Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 187: 187: Chương 188





Thế nên Đồng Nhất Niệm lại lấy di động định gọi cho cục trưởng Đới.
Thành Chân biết ý đồ của cô nhẹ nói: "Không cần gọi nữa.."
"Tại sao? Cô ngẩng đầu hỏi.
" Ông ấy ở nhà, chỉ là cố ý tránh gặp chị thôi.

"Anh ta nhìn về một chỗ trong sân.
Cô nhìn theo ánh mắt của anh ta, xe của cục trưởng Đới đang đỗ ở đó.
" Có thể..

người ta không lái xe ra ngoài thì sao! "Cô vẫn chưa từ bỏ, vẫn gọi đi.
Nhưng điện thoại có người nhận nhưng ngay lập tức lại ngắt máy.
Cô vẫn không tin, tiếp tục gọi, nhưng kết quả vẫn như vậy.
Cô cười khổ.

Nhớ đến trước kia khi nhà họ Đồng vẫn yên ổn, Lục Hướng Bắc hăng hái, nổi bật, cục trưởng Đới đã nhiệt tình đến như thế nào, còn xưng anh em với Lục Hướng Bắc nữa, chỉ cần Lục Hướng Bắc nói một tiếng mời cơm ông ta lập tức cười ha ha chạy đến.

Bây giờ vận đổi sao dời, cô lại phải đứng ở đây chịu cảnh cấm cửa.
Thời thế thất thường, chính là cái đạo lý này, cô không trách được ai.
" Đi thôi! "Cô nhẹ nhàng nói với Thành Chân.
Như lẽ thường dù cho ba và Lục Hướng Bắc có chuyện gì thật thì sau khi bị cảnh sát dẫn đi thì trong thời gian quy định sẽ thông báo với người nhà, nhưng nháy mắt đã qua cả một ngày mà Đồng Nhất Niệm vẫn chưa nhận được thông báo gì.
Điều này làm trong lòng cô lại thấy lo lắng, đặc biệt là lo lắng cho sức khỏe của ba cô, một ngày một đêm chắc chắn là chưa uống thuốc, không biết bệnh có nặng hơn không nữa.
Mẹ nhỏ và Nhất Lăng cũng cảm thấy có gì đó không đúng, hai ngày nay đặc biệt an phận, ở nhà cùng với Đồng Nhất Niệm.
Trong thời gian này Đồng Nhất Niệm lại liên lạc với Hạ Tử Tường, Hạ Tử Tường chỉ nói với cô không cần vội, anh ta đang cố gắng.
Cuối cùng không còn cách nào khác cô chỉ còn cách đi tìm ba của Thẩm Khang Kỳ là Thẩm Chấn Vân.

Sau khi biết mẹ mình là mối tình đầu của Thẩm Chấn Vân, trong lòng cô có chút gượng gạo, không còn thoải mái đến nhà họ Thẩm nữa.

Lần này, Thẩm gia chính là lối thoát cuối cùng rồi.
Cô vốn không muốn Thành Chân đi theo đến Thẩm gia nhưng Thành Chân rất cố chấp, đã nhận định một việc thì dù có đánh chết cũng không thay đổi.

Vì thế không còn cách nào chỉ có thể để anh ta tiếp tục làm tài xế.
Đến nhà họ Thẩm thì nghe thấy Thẩm phu nhân đang nói chuyện điện thoại, hình như là đang nói chuyện điện thoại với Khang Kỳ.

Thẩm tư lệch ngồi bên lắng nghe thấy cô vào vội nói:" Ồ, Niệm Niệm đến rồi à, mau, vừa hay Khang Kỳ đang gọi điện về nhà.

"
Khang Kỳ trong điện thoại muốn nói chuyện với cô.
Cô làm gì còn tâm trạng này nhưng cũng không thể từ chối nên cầm máy, tâm trạng rõ ràng không vui lắm.

Còn Khang Kỳ thì vẫn luôn hiểu cô, luôn cảm nhận được từng chút một cảm xúc của cô.
" Niệm Niệm, em làm sao vậy? "Ngữ khí đầu bên kia của anh lập tức trở nên căng thẳng.
" Em không sao..

"Khang Kỳ ở nơi xa như vậy, Đồng Nhất Niệm không muốn anh lo lắng.
" Em lại muốn giấu anh! Niệm nha đầu, em đã bao giờ giấu được anh chưa? Cái tính đó của em, nếu anh không ở nhà, nếu em mà không có việc gì thì sao lại đến nhà anh? "Khang Kỳ có chút tức giận.
Đồng Nhất Niệm cắn môi:" Là có chút chuyện tìm bác trai, em nói với bác trai trước đã rồi nói với anh được không..

"
Khang Kỳ cũng biết tính cô, khó mà hỏi được gì, không bằng để cô nói trước rồi sau đó mình hỏi ba vậy, coi như nghe theo cô.
Thẩm tư lệnh nhìn dáng vẻ này của cô biết là cô có chuyện rồi, điện thoại của con trai cũng không nói tiếp nữa mà chỉ hỏi cô có chuyện gì.
Gặp phải đối xử lạnh nhạt từ chỗ cục trưởng Đới rồi nên cô có chút lo lắng, không biết Thẩm tư lệnh nghe xong chuyện nhà cô rồi không biết có lại bo bo giữ mình không?
Nhưng nếu đã đến rồi thì cũng không cần để ý mặt mũi nữa, ấp úng kể hết đầu đuôi câu chuyện.
Thẩm tư lệnh nghe xong tất nhiên là kinh ngạc, rồi hơi trầm tư nói với cô:" Niệm Niệm, việc này bác sẽ đi hỏi xem sao, nhưng nếu như lệnh tôn và tiểu Lục thật sự làm gì đó phạm pháp thì bác cũng không có cách nào.


"
Đồng Nhất Niệm biết, Thẩm tư lệnh trước giờ luôn cương trực, đến cả con trai mình còn không lo mà đẩy đi rèn luyện ở nơi xa xôi nữa chứ đừng nói gì đến chuyện của cô nữa?
Vì vậy chỉ đành gật đầu:" Cháu biết, bác Thẩm, cháu chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì, trong lòng lo lắng không yên, chỉ cần biết được chân tướng thì dù là chuyện gì đi nữa trong lòng cũng được rõ ràng.

Cháu không dám cầu xin bác vi phạm nguyên tắc đâu.

"Cuối cùng còn nói thêm:" Cháu tuyệt đối không tin ba cháu và Lục Hướng Bắc làm ra chuyện phạm pháp! "
" Ừ..

"Thẩm tư lệnh gật đầu thể hiện tán thành:" Cũng coi như là một nha đầu hiểu chuyện, về nhà đi! Đợi tin tức của bác.

"
Lần chờ đợi này lại là một ngày.
Cuối cùng cũng chờ được hồi âm của Thẩm tư lệnh, hơn nữa còn là ông đích thân đến Đồng gia.
Thời khắc nhìn thấy ông bước vào, Đồng Nhất Niệm liền biết tình hình nhất định là rất tệ, rất tệ, nếu không thì Thẩm tư lệnh sẽ không đích thân đến.
Quả nhiên, sắc mặt Thẩm tư lệnh nghiêm trọng, ngồi trước mặt Đồng Nhất Niệm nửa ngày không mở lời được.
Đây quá là không bình thường rồi.
Thẩm tư lệnh là một người có tính cách nóng nảy, luôn mạnh mẽ vang dội, nói một là một, hai là hai.
Cô lại lần nữa làm công tác chuẩn bị tư tưởng, hơi mỉm cười:" Bác Thẩm, có gì bác cứ nói ra, cháu chuẩn bị tâm lí rồi! "
Thẩm tư lệnh nhìn cô, tràn đầy yêu thương:" Nha đầu, chuẩn bị này, cháu chỉ e là không chuẩn bị được đâu..

"
Đồng Nhất Niệm nghe mà không nhịn được vò lấy gối ôm.


Ngôn Tình Hay
Chỉ nghe thấy Thẩm tư lệnh từ từ nói:" Nha đầu, ba cháu thật sự bị bắt rồi, tình tiết vụ án vẫn đang thêm một bước thẩm tra, phía bên cảnh sát cũng không tiết lộ nhiều, bác chỉ hỏi thăm được Đồng thị các cháu và Hạ thị liên quan đến xã hội đen..

"
Quan hệ với xã hội đen sao? Sao cô không hề biết?
" Nha đầu, ở thành phố này, đúng là có một tập đoàn xã hội đen rất lớn, phía cảnh sát luôn dồn hết tinh lực để tấn công, đến cả lực lượng vũ trang bên chúng ta cũng tham gia, nhiều năm nay có được chút thành quả nhưng lại luôn không tra ra được đầu não thật sự phía sau..

"
Đồng Nhất Niệm vừa nghe mà vụt đứng dậy:" Ý của bác là nghi ngờ ba cháu và Lục Hướng Bắc sao? Không, tuyệt đối không thể nào! "
Thẩm tư lệnh ngâng đầu nhìn cô lại thở dài, nhẹ nhàng kéo cô ngồi xuống, vỗ về cánh tay cô:" Niệm Niệm, không cần kích động thế, nếu không làm sao bác nói tiếp được đây? "
Đồng Nhất Niệm nhắm mắt lại, cả người run lên nhưng vẫn cố ra lệnh cho bản thân bình tĩnh lại, bình tĩnh lại.

Khi mở mắt ra vai đã thẳng lên, có điều giọng nói vẫn hơi khàn khàn:" Được ạ, cháu không kích động, bác Thẩm, bác nói đi..

"
Cô thật sự không biết, còn tin tức gì làm cô chấn động hơn được nữa..
Thẩm tư lệnh cẩn thận nói tiếp, vừa nói vừa quan sát sắc mặt của cô, sợ cô không chịu được đả kích:" Niệm Niệm, cục công an lần này ra sức rất lớn, sau khi bắt người đi bất chấp nguy hiểm không thông báo cho người nhà, với bên ngoài lại càng không lộ chút phong thanh nào.

Bác cũng phải mất nhiều công sức mới hỏi thăm được, ba cháu liệu có liên quan đến vụ án này không, trước mắt vẫn chưa có kết luận nhưng có một điểm chắc chắn là..

"Ông dừng một lúc nhìn sắc mặt cô:" Đó chính là, Lục Hướng Bắc..

nó chính là cảnh sát hình sự quốc tế..

"
Đồng Nhất Niệm như có sét đánh ngang tai, dường như đột nhiên mọi chuyện xưa cũ đều trở nên rõ ràng, nhưng trước mắt đột nhiên lại tối sầm rơi vào bóng tối không bờ bến, ngất đi..
Cô thật sự quá mệt rồi.
Không thể chịu đựng được bất kỳ đả kích nào nữa.
Cứ vậy mà đi vào giấc ngủ đi, cô thà rằng cứ như vậy vĩnh viễn ở trong bóng đêm không cần tỉnh lại.
Nhưng tại sao vẫn để cô nghe thấy nhiều âm thanh như vậy? Là ai cứ phải lôi cô về cái thế giới rối ren này chứ? Tại sao cứ phải để cô quay về chịu giày vò chứ?
" Đứa bé vẫn ổn, cô ấy quá yếu rồi, truyền chút dịch dinh dưỡng đi, phải chú ý nghỉ ngơi, tăng cường dinh dưỡng, không thể chịu đả kích nữa..


"Giọng nam xa lạ, nghe khẩu khí hình như là bác sĩ.
Mu bàn tay cô lành lạnh, có cảm giác của dịch truyền, người này nhất định là bác sĩ rồi.
" Haiz..

vậy thì tốt! Thật dọa chết tôi rồi..

"Đây là bảo mẫu.
" Không sao là tốt rồi, Tiểu Đường cậu ở đây trông chừng đi, quan sát mọi lúc, cho đến khi nó tỉnh.

"Đây là giọng của Thẩm lão.
" Dạ, Thẩm tư lệnh."Nghe giọng này, vẫn là bác sĩ vừa rồi, chắc là quân y Thẩm lão gọi đến.
Cô không muốn mở mắt ra, không muốn nhìn thấy bất cứ người nào trên thế giới này, bởi vì cô không biết trên thế giới này có bao nhiêu người đáng để tin tưởng nữa.
Trong cơ thể cô có huyết mạch của anh.
Cô và anh còn chưa đủ thân mật sao?
Nhưng sao nào? Anh lại bày trò vô gian đạo như vậy với cô à? Cho cô một kinh ngạc đến thế nào đây?
Hừ, anh đúng là luôn đem kinh ngạc đến cho cô.
Kinh ngạc này thật sự là quá lớn, quá lớn rồi.
Lớn đến mức cô không thể chịu được, thì ra ông xã thân yêu của cô lại có một nghề nghiệp chói lọi như vậy, trên vai phải gánh vác sứ mệnh thần thánh đến vậy.
Trong lòng cô cười không dứt, mỗi một tiếng cười giống như một con dao sắc, từng nhát từng nhát đâm vào tim cô.

Những vết thương cũ lẫn với máu tươi, trở nên vô cùng rõ ràng.
Những chuyện cũ lần lượt hiện lên trước mắt, mọi nghi ngờ đều đã có lời giải đáp hợp lí.
Cô còn nghi ngờ, lần đầu gặp của cô và anh bên ao sen liệu có phải cũng là do anh cố ý thiết kế hay không nữa? Anh luôn giỏi làm như vậy mà.
Nếu không sao cô lại trùng hợp đến vậy rơi xuống nước, còn anh lại cũng trùng hợp như vậy xuất hiện cứu cô lên bờ chứ?
Nếu như anh không làm như vậy, thì sao thu hút được sự chú ý của ba cô? Làm sao có cơ hội đến gần cô, đến gần ba cô đây?
Sau đó thì vô cùng hợp lý rồi..
Anh từng bước dựng trại rồi cứ như vậy đường đường chính chính vào nhà thậm chí còn vào Đồng gia ở rể.
Cô nói mà, người đàn ông xuất sắc như anh sao lại đến tôn nghiêm cơ bản của đàn ông cũng không cần vậy chứ, đến cả yêu cầu con cái mang họ Đồng mà anh cũng đồng ý nữa..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.