Nhất Niệm Chi Tư

Chương 93: 93: Phiên Ngoại 19




“Yêu” là gì?
Trước đây Trịnh Giải Nguyên có rất nhiều bạn gái, cậu thích tất cả họ.

Cậu thích đùa với mấy cô ấy, thích đi ăn, thích mấy cô ấy ngọt ngào làm nũng với mình, nhưng yêu… mà không có quyết tâm ở bên nhau trọn đời thì không thể gọi là “yêu”.

Cậu tin rằng mặc dù những cô gái đó thích cậu, nhưng họ cũng không yêu cậu.
Thi Hảo bảo nếu có ngày cậu yêu ai đó, người kia mà không phải gã thì gã sẽ chơi chết cậu.

Thế Thi Hạo có yêu cậu không? Thứ tình yêu sống chết không đổi, cả đời chỉ yêu một người?
Thi Hạo không chỉ thích cậu mà còn yêu cậu… Chỉ nghĩ đến những lời này trong đầu thôi là tóc gáy Trịnh Giải Nguyên đã dựng ngược cả lên.

Thi Hạo? Yêu cậu ư? Nếu là một năm trước thì đây chẳng những là chuyện viển vông mà còn là một sự xúc phạm đến danh dự gã nữa.
Ngay đến bây giờ, thật ra cậu cũng chưa quen với sự thay đổi trong mối quan hệ này lắm.

Những ngày đối đầu, căm thù lẫn nhau giống như chỉ mới là ngày hôm qua, thậm chí có đôi khi cậu còn tự hỏi rằng liệu đây có phải một mánh khóe Thi Hạo dùng để chơi khăm cậu không.

Nhưng lại cảm thấy không đến mức ấy, không đến mức phải hy sinh nhiều như vậy.
Mối khủng hoảng của công ty đã được giải quyết, Trịnh Tứ Hải không phải trốn nữa nên đã nhanh chóng về nước.

Do sợ thu hút sự chú ý của nhiều người, ông còn cố tình mua vé của chuyến red-eye hạ cánh lúc bốn giờ sáng.
(*) “Red-eye flight” là cách gọi những chuyến bay khởi hành lúc đêm muộn và đến nơi vào sáng hôm sau.

Thông thường, chuyến bay này kéo dài khoảng 4 đến 6 tiếng, ít hơn thời gian ngủ đêm tiêu chuẩn là 7 tiếng/đêm.
Trịnh Giải Nguyên không nghĩ sẽ có phóng viên buồn chán đến nỗi ngồi xổm chờ họ, nhưng để đề phòng, cậu vẫn đeo kính râm chờ bố ở lối ra.
Chỉ trong vòng nửa năm, tóc của Trịnh Tứ Hải đã bạc trắng, râu mọc dài, người ốm hơn trước rất nhiều.
Hai cha con đứng nhìn nhau ở lối ra dành cho khách một lúc, hốc mắt dần đỏ lên.

Trịnh Giải Nguyên bước tới, lặng lẽ cầm lấy vali của bố rồi đi về phía trước mà không nói lấy một lời.

Không có tiếng khóc xé lòng, cũng không hỏi han nhau câu nào, cả hai lần lượt đi ra bãi đậu xe.
Chặng đường sau đó cũng rất yên lặng, trong xe chỉ có tiếng hát khàn khàn, dường như hai người đều không biết nên mở miệng thế nào.
“Con… dùng cách gì mà thuyết phục được Thi Hạo giúp thế?” Cuối cùng Trịnh Tứ Hải không nhịn được nữa, ông hỏi chuyện khiến mình cảm thấy khó hiểu nhất.
Ông thừa biết mối quan hệ từ nhỏ giữa con trai mình và đối phương là như thế nào.

Với ông mà nói, lúc này Thi Hạo không bỏ đá xuống giếng đã là tốt lắm rồi, nhưng đằng này cậu ta còn giúp nhà ông lấy lại vị thế? Ông thật sự không sao hiểu nổi.
“Dùng thành ý thôi.” Trịnh Giải Nguyên đáp, “Thật ra nó khá tốt tính.”
Trịnh Tứ Hải không giống cậu, ông tung hoành trên thương trường suốt bao nhiêu năm nay nên đâu dễ lừa như vậy.
“Nó không ức hiếp con chứ? Có phải con đáp ứng yêu cầu vô lý nào của nó không?”
Trịnh Giải Nguyên không ngờ bố cậu lại đoán chuẩn như thế, giọng điệu lập tức ỉu xìu xuống: “Không ạ…”
“Trả lời bố hẳn hoi, rốt cuộc là có có không?”
“…”
“Trịnh Giải Nguyên!”
Dưới áp lực bị hạch hỏi, Trịnh Giải Nguyên cũng bắt đầu “vò mẻ chẳng sợ nứt”: “Có có có!”
Quả nhiên, Trịnh Tứ Hải nghe vậy thì sốt sắng: “Nó bắt con làm gì?”
Bắt con bán thân, bán mình cứu cha.
“Bắt con làm osin cho nó, dắt chó nhà nó đi dạo, cho chó ăn, chơi với chó.”
“Thế thôi?”
“Thỉnh thoảng… con chó muốn được sờ thì sờ cho nó.” Cơ bắp Thi Hạo sờ sướng lắm, đặc biệt là phần bụng, lúc bị k1ch thích sẽ gồng cứng lên.
“Lúc nó muốn hôn thì hôn nó.” Mặc dù còn thích cắn nữa chứ không chỉ dừng lại ở mỗi hôn.
“Lúc nó không ngủ được thì ngủ cùng nó.” Lâu lâu mới làm một lần, sướng như lên tiên.
Nghe vậy, Trịnh Tứ Hải chìm vào im lặng.
“Giờ quan hệ giữa con và Thi Hạo khá tốt, bố đừng xót cho con, con không thấy uất ức.” Trịnh Giải Nguyên an ủi nói.
Một lúc sau, Trịnh Tứ Hải thở dài thườn thượt.
“Tại bố không có bản lĩnh, làm liên lụy tới con.”
Trịnh Giải Nguyên mím môi, đáp: “Bố đừng nói thế.”
Cả hai im lặng, không nhắc tới chuyện nếu không có sự giúp đỡ của Thi Hạo thì khoản nợ hàng tỷ đô la này phải giải quyết thế nào.


Trịnh Giải Nguyên không đề cập tới vì mọi chuyện đã qua, cậu không muốn để tâm đến những chuyện vụn vặt khiến mình khó chịu.

Còn Trịnh Tứ Hải không đề cập đến là vì cắn rứt lượng tâm.
Cùng với sự trở lại của Trịnh Tứ Hải, khoảng thời gian khó khăn nhất đối với Trịnh Giải Nguyên đã qua đi.

“Bạn bè” lục tục liên lạc lại với cậu, có người hẹn đi ăn, cũng có người hẹn đi bar.

Không có bất kì ngoại lệ nào, một người nhắn tới thì cậu block một, hai người nhắn thì cậu block cả đôi, cậu không cho những người này bất kỳ cơ hội nào để đến gần mình.
Cuối cùng tảng đá trong lòng cũng được dỡ xuống, Trịnh Giải Nguyên cảm thấy sảng khoái vô cùng, cậu lập tức chọn một ngày nắng đẹp để lên núi cùng với chiếc xe đạp leo núi mà Thi Hạo tặng cho mình.
Cung đường cậu đang đi là con đường đạp xe nổi tiếng của thành phố Hồng, trước đây cậu từng đạp xe qua đây nhiều lần nên đã sớm quen thuộc với nó.
Sau khi đạp xe được một tiếng rưỡi, cậu thấy mình đổ mồ hôi hơi nhiều nên dừng lại trước một vọng lâu ở lưng chừng núi.
Sau khi bổ sung lượng nước bị mất cho cơ thể, Trịnh Giải Nguyên hít hà hương gió núi rồi thực hiện một số động tác kéo giãn cơ chân.

Lúc này, có thêm hai chiếc xe chạy tới từ đằng xa, vừa trông là biết người cùng sở thích.
“Ôi, phong cảnh đẹp thật đấy!” Cô gái đạp phía trước dựng xe xong thì đi thẳng vào chòi vọng lâu.
Dù Trịnh Giải Nguyên đã nhiều lần gặp thất bại trong việc kết bạn nhưng cậu vẫn không sửa được tật xấu thích bắt chuyện với người lạ.
“Phong cảnh ở gian chòi phía trên còn đẹp hơn cơ.” Cậu nói.
“Thật ư?” Cô gái nhìn cậu, suy tư một lúc rồi lại nhìn cậu lần nữa, sau đó kinh ngạc kêu lên, “Trịnh Giải Nguyên?”
Trịnh Giải Nguyên cẩn thận nhận diện lại khuôn mặt của cô gái nhưng không có ấn tượng gì.
“… Bạn là?”
“Là tôi nè! Cái người khiêu vũ cùng cậu ở buổi prom tốt nghiệp cấp 3 ấy!” Cô gái kích động khua khoắng chân tay, thậm chí còn phồng má lên để giúp cậu nhớ lại.
Khuôn mặt lúng túng của Trịnh Giải Nguyên giãn ra một chút, cậu nhớ ra rồi, hoặc nói cách khác, dựa vào một số điểm tương đồng, cậu đã xếp chồng được hình ảnh của cô gái sở hữu vóc dáng cân đối rực rỡ trước mắt với cô gái ngồi khóc trên cầu thang trong trí nhớ lên nhau.
“Nhỏ mập?”
Thi Hạo về đến nhà, thấy chiếc xe đạp leo núi ngầu đét được dựng trong sân thì biết ngay Trịnh Giải Nguyên vẫn đang ở đây chứ chưa đi về.
Để trách “tai vách mạch dừng”,cách đây không lâu gã đã cho sa thải một số người làm ở biệt thự, những người còn lại được lên lịch làm việc cụ thể.


Khi nào có thể xuất hiện và khi nào không nên xuất hiện, tất cả đều có chỉ thị rõ ràng, không được phạm sai sót dù chỉ một chút.
Đầu tiên, gã đi tìm một vòng quanh tầng một nhưng không thấy ai, sau đó lên tầng hai nhưng cũng vẫn không tìm được, cuối cùng, nghĩ đến nơi Trịnh Giải Nguyên có thể sẽ ở, Thi Hạo bấm thang máy xuống tầng hầm.
Dưới tầng hầm của biệt thự có một kho rượu khổng lồ, nơi cất giữ cả ngàn chai rượu được phân loại và bảo quản theo độ ẩm với nhiệt độ khác nhau.
Trước đây Trịnh Giải Nguyên thèm thuồng kho chứa rượu này của gã vô cùng, chẳng qua cậu vẫn kiêng sợ gã nên không dám tùy ý đưa ra yêu cầu.

Thế nhưng, kể từ lúc nhận được câu trả lời “ừ” của gã, tên nhóc này càng lúc càng càn rỡ, càng lúc càng không coi mình là người ngoài, thường xuyên lấy rượu ra khỏi hầm thì chớ, đã vậy còn uống luôn mồm không dừng được.
“Tách.”
Đèn dưới tầng hầm chợt sáng lên, Barca vốn đang nằm cạnh Trịnh Giải Nguyên chổng mông duỗi mình, sau đó chậm rãi đi về phía Thi Hạo.
Thi Hạo xoa đầu nó: “Bé ngoan.”
Trên bàn trà đặt hai chai vang đỏ rỗng, cả hai đều là vang đỏ khô thuộc hàng first growth được thu hoạch vào những mùa vụ ngon.

Trịnh Giải Nguyên ôm gối, nằm cuộn tròn trên thảm như con tôm, lúc ngủ còn phát ra tiếng ngáy nhẹ.
Thi Hạo bước tới, khom người nhặt ly rượu và bình rượu trên sàn lên.

Trong bình còn sót lại môt ít rượu, không để lãng phí chúng, Thi Hạo trực tiếp rót rượu vào chiếc ly Trịnh Giải Nguyên vừa sử dụng, sau đó uống một hơi cạn sạch.
“Này, đừng ngủ ở đây.” Tính theo tiết khí thì bây giờ đã là mùa thu, kiểu thời tiết mà không cần bật điều hòa và còn quá sớm để bật hệ thống sưởi.
Thi Hạo lay nhẹ Trịnh Giải Nguyên để gọi cậu dậy, nhưng Trịnh Giải Nguyên ngủ say quá, cậu chỉ lèm nhèm hé mắt ra một chút, bất mãn rên tỉ hai tiếng rồi lại vùi đầu vào gối ngủ tiếp.
Thấy vậy, ý cười hiện lên trong mắt Thi Hạo.
Vuốt nhẹ tóc đối phương bằng mu bàn tay, Thi Hạo không cố đánh thức cậu nữa.
Đến tới khi cảm thấy máu khó lưu thông lên não, Trịnh Giải Nguyên mở mắt ra nhìn thì phát hiện đầu mình đang chúc xuống, tầm mắt lắc qua lắc lại, cơ thể bị Thi Hạo khiêng trên vai.
“… Mày khỏe quá ha.” Máu chảy ngược lên não cộng với việc chưa tỉnh rượu khiến cậu cảm thấy choáng
“Sau này muốn ngủ thì phải lên giường, đừng ngủ dưới tầng hầm.”
Nhờ có sự giúp sức từ thang máy mà Thi Hạo đã nhanh chóng lên đến phòng ngủ chính trên tầng hai.

Gã ném Trịnh Giải Nguyên lên giường rồi cử động khớp vai đau nhức.
Trịnh Giải Nguyên ngái ngủ giơ ngón tay cái lên với gã, sau đó kéo chăn lên người, quấn mình lại.
Trông cái tướng ngủ tệ hại kia của Trịnh Giải Nguyên, Thi Hạo thực sự không muốn mình phải nằm trằn trọc suốt đêm, đến sáng hôm sau còn thức dậy ở dưới chân giường, vậy nên sau khi tắt đèn cho đối phương, gã chạy sang phòng cho khách bên cạnh để ngủ.
Lúc tắm, gã lấy một chiếc điện thoại ra từ trong túi, ban nãy xuống tìm Trịnh Giải Nguyên thì thấy nó bị rơi dưới tầng hầm, thuận tay nhặt lên đút vào túi quần.
Chẳng biết gã bấm nhầm vào đâu mà màn hình bật sáng lên, nhảy ra mấy cái thông báo.
【YOYO: Cuối tuần vẫn giờ cũ chỗ cũ nhé A Nguyên~】
【YOYO: Để xem lần này ai đạp l3n đỉnh nhanh hơn~】
【YOYO: Hóng quá~】
Thi Hạo nhìn chằm chằm vào khung thông báo trên màn hình, nhấp vào không chút do dự.

Yêu cầu nhập mật khẩu.
Gã thử nhập mấy mã nhưng không cái nào thành công.
Thi Hạo ném điện thoại vào bồn lavabo rồi chống tay trên mặt bàn bằng đá cẩm thạch, nét cưới trên mặt đã tắt ngúm.
Là tên của phụ nữ.
Vậy là… Vì mối khủng hoảng của công ty đã được giải quyết nên cậu công tử muốn quay lại cuộc sống xa hoa trụy lạc, sống bụi chết bờ như trước kia chứ gì?
Chỉ trong nháy mắt, những lời gã mới nói với Kỷ Thần Phong cách đây không lâu đã hiện lên nguyên vẹn trong tâm trí gã
Rốt cuộc vẫn thấy phụ nữ tốt hơn.

“Sẽ ở bên mày mãi mãi” gì đó chỉ là lời sáo rỗng mà thôi, toàn là dối trá hết.
Nhìn gương mặt phản chiếu trong gương đang dần trở nên xấu xí hơn vì ghen tị, Thi Hạo bất ngờ chộp lấy cốc đánh răng bên cạnh ném qua.
Rầm một tiếng, mặt gương nứt ra như mạng nhện, cốc đánh răng làm từ thủy tinh công nghiệp lập tức vỡ ra thành từng hạt nhỏ khi hứng chịu áp lực.
Mảnh thủy tin rơi tứ tung lên bồn rửa, thậm chí có mảnh còn bắn lên tay, lên chân gã, cắt thành những vệt máu li ti, gã thờ ơ, chỉ nhìn bản thân bị xoắn vặn trong mặt gương mạng nhện.
Đang ngủ ngon, Trịnh Giải Nguyên bỗng cảm thấy chăn đắp trên người bị giật ra.

Cậu gắng gượng hé mắt, chỉ thấy bóng người mơ hồ trong bóng tối, như là Thi Hạo.
Cậu tưởng đối phương bất mãn vì bị mình cướp chăn nên còn đặc biệt hợp tác nâng người lên.

Nhưng cậu nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường, kéo chăn ra xong, Thi Hạo không những không dừng lại mà gã còn tiếp tục giật quần áo của cậu.
Khác với những lần giúp nhau trước đó, đối phương có vẻ tức giận, muốn xé rách quần áo của cậu ra.

Lúc chạm vào cơ thể cậu cũng không quan tâm nặng nhẹ, thậm chí khiến cậu cảm thấy hơi thô bạo.
“Mày… làm gì vậy?” Trịnh Giải Nguyên hoang mang không thôi.
Bóng đen đang túm lấy vạt áo phông cậu dừng lại, tiếng thở d ốc nặng nề của đối phương vang lên rõ ràng trong căn phòng tối hù yên tĩnh.

Một lúc sau, giọng nói khản tiếng, nín nhịn của Thi Hạo vang lên bên tai Trịnh Giải Nguyên.
“Đúng là ngu hết thuốc chữa mới để dành phần bánh kem ngon nhất để sau cùng mới ăn.”
Lúc tỉnh táo Trịnh Giải Nguyên còn chẳng hiểu ngay được ý nghĩa của câu này, huống chi bây giờ cậu còn đang xây xẩm choáng váng.
Ai ngu? Cái gì ngon nhất cơ?
Cậu chẳng có thời gian để thốt lên tiếng “a” nghi hoặc, đợi đến khi phản ứng lại được, cơ thể cậu đã bị ép lật lại, bắt nằm úp sấp trên giường.
“Thi Hạo?”
Lần này, Thi Hạo không đáp lại cậu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.