Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 423



Mọi chuyện sau đó đều rất tồi tệ.

Vốn đây là chuyện anh chôn giấu nhiều năm nay nhưng sau nhiều năm lại xảy ra, kết quả còn tồi tệ hơn cả trước đây.

Như Kiều chạy mất, tối đó cũng không về nhà họ Lương, Nhuận Nam chạy theo tìm nhưng tìm cả đêm không về, anh muốn giải thích với anh trai nhưng không có cơ hội, tối nay dường như cả thế giới đều trở nên hoang mang.

Ngày hôm sau Nhuận Nam cả đêm không về liền trực tiếp đi làm, họ cũng không biết gì. Hôm nay Nhuận Nam có một hành động lớn.

Người nhà họ Lương lo lắng bất an chờ cả một ngày, luôn lo lắng cho Nhuận Nam, cũng lo lắng cả Như Kiều, dù sao nhà họ Lương cũng đã coi cô ấy là con dâu rồi.

Nhưng cuối cùng họ lại chờ đợi được một cơn ác mộng là Nhuận Nam bị thương nặng.

Theo đồng nghiệp của Nhuận Nam nói thì khi Nhuận Nam thực hiện nhiệm vụ tinh thần không tốt lắm, có chút không tập trung.

Đây là đả kích mà nhà họ Lương không thể nào chịu đựng được. Mọi oán trách đều đổ lên người Lục Hướng Bắc và Như Kiều. Như Kiều đã nhiều ngày chưa xuất hiện, còn Lục Hướng Bắc thì bị ba Lương đuổi khỏi nhà, mắng anh là đồ lòng lang dạ sói, hơn nữa còn cấm anh vĩnh viễn không được về nhà họ Lương nữa.

Bản thân anh cũng khác gì đâu?

Sự hi sinh của anh trai đã để lại bóng râm ám ảnh cực lớn trong lòng anh, với anh thì chính là bản thân đã hại chết anh trai. Nếu như lần này anh không về nước thì Như Kiều đã thành chị dâu của anh, sẽ sống hạnh phúc cùng anh trai rồi.

Nếu như anh không đồng ý với Như Kiều mà cố giải thích thì sẽ không xảy ra cảnh ở dưới cây đa đầu ngõ, Như Kiều sẽ không chạy mất, anh trai cũng sẽ không đi tìm cô ấy, vậy thì anh trai cũng sẽ không cần cả đêm không ngủ dẫn đến tinh thần không tỉnh táo, càng sẽ không phân tâm vì chuyện của anh và Như Kiều.

Nếu như ban đầu anh chưa từng rung động với Như Kiều, nếu như không vì thích Như Kiều mà dẫn cô ấy về nhà, nếu như anh không nếm thử sự ăn ý non nót và mập mờ thì tất cả đã không xảy ra.

Nếu như, nếu như..

Anh đưa ra vô số nếu như, càng nghĩ lại càng đi vào ngõ cụt, cuối cùng còn tự mình phán mình là hung thủ giết chết anh trai.

Cõng trên người cây thánh giá này làm anh mất ăn mất ngủ.

Anh vĩnh viễn nhớ dáng vẻ toàn thân đẫm máu của anh trai, vĩnh viễn nhớ anh trai lúc hấp hối, bàn tay dính máu của anh trai nắm lấy tay anh nói "xin lỗi" với anh, còn nói nếu như năm đó biết sớm Như Kiều và anh yêu nhau thì anh nhất định sẽ không cướp bạn gái của em trai mình.

Khoảnh khắc đó anh đã khóc, rõ ràng là anh có lỗi với anh trai, người nên nói xin lỗi là anh mới đúng.

Câu cuối cùng của anh trai là nhờ anh hiếu thuận với cha mẹ, nhờ anh chăm sóc Như Kiều và người nhà cô ấy.

Anh trai nói những lời này là có ý gì? Trả Như Kiều lại cho anh sao? Không nói đến việc anh không còn là Lục Hướng Bắc năm xưa từng rung động vì Như Kiều nữa mà dù có phải thì giữa bọn họ sẽ vĩnh viễn sẽ ngăn cách bởi một bóng dáng đầy máu, sẽ ngày đêm giày vò lương tâm bất an của họ.

Nhưng từ đó có thể thấy anh trai yêu Như Kiều đến nhường nào, yêu đến mức đủ để làm lương tâm của anh và Như Kiều vĩnh viễn bất an.

Còn về việc hiếu thuận với cha mẹ thì dù anh trai không nói anh cũng sẽ làm.

Năm đó khi anh theo Đàm Uyển đi Pháp đã đưa ra một điều kiện là muốn nhà họ Lương yên ổn làm ăn ở đây một cách thịnh vượng.

Người nhà họ Lương không thể biết rằng quán ăn nhà họ Lương có thể mở rộng là vì Đàm Uyển đã mua hết mấy nhà xung quanh, sau đó để chủ cũ tượng trưng thu thay tiền thuê, nhiều năm vậy rồi giá thuê đã tăng cao nhưng riêng mấy nhà thuê của nhà họ Lương thì không tăng thêm tiền thuê chút nào.

Về sau trong khi anh làm phó tổng ở Đồng thị cũng không thể đích thân đến chăm sóc, nhưng trợ lý Thành Chân thì vừa trong tối ngoài sáng không biết đã dẫn dắt bao mối làm ăn cho nhà họ Lương nữa, thậm chí một lần trong đề án của Đồng thị có đưa ra kế hoạch thu mua ngõ cây đa cũng bị anh ngăn cản.

Về sau nữa nhiệm vụ nằm vùng của anh hoàn thành, muốn bỏ làm cảnh sát quốc tế, ba anh muốn anh vào bộ công an nhưng anh lại cố chấp muốn quay về, một trong những nguyên nhân tất nhiên là vì Đồng Nhất Niệm, còn một nguyên nhân quan trọng khác là nhà họ Lương. Anh không hi vọng có được sự tha thứ của nhà họ Lương, nhưng anh hi vọng ngoài việc chăm sóc cuộc sống cho cha mẹ ra thì khi nhà họ Lương cần anh có thể góp hết sức mình.

Anh trai trước khi chết giao cha mẹ lại cho anh, bây giờ hai ông bà tuổi tác đã cao, bên cạnh lại không có con cái, lỡ như có bệnh tật gì lại không có ai chăm sóc, anh sao có thể để vậy được?

Tất nhiên, việc này về sau hãy bàn.

Nói đến việc Như Kiều sau khi xảy ra chuyện liền chưa từng xuất hiện, đến khi tro cốt Nhuận Nam hạ táng xong, nhà họ Lương định lập bia mộ cho anh thì nhìn thấy trên đầu ngôi mộ đã có một tấm bia đá, chỉ viêt "my love", còn Như Kiều thì đầu tóc rũ rượi quỳ trước mộ.

Ba Lương nhìn thấy Như Kiều vô cùng kích động, cướp công cụ trong tay người lập bia bên cạnh định đánh cô ấy nhưng Như Kiều cũng không trốn tránh, cứ thế bị một đòn của ông, đó là cái cuốc, tuy là lật ngược lại đánh vào lưng cô ấy không đến mức làm cô ấy bị chảy máu sứt da nhưng e là cũng đập gãy xương rồi.

May mà mẹ Lương bình tĩnh hơn ông, ra sức giữ lấy, công nhân lập bia cũng biết nặng nhẹ liền giúp mẹ Lương ngăn ba Lương lại không cho ông đánh nữa.

Như Kiều quỳ gối xuống đất quay người lại nhìn ba mẹ Lương dập đầu, dập đến kêu cộc cộc, miệng nói không ngừng: "Cháu xin hai bác, cho cháu lập tấm bia ở đây đi, cháu cầu xin hai bác cho cháu lập tấm bia ở đây đi! Cháu cầu xin hai bác!"

Ban đầu ba Lương rất tức giận, có thế nào cũng không đồng ý, còn bắt công nhân lập bia đào bia lên nhưng Như Kiều bất chấp tất cả nhào đến tấm bia vừa khóc vừa nói: "Nếu như đào lên thì đào cả cháu đi! Cháu xin hai bác, để cháu lập bia ở đây đi." Sau đó lại lặp đi lặp lặp lời cầu xin này.

Tất cả việc này Lục Hướng Bắc chỉ trốn ở xa nhìn, lập bia mộ cho anh trai là chuyện lớn, anh rất muốn đến cùng ba mẹ Lương nhưng anh biết ba Lương vốn không hề muốn gặp anh, vì thế anh chỉ âm thầm đi theo sau họ, nhìn thấy hết cảnh này.

Lúc này có thể nhìn thấy trán Như Kiều đã chảy máu, khóe môi cũng chảy máu.

Mẹ Lương thấy vậy có lẽ là động lòng trắc ẩn liền nói với ba Lương: "Thôi bỏ đi, ông à, tấm bia vốn cũng chỉ là để đánh dấu, tránh để về sau đến thăm lại không nhận ra, nếu đã lập rồi thì cứ để theo ý con bé đi, nhìn cũng khá đặc biệt, sẽ không bị nhầm, hơn nữa, tâm nguyện của Nhuận Nam trước đây chúng ta cũng rõ mà, cứ làm theo ý con bé đi."

Ba Lương tuy tức giận nhưng Như Kiều quá kiên quyết, lại thêm mẹ Lương khuyên mấy câu nên cũng kệ mà xuống núi.

Trước ngôi mộ chỉ còn lại bóng dáng gầy yếu của Như Kiều.

Anh đi ra khỏi chỗ khuất nhìn thấy cơ thể Như Kiều từ từ dựa vào tấm bia, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không hề nghi ngờ, đến khi đến trước ngôi mộ mới phát hiện một dòng máu tươi chảy từ dưới người Như Kiều chảy ra.

Anh thất kinh, vội đỡ cô dậy, thì ra cô lại cắt cổ tay.

"Đừng cứu em.. để em chết đi.. là em đã hại chết anh ấy.. là em." Trên trán Như Kiều toàn là máu, miệng vừa nói chuyện vừa nôn ra máu, chắc một cuốc của ba Lương đã đánh đến bị nội thương rồi, trên cổ tay cô lại càng đầy máu tươi.

Anh lập tức xé áo để băng bó cho cô, sau đó bế cô chạy đến bệnh viện, trên đường cô vẫn dông dài: "Em không muốn đi bệnh viện.. đừng đi.. hãy để em chết cùng anh ấy đi.. anh không biết.. anh ấy tốt với em thế nào đâu.. tốt hơn anh cả ngàn vạn lần.. sao em lại ngốc vậy chứ.. tại sao chứ?"

"Đừng nói nữa!" Anh cau mày mắng cô, cô cần phải giữ sức.

Cô sao có thể nghe và lời của anh chứ? Cô chỉ khóc rồi nói tiếp, nước mắt và máu trộn lẫn vào nhau chảy xuống dọc theo gương mặt trắng bệch của cô: "Anh ấy tốt với em như vậy, mấy năm nay không biết anh ấy đã làm em cảm động đến khóc bao nhiêu lần rồi.. nhưng sao em lại ngốc nghếch nhớ anh, yêu anh.. không.. em không yêu anh.. em yêu anh ấy.. em yêu anh ấy.. em vừa nói với anh ấy rồi.. anh ấy nhất định là nghe thấy được.. Nam.. xin lỗi anh.. em sai rồi.. là em hại chết anh.. Anh cứ trách em đi.. hận em đi.. em đến với anh đây."

Lời của cô làm anh đang lái xe cũng phải khóc đến mờ mắt, trong lòng có một giọng nói gào thét: Không, là anh, là anh đã hại chết anh ấy.. Cảnh này đã trở thành bóng ma trong lòng anh, rất nhiều đêm, khuôn mặt đầy máu của Như Kiều đã xuất hiện trong giấc mơ của anh giống như ma quỷ bám lấy anh, giày vò anh, anh nghĩ dẫu chữ thập này có lẽ anh sẽ phải gánh trên lưng cả đời.

May mà đến bệnh viện kịp thời, Như Kiều đã cấp cứu thành công, anh cũng thầm thở phào, ở bên Như Kiều một đêm, chắc chắn cô đã qua cơn nguy hiểm, sau đó lại chăm sóc cô hai ngày.

Hai ngày này Như Kiều không nói một câu nào, chỉ khóc, nước mắt như mãi không cạn vậy.

Về sau khi anh đi mua bữa sáng quay về thị lại phát hiện phòng bệnh trống không, Như Kiều đã biến mất không rõ tung tích.

Anh đi hỏi y tá, y tá nói nhất thời không chú ý, vì thế anh lập tức đi tìm, nhưng trong dòng người đông đúc không thể nào tìm được cô ấy nữa.

Anh nghĩ, cô ấy cố ý trốn đi rồi.

Sau đó anh liền trở về Bắc Kinh, vừa hay chi nhánh Bắc Kinh có một nhiệm vụ nằm vùng cần có người thực hiện, tổ chức xác định anh là sự lựa chọn tốt nhất nên đã giao nhiệm vụ này cho anh.

Sau khi anh tiếp nhận đã đọc cẩn thận tài liệu, lại phát hiện chuyện này có liên quan đến vụ án Nhuận Nam hi sinh, vì thế càng không cần đắn đo nữa.

Anh nói với Đàm Uyển là nhà họ Lương đã không còn người nỗi dõi nữa vì thế anh bắt buộc phải về quê nhà hiếu thuận nuôi dưỡng cha mẹ, vì thế đã từ chức cảnh sát quốc tế.

Mấy lời này tất nhiên đã làm tổn thương Đàm Uyển, nhưng con cái đã lớn rồi bà cũng không còn cách nào, có ý muốn giúp anh khởi nghiệp ở quê nhà cũng bị anh từ chối, còn nói sự nghiệp của mình thì mình sẽ tự phấn đấu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.