi Hạo, nên Trịnh Giải Nguyên cũng biết sơ qua bố cục phòng ở dưới tầng một, sau khi đóng cửa lại, cậu đi thẳng vào trong phòng ăn.
Căn phòng ăn với diện tích lớn nằm quay mặt về phía hướng Bắc của tòa biệt thự, qua bức tường kính khổng lồ trong suốt, người vào phòng ăn có thể trông ra vườn rêu ở phía ngoài ngôi nhà.
Do đặt ở hướng âm nên dù đang là sáng sớm, ánh mặt trời cũng không quá gắt, chỉ có vài tia nắng thưa thớt nằm vắt trên thảm rêu phong êm mịn.
Thế nhưng, chính cái kiểu nắng vụn này đã khiến cho vườn rêu khoác lên cảm giác “tĩnh tâm” mờ ảo lạ thường.
(*) Theo phong thủy, hướng Bắc là hướng âm.
“Ngồi đi.” Thi Hạo bưng hai cái đ ĩa với hai bộ dao nĩa từ bếp ra, đặt ở hai bên bàn ăn.
Trịnh Giải Nguyên vẫn bất động, còn Barca ở bên cạnh đã li3m mép ngoan ngoãn ngồi xuống.
Đệch bà.
Trịnh Giải Nguyên xụ mặt, cậu cố tình rê ghế để phát ra âm thanh chát chúa rồi đặt mông ngồi xuống.
Bày giữa bàn ăn là một bữa sáng khá thịnh soạn — xúc xích gà, xúc xích lợn, thịt xông khói, khoai tây, trứng ốp la, súp lơ.
Thi Hạo có một mình mà ăn nhiều thế này ư? Hèn chi nó cao to thế, chắc do ăn nhiều.
Trịnh Giải Nguyên ngạc nhiên trước sức ăn của Thi Hạo, cậu cầm nĩa cắm xuống xúc xích gà rồi đưa lên miệng một cách tự nhiên.
Thi Hạo đổ đầy thức ăn cho chó vào bát của Doberman, sau đó, gã tự rót cho mình một tách cà phê rồi quay lại bàn.
“Có nước không?”
Trịnh Giải Nguyên đi bộ trên đường núi suốt hai tiếng đồng hồ nên đã rất khát, thấy Thi Hạo uống cà phê, thức ăn trong miệng gần như không thể nuốt xuống được.
Thi Hạo cụp mắt, một tay cầm tách cà phê, một tay giở tờ báo trên bàn ra, đáp mà chẳng ngẩng đầu lên, “Trong bếp có nước uống trực tiếp, tự đi lấy đi.”
“Ực ực ực…”
Cậu uống liên tiếp ba cốc nước mới làm dịu được cơn khát, khi Trịnh Giải Nguyên quay lại bàn ăn, Barca vẫn đang tớp thật lực, tách cà phê trong tay Thi Hạo đã được thay thế bằng đ ĩa xúc xích nướng.
Trịnh Giải Nguyên ngồi lại xuống ghế, càn quét một lèo hết bao nhiêu là thức ăn trong đ ĩa của mình, cậu cúi đầu chăm chăm vào việc ăn, không chuyện trò với Thi Hạo nữa.
Mấy phút sau, Thi Hạo đột nhiên lên tiếng.
“Mày vẫn giữ liên lạc với Tang Niệm chứ?”
Trịnh Giải Nguyên ngừng dùng nĩa, cảnh giác ngẩng đầu: “Làm sao?”
Thi Hạo không nói gì, chỉ lật ngược tờ báo lại, đẩy tới trước mặt cậu.
“Cũng chẳng phải chuyện gì to tát.
Tang Chính Bạch với nó cắt đứt quan hệ cha con.” Gã chỉ đầu ngón tay vào vị trí trông giống miếng đậu phụ ở trong góc.
Trịnh Giải Nguyên giật mình, cậu cầm tờ báo lên, đọc kỹ bài tuyên bố một lượt.
“Chết tiệt, bố cậu ấy làm cái quái gì vậy!”
Thi Hạo xiên lấy một miếng khoai tây, đưa lên miệng: “Rốt cuộc nó đã làm gì mà để ba nó tức giận thành như thế?”
“Làm gì cơ chứ?” Trịnh Giải Nguyên cũng cực kỳ khó hiểu, “Tang Niệm khác tao, từ nhỏ cậu ấy đã là ‘con nhà người ta’ rồi, học giỏi, bảnh trai, điểm nào cũng hoàn hảo hết.
Ngoại trừ việc… đánh mày vào ba năm trước thì cậu ấy chưa từng gây ra chuyện gì khiến bố tức giận.
Ba năm nay, cậu ấy rất ít khi đi chơi với tao, cậu ấy cai thuốc lá, cai rượu chè, ngoan ngoãn đi gặp chuyên gia tâm lý, bố cậu ấy bảo đính hôn là cậu ấy đính hôn ngay.
Thế này mà còn cắt đứt quan hệ cha con được thì tao sợ mình phải lóc thịt trả cha mất.”
Thi Hạo nghe đến câu “Học giỏi… điểm nào cũng hoàn hảo hết” thì sa sầm mặt mày, sau đó Trịnh Giải Nguyên kể rằng ba năm qua Tang Niệm với cậu không chơi với nhau nhiều, gã cũng tươi tỉnh hơn một chút, nhưng tâm trạng vui vẻ vào buổi sáng vẫn bị đánh tan.
“Chắc là đã làm ra chuyện gì đó khiến bố nó không thể chịu nổi.” Thi Hạo cầm tách cà phê lên nhấp một ngụm, nói bằng giọng điệu hoàn toàn lạnh lùng.
Trịnh Giải Nguyên nghiền ngẫm đọc đi đọc lại tờ báo kia như thể muốn tìm thêm thông tin hữu ích từ nó, thậm chí còn không nhận ra người ngồi đối diện đã ăn xong bữa sáng từ lúc nào.
Đến khi định thần lại, trên bàn đã chẳng còn món gì ngoại trừ cốc nước, đ ĩa của cậu cũng sắp bị Thi Hạo mang đi.
“Này, tao chưa ăn xong mà!” Cậu chộp lấy cổ tay Thi Hạo, bất mãn nói.
Thi Hạo nhìn cổ tay mình, đáp: “Barca mà không ăn xong trong thời gian quy định thì cũng sẽ bị thu mất bát cơm.”
Trịnh Giải Nguyên vô thức liếc về phía con Doberman cách đó không xa, con chó đen to lớn đã chén sạch thức ăn, nó đang ngồi ngay ngắn trước bát cơm rỗng tuếch, chờ chủ nhân ra chỉ thị tiếp theo.
Nó định huấn luyện mình như huấn luyện chó thật ư? Trịnh Giải Nguyên không biết đã chửi thề đến lần thứ mấy trong lòng.
Cậu thả tay ra rồi cậu đứng phắt dậy, cơm chưa no nhưng đã tức đến cành hông.
“Hừ, tao về đây.” Cậu cầm lấy điện thoại trên bàn, không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa.
“Trịnh Giải Nguyên.” Thi Hạo gọi với theo cậu từ phía sau.
Vì bố, vì công ty, vì bố, vì công ty…
Trịnh Giải Nguyên tiếp tục thôi miên mình.
“Sao nữa?” Cậu trưng ra nụ cười giả dối, quay người lại.
Thi Hạo mấp máy môi, gã nhìn Trịnh Giải Nguyên chăm chú, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại sửa lời trước ánh mắt chán chường của cậu.
“….
Mai tiếp tục đến dắt chó đi dạo.”
Gã đang làm gì vậy.
“Biết rồi!” Nói xong, Trịnh Giải Nguyên quay người, đi tiếp về phía cửa.
Cửa chính đóng sầm lại, Thi Hạo thu lại ánh mắt, nhìn về phía Barca đang đợi lệnh.
“Đi chơi đi.”
Ngay khi có lệnh, con chó đen to lớn lập tức vùng lên như một con ngựa hoang thoát cương, chỉ nháy mắt sau đã biến mất khỏi phòng ăn.
Chẳng biết có huấn luyện được cho ngoan ngoãn như vậy hay không.
Thi Hạo quẳng đ ĩa bẩn vào trong bồn rửa, sau đó gã về phòng thay quần áo rồi lái xe đến công ty.
Dắt chó đi dạo, tắm cho chó, cho chó ăn… Trịnh Giải Nguyên đã làm bảo mẫu chăm chó cho Thi Hạo suốt mấy tháng, mặc dù Barca rất dễ thương, cả hai cũng đã xây dựng được mức độ tình cảm nhất định, nhưng cậu vẫn ấm ức bực bội trong lòng lắm.
Khi cậu gọi điện lần nữa cho Trịnh Tứ Hải để hỏi xem bao giờ ông về được, câu trả lời cậu nhận về vẫn qua loa chiếu lệ như trước, sau khi bị ép phải cúp máy, cuối cùng cảm xúc dồn nén của cậu cũng bùng phát.
Cậu tìm đại một quán Izakaya ở bên đường rồi vào ngồi uống từ bảy giờ đến chín giờ, càng uống càng buồn khổ, càng uống càng quặn lòng, cậu lướt danh bạ, nhưng không tìm được ai có thể gọi ra để nghe cậu tâm sự và uống rượu cùng cậu.
Cậu ôm chút hy vọng mỏng manh, gọi vào số điện thoại của Tang Niệm, không ngờ cuộc gọi lại được kết nối chỉ sau vài hồi chuông.
Vốn dĩ cậu đang nằm sấp trên bàn, ngay khi nghe thấy giọng Tang Niệm thì lập tức ngồi bật dậy, sống mũi cay cay.
“Tang Niệm, tôi nhớ ông lắm! Ông không biết tôi đã sống như thế nào trong những ngày qua đâu.
Ông đang ở đâu vậy, ông mau tới đây tìm tôi đi… Không có ông chắc tôi không sống nổi mất…”
Vẫn như lần mang quần áo lên núi cho cậu hồi trước, Tang Niệm không hỏi thêm câu nào mà chỉ thẳng thừng đáp “Biết rồi, tôi qua ngay đây” rồi cúp máy, anh đáng tin hơn tất cả những người nằm trong sổ danh bạ của cậu cộng lại.
“Tại sao bố tôi lại không thể đáng tin như vậy chứ? Anh giải thích đi…” Cậu say khướt hỏi ông chủ cửa hàng Izakaya, vừa nói, vừa rót cho mình một chén rượu sake.
Ông chủ lau cốc, xấu hổ cười cười vì không biết tại sao cậu lại hỏi như vậy, cũng không biết phải trả lời ra sao.
Bản edit này chỉ có ở wordpress của Hải Đường Lê Hoa và wattpad của Táo.
“Kia là Lư Tuế, người mẫu nam rất có tiềm năng phát triển trong giới người mẫu.” Bạn của Thi Hạo thấp giọng giới thiệu với gã cậu thanh niên đang cười nói trò chuyện cùng những người khác cách đó không xa.
Thi Hạo đánh giá đối phương, lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Mẹ Trịnh Giải Nguyên mà thích loại này ư?”
Bạn gã cười khằng khặc, không nhận xét về vấn đề này.
“Hay tôi gọi nó qua đây nhé?”
Thi Hạo gật đầu.
Chỉ chốc lát sau, Lư Tuế được đưa tới.
“Chào ngài Thi…” Cậu ta lúng túng gật đầu với Thi Hạo.
Lư Tuế khác với Trịnh Giải Nguyên, cậu ta kết bạn có mục đích, mỗi người là một cục đá kê chân để cậu ta leo lên những tầng lớp cao hơn.
Những người kia không thiếu tin tức nhanh nhạy, ít nhiều cậu ta cũng biết Thi Hạo đã không còn như xưa nên không gọi gã là “cậu Thi” mà đổi thành “ngài Thi”, cách gọi có thể thể hiện sự tôn trọng hơn.
“Tuần sau là sinh nhật tôi, tôi muốn mời cậu tham dự tiệc sinh nhật của mình, không biết cậu có rảnh không?” Thi Hạo cũng chẳng khách sáo với cậu ta, thẳng thắn nói ra ý muốn của mình.
Lư Tuế sửng sốt: “Sinh nhật… Tiệc sinh nhật ư?”
Hôm nay cậu ta đến dự tiệc rượu với bạn vì muốn làm quen với nhiều người hơn, cả tối cậu ta cứ “mặt nóng dán mông lạnh”, ai ngờ tự dưng lại được cái bánh nhồi nhân to thế này đập trúng.
(*) Chỉ việc mình nồng nhiệt bắt chuyện với người khác nhưng họ chỉ lạnh nhạt, hờ hững.
“Tất nhiên là rảnh rồi, nhất định em sẽ đến đúng giờ!” Lư Tuế vội vàng đồng ý, phấn khích tới mức quên mất rằng Thi Hạo với mình chẳng thân quen gì với nhau, trước kia cả hai cũng không quen biết, tại sao gã lại mời cậu đến dự tiệc ngay từ lần gặp đầu tiên?
Thi Hạo hài lòng cụng ly với cậu ta, ngửa cổ uống một hớp cạn sâm panh trong ly, nói rằng sẽ có người liên lạc với cậu ta sau tiệc rượu, dặn cậu ta chỉ cần chờ là được.
Lư Tuế kìm nén sự kích động trong lòng, cảm ơn Thi Hạo hết lần này đến lần khác.
Hai người nói chuyện mấy câu, Thi Hạo luôn tỏ ra lơ đễnh, Lư Tuế nhận ra gã không mặn mà gì lắm nên thức thời viện cớ rời đi.
“Giờ cậu thấy hứng thú với đàn ông à?” Một lúc sau, cậu bạn cầm hai ly sâm panh về chỗ cạnh Thi Hạo.
Thi Hạo nhận lấy một ly rượu từ tay đối phương, nghe vậy thì nhìn cậu ta bằng đôi mắt lạnh tanh.
Người kia biết mình mỡ miệng, ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt có hơi xấu hổ.
“Đánh chó phải nhìn mặt chủ.
Tôi chỉ nghĩ cách trút giận cho con chó nhà mình.” Thi Hạo đút một tay vào túi, nhìn theo hướng Lư Tuế rời đi, nói ra câu khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
Không đợi người kia hỏi cụ thể, gã đã xoay gót bước ra ngoài ban công, không buồn ngoảnh lại.
Đặt sâm panh lên lan can ban công, Thi Hạo gọi điện thoại cho Trịnh Giải Nguyên, đầu máy bên kia đã vang lên mười mấy hồi chuông rồi nhưng vẫn không có ai trả lời.
Chẳng lẽ đi ngủ rồi? Lông mày càng nhíu chặt hơn, ngay khi gã định cúp điện thoại, cuộc gọi đột ngột được kết nối.
“Sao nhận máy lâu thế?”
Đầu máy bên kia im lặng một chốc, một giọng nói bất định vang lên: “… Thi Hạo?”
Thi Hạo bất ngờ siết chặt chiếc điện thoại trong tay, cơn tức giận trào dâng trong gã,, chảy xuống tận họng như sắp phun ra lửa.
“Tang Niệm.”
Đã muộn thế này rồi, sao Trịnh Giải Nguyên với Tang Niệm lại ở bên nhau? Trịnh Giải Nguyên đang ở đâu, sao không nhận điện thoại của gã? Hai người này dan díu với nhau từ lúc nào, sao Trịnh Giải Nguyên chẳng để lộ ra phong thanh nào vậy?
Tại sao lại trở về? Tại sao lại cướp đồ của gã?
Tại sao? Tại sao? Tại sao tại sao tại sao…
Văng vẳng bên tai gã là những âm thanh lặp đi lặp lại, chồng chất lên nhau như đang thì thầm “tại sao”, Thi Hạo nhắm nghiền mắt lại, nghe được giọng nói của Tang Niệm xen lẫn trong đó.
“Trịnh Giải Nguyên say rượu, giờ đang ngủ, mai mày hẵng gọi lại.”
Thi Hạo cười gằn, mở mắt ra: “Nghe nói dạo này tình hình của mày không ổn lắm…”
Hai người đối chọi với nhau bằng những lời lẽ cay độc, cuối cùng kết thúc bằng việc Thi Hạo mời Tang Niệm đến dự tiệc sinh nhật của gã.
“Thế thứ bảy tới cùng Trịnh Giải Nguyên.
Đến lúc ấy có thù oán gì thì giáp mặt nói rõ với nhau.”
Giọng nói của Tang Niệm như một cái cưa, thô bạo cắt đứt dây thần kinh của Thi Hạo, những ảo giác đó tạo thành một bản hợp xướng của cuộc đời khiến vết sẹo trên mặt gã nhức nhối.
Gã đau đớn che mặt lại, không chịu đựng được nữa, cúp máy trước khi Tang Niệm kịp trả lời.
Cơ thể chao đảo, cánh tay vô tình làm đổ chiếc ly trên lan can.
Thủy tinh bắn tung tóe dưới chân gã, nhưng Thi Hạo không buồn quan tâm, gã chỉ bám vào lan can để ổn định cơ thể, lẳng lặng chờ đợi cơn đau tan biến.
Khoảng năm, sáu phút sau, giày da giẫm lên vụn thủy tinh, ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, Thi Hạo đứng thẳng lưng, mở cửa ban công ra rồi vào phòng như không có chuyện gì..