Môi anh dừng lại ở môi cô, cô muốn tránh nhưng không tránh được, chỉ cảm thấy được sự thanh mát của bạc hà kèm theo nét độc đáo buổi sáng sớm đang nhấn chìm cô. Anh chỉ hôn cô chứ không hề có hành động nào khác. Cuối cùng bên tai cô vang lên giọng nói: "Niệm Niệm, là em nói nếu không phải là văn phòng là được đúng không?"
Cô căm ghét việc bị anh cưỡng hôn, trên mặt lại ửng đỏ, cô hừng hực nhìn anh: "Ai nói thế? Tôi có nói đâu."
Anh cười, buông cô ra nhưng vẫn không quên thêm một nụ hôn trên má cô: "Chúng ta đã lâu không ở cùng nhau, anh nhớ em rồi, thấy tối nay thế nào?"
Nhớ cô? Nhớ cơ thể cô thì có! Cô lấy tay lau vị trí anh vừa hôn, lau rất mạnh: "Ồ, anh vẫn nên đi tìm Yến Oanh của anh đi! Tôi không có thời gian đi với anh!"
Anh cười rất tươi: "Em là giỏi nhất."
Cái gì? Cô giỏi nhất? Đây là đang khen cô sao? Anh quả nhiên chỉ khen cô ở phương diện này! Hơn nữa, rốt cuộc thì anh đã so sánh cô với bao nhiêu người phụ nữ khác? Không có so sánh sao có thể đưa ra kết luận được?
"Lục Hướng Bắc! Anh là một tên lưu manh!"
Cô không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình liền lấy những giấy tờ trên bàn làm việc đập vào anh. Động tác của anh rất ưu mỹ, nghiêng người né tránh làm giấy tờ rơi đầy đất, sau đó anh chỉ cười thậm chí còn cười thành tiếng. Tiếng cười trong văn phòng vọng lại quyện với hương trà xanh thoang thoảng trong không khí làm cô cảm thấy bức bối đến khó thở. Khoang mắt cô liền đỏ lên. Cô không muốn anh nhìn thấy liền ngoảnh đầu ra khỏi văn phòng. Ở cửa văn phòng anh lại gặp ngay Ngũ Nhược Thủy đang cầm bình giữ nhiệt. Nhìn thấy bộ dạng kỳ lạ của Đồng Nhất Niệm đi ra có chút ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng cười với cô và đi qua chạm vào người cô. Hương hoa nhài thanh nhã lại thoảng qua, Đồng Nhất Niệm nhăn mày đang muốn rời đi thì nghe tiếng Ngũ Nhược Thủy vọng lại: "Lục tổng, sao người anh lại ướt hết vậy?À, là bị trà bị đổ vào người sao? Anh không bị bỏng chứ? Em đi pha cho anh một cốc khác! Đây là bữa sáng, dạ dày anh không khỏe, buổi sáng nên ăn chút cháo cho dễ tiêu hóa."
Trong lòng Đồng Nhất Niệm như có hòn đá cản trở, cực kỳ khó chịu, cô không muốn nghe nữa nên rất nhanh chóng mà rời đi. Vừa vào đến văn phòng mới cảm thấy nhẹ nhõm được một chút thì lại thấy, không biết từ khi nào Nho Đóa cũng đã quay lại đang ngồi sau bàn làm việc của cô với tư thế đang chờ để tám chuyện. Đồng Nhất Niệm vừa vào Di Đóa liền đi lại gần quan sát cô từ trên xuống dưới. Miệng Di Đóa như không thể đóng lại được, đẩy cô đến trước gương chỉ trỏ: "Nệm Niệm, cậu nhìn bản thân mình đi! Đầu tóc lộn xộn, quần áo nhăn nheo, hai má ửng hồng, môi thì sưng lên, váy thì ướt!"
Đồng Nhất Niệm bất giác nhớ lại màn vừa rồi, mặt càng đỏ hơn, cô đẩy Di Đóa ra: "Thì đã làm sao, cậu còn không mau đi làm việc đi, tớ trừ tiền thưởng bây giờ!"
Di Đóa bĩu môi: "Cậu lại dùng việc này đe dọa tớ rồi! Tám một câu cuối cùng, vừa rồi cậu và Lục tổng biểu hiện ở văn phòng có kích tình không? Hai người tối qua vẫn chưa giày vò đủ sao? Sức chiến đấu của Lục tổng không phải mạnh bình thường đâu nha..."
"Kim Di Đóa!" Đồng Nhất Niệm tức giận, lấy từ trong bàn làm việc ra một miếng băng cá nhân: "Cậu còn nói linh tinh nữa có tin tớ sẽ dán miệng cậu lại không?"