Một bóng người màu đen đang đứng bên cửa sổ, dáng đứng thẳng và mạnh mẽ, trong không khí vẫn thoang thoảng mùi thuốc lá. Từng vòng khói thuốc bay lên trong không khí, khi đèn phòng bật sáng, khung cảnh như vậy khiến cho thân hình giống như ma quỷ vủa anh dường như tăng thêm mấy phần cô đơn. Cô đứng nguyên tại chỗ không động đậy. Cô không ngờ anh sẽ chờ cô ở đây, anh đứng ở cửa sổ suốt sao? Vậy thì cảnh Kiệt Tây cõng cô anh đã nhìn thấy hết rồi sao?
Lúc đầu có chút chột dạ nhưng rất nhanh chóng bình tĩnh lại. Cô không làm gì sai thì có gì phải sợ chứ? Hơn nữa dù cho cô có gì đó với Kiệt Tây đi chăng nữa thì anh sẽ để tâm sao? Đơn giản giả vờ không có sự tồn tại của anh, từ sau lưng anh đi về phía nhà tắm tắm rửa.
"Đã trở về rồi sao?" Anh từ từ quay người lại, nét mặt âm u đáng sợ. Đây mới đúng là Lục Hướng Bắc thật sự, sự thư sinh, nho nhã hàng ngày đều là ngụy trang. Cô thực sự thấy có chút sợ hãi, bị vây dưới thân hình to lớn của anh không khỏi lùi hai bước: " Anh muốn làm gì vậy?" Cô nghe thấy âm thanh của chính mình đang run rẩy, một chút say rượu, không tỉnh táo đã biến mất hoàn toàn. Anh tiến lại gần đồng thời giữ gáy cô, không cho cô lùi thêm nữa. Thân thể anh cách cô không đến một inch, hơi thở mùi thuốc lá của anh như muốn dời núi lấp biển, khoan sâu vào hơi thở, nhanh chóng lấp đầy lá phổi cô.
"Vợ của mình đi uống rượu với người đàn ông khác mà về muộn, em nói xem anh nên làm thế nào đây?" Anh ngửi thấy mùi rượu trên người cô, đôi mắt như phủ một tầng nước vụt nên tia lạnh tanh.
"Lẽ nào anh muốn đánh tôi?" Cô hít sâu lấy lại dũng khí, nghĩ kỹ thì cũng chỉ có như vậy thôi. Anh có việc gì là chưa làm với cô đâu cũng chỉ còn lại bạo hành gia đình thôi. Nếu hôm nay anh thật sự đánh cô thì ngày mai cô sẽ có đầy đủ lý do để từ biệt cuộc hôn nhân này. trong con mắt đen láy của anh ánh lên sự âm u và trào phúng và còn mang theo vài phần gian tà, ngón tay sau cổ sô xoa xoa: " Đánh em sao? Trong từ điển của anh phụ nữ không phải để đánh mà để..." -Anh cúi đầu dán vào tai cô nói những từ mờ ám, cuối cùng còn cắn nhẹ lên vành tai cô.
Vốn trở về sau khi đi ăn với kiệt Tây cô đã vui vẻ lên một chút nhưng vì câu nói này của anh mà những gì thuộc về nỗi đau bị quét sạch thay vào đó là sự ngạc nhiên, ngạc nhiên xong là phẫn nộ. Lục Hướng Bắc đáng ghét có thể đừng có sắc tình như thế được không?
"Anh đúng là đồ ma háo sắc!" Cô chán ghét cái bản mặt xấu xa, đẹp đẽ của anh, dấu răng cô cắn vẫn còn rõ trên mặt anh.
Anh vòng qua eo cô, không biết xấu hổ: "Đàn ông mà không háo sắc thì đó gọi là bất lực. Phụ nữ sẽ yêu sao?"
Đồng Nhất Niệm có chút không hiểu. Vừa rồi ánh mắt anh như muốn giết cô thế mà đột nhiên lại thay đổi rồi? Thay đổi trở nên dịu dàng hơn, như vậy thật không bình thường một chút nào. Nhìn ánh mắt anh, cô cảm giác như anh thấy tự hào vì "háo sắc" vậy.
"Vô liêm sỉ!" Cô quay đầu lại, không muốn nhìn thấy bộ mặt "gian ác" lạnh lùng của anh nữa. Tự thừa nhận mình háo sắc, không biết đã háo sắc với bao nhiêu phụ nữ rồi!.
"Anh vô liêm sỉ sao?" Anh xoay cằm cô lại, ép cô nhìn thẳng vào mình, hai cơ thể dán vào nhau: "Em nói xem, vợ về nhà muộn mà vẫn còn mặt mũi nói chồng đã nóng lòng chờ đợi mình là không biết xấu hổ sao? Anh vẫn còn chưa đòi em giải phải thích đấy."