Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 424



Sau đó dùng vỏ bọc và giấy tờ tùy thân mới mà cảnh sát hình sự quốc tế đưa, với thân phận là người tốt nghiệp đại học nổi tiếng ở Mỹ về nước đến Đồng thị xin việc.

Còn về Thành Chân trước giờ đều đi theo anh, lần này cũng vẫn theo anh về nước, tuy hoàn toàn không biết anh về nước làm gì nhưng tín niệm luôn đi theo đại ca của anh ta chưa từng thay đổi.

Anh nghĩ Thành Chân là người mà bản thân anh tin tưởng nhất, có thể để bên người, kiểu gì cũng có tác dụng, vì thế sau khi anh lên chức chủ quản đã để Thành Chân vào Đồng thị, sau đó anh dần thăng chức đến giám đốc, phó tổng, Thành Chân cũng từng bước leo lên.

Lâm Tử là nhân tài anh phát hiện ra sau khi vào Đồng thị, tinh anh quản lý chuyên nghiệp, cũng từng bước leo lên. Dù sao anh và Thành Chân cũng không phải xuất thân từ ngành quản lí, tuy anh từ cấp ba đã giúp Đàm Uyển quản lí việc làm ăn, có kinh nghiệm quản lí doanh nghiệp nhưng lĩnh vực Đồng thị này vẫn có chút lạ lẫm, muốn làm một phó tổng kiệt xuất thì anh cần có người giúp đỡ.

Chưa vội nói đến việc ba người trong hơn hai năm hợp tác đã hun đúc được bao nhiêu tình hữu nghị và tín nhiệm. Câu chuyện tiếp tục trở về Lục Hướng Bắc lần đầu tiên gặp lại Oanh Oanh ở hộp đêm.

Lúc đó đã sắp nửa đêm, anh đi ra từ hộp đêm, lờ mờ cảm thấy dáng vẻ người con gái trước mắt rất giống Như Kiều nhưng lại không dám khẳng định. Thấy người con gái đó lên một chiếc xe cùng người khác, trong lòng anh thấy nghi nghi liền lái xe đi theo từ xa.

Trong dòng xe di chuyển trong đêm, hai chiếc xe đều lái lúc nhanh lúc chậm, lái được khoảng hơn ba mươi phút thì cửa xe mở ra, một người con gái ngã từ trong xe ra.

Đúng thế, không phải là bước xuống mà là ngã xuống.

Sau đó chiếc xe kia lại rời đi mất.

Anh vội lái xe đến rồi dừng lại, phát hiện người con gái đó đúng là Như Kiều nhưng quần áo lại không chỉnh tề.

Anh ngạc nhiên, xuống xe đỡ lại bị cô đẩy ra, sau đó cô tự đứng dậy, che lại quần áo rối loạn, từng bước khập khiễng đi về phía trước.

"Như Kiều, em đang làm gì vậy?" Anh đuổi theo, giữ lấy cánh tay cô.

Cô quay mặt lại ngước nhìn anh với vẻ đau lòng: "Anh nhận nhầm người rồi, tôi tên Oanh Oanh!"

Anh sao có thể nhận nhầm chứ? Ánh mắt anh từ mặt cô di chuyển xuống dưới, chỉ thấy cổ cô có rất nhiều dấu vết chói mắt, có vết bóp, có dấu hôn, còn có.. dấu vết bị bỏng do thuốc lá, những dấu vết này kéo dài, áo khoác của cô ấy không che hết được.

Gió thổi lật vạt áo cô, để lộ ra váy bị xe rách, không có tất, trên đùi cũng có vết bỏng do đầu thuốc lá.

Anh bỗng nhiên hiểu ra gì đó, vừa giận vừa đau lòng vì cô như này: "Sao em lại làm vậy? Tại sao lại ở hộp đêm?"

Khoang mắt Như Kiều ướt át, phát ra ánh nước, dường như bất cứ lúc nào nước mắt cũng có thể rơi ra, nhưng cô vẫn không lay động, cố nuốt nước mắt vào trong, khóe môi cười khổ: "Như Kiều đã chết rồi, anh quên rồi sao? Đứng trước mặt anh lúc này chính là vũ nữ Oanh Oanh của hộp đêm Bách Lạc!"

Nghe cô nói vậy anh liền tức giận, rống lên với cô: "Đây là cuộc sống mà em muốn sao? Em rõ ràng đã nói là thấy có lỗi với Nhuận Nam, như này là đang xin lỗi với anh ấy sao? Anh ấy hỗ trợ em học đại học, yêu em thương em, bảo vệ em chính là để em làm thế này sao?"

Nhắc đến Nhuận Nam mới có thể bức nước mắt cô chảy ra, hai hàng nước mắt rơi xuống má cô, giọng nói âm u vang lên: "Chính vì anh ấy thương tôi, yêu tôi, bảo vệ tôi nên tôi mới phải làm việc này, chỉ có như vậy tôi mới có thể báo đáp anh ấy!"

Anh nhạy cảm và thông minh nhường nào chứ, lập tức đã nghe ra huyền cơ trong lời nói của cô, anh nắm chặt cổ tay cô: "Em nói gì hả? Em muốn làm gì hả? Em có biết ở chỗ của Hạ Tử Du rất nguy hiểm không, đây không phải là việc em nên làm đâu!"

Đôi mắt thống khổ của cô sáng hơn: "Nguy hiểm sao? Tôi sợ gì nguy hiểm chứ? Cùng lắm là chết thôi, tôi đã chết một lần rồi, có gì phải sợ nữa? Còn về những thứ khác.." Cô ấy cúi đầu nhìn bản thân tả tơi, cuối cùng lại rơi nước mắt: "Còn về những thứ khác.. từ hôm nay tôi cũng không sợ nữa.. dù sao tôi cũng là người nhiễm bẩn rồi."

"Không phải em tình nguyện đúng không? Người trên xe vừa rồi là ai? Đồ cầm thú!" Trong đầu anh bắt đầu hiện lên cảnh Như Kiều bị bắt nạt trong xe, năm ngón tay của anh trên cổ tay Như Kiều đã bắt đầu hằn lên.

Như Kiều nhịn đau mạnh mẽ nói: "Vậy thì sao? Phó tổng của Đồng thị, con rể nhà họ Đồng! Anh cứ thoải mái sống cuộc sống giàu có của anh đi! Còn về tôi, tôi nhất định sẽ không để sự hi sinh của Nhuận Nam trở nên vô nghĩa đâu! Mau buông tôi ra!"

Anh không buông tay, chỉ ép hỏi: "Sao em biết nhà họ Hạ có liên quan đến cái chết của Nhuận Nam? Em biết những gì rồi? Có chứng cứ không?"

Cô ấy cười khổ, lắc đầu: "Nếu như tôi có chứng cứ thì còn cần làm việc này sao? Thì ra anh cũng nghi ngờ à, tôi còn tưởng anh không biết cơ, nhưng thân phận bây giờ của anh khác rồi, trở nên cao quý như vậy rồi, đừng dính vào bãi nước đục này thì hơn! Giống như anh nói là sẽ rất nguy hiểm, con rể nhà họ Đồng vẫn là không nên mạo hiểm thì hơn."

Thì ra cô cũng hiểu nhầm anh.

Có vài lời, anh không thể nói rõ ràng, chỉ là kiên trì: "Như Kiều.."

"Gọi tôi Oanh Oanh nếu như không muốn tôi chết mất xác!"

Anh ngây người một chút, ánh mắt vẫn chằm chằm lên những vết tích trên cổ cô: "Oanh Oanh, tìm một công việc sống thoải mái đi! Anh không muốn em làm tiếp ở chỗ Hạ Tử Du nữa!"

"Anh không muốn à?" Giọng cô cao lên: "Anh dựa vào đâu mà không muốn? Anh là người thế nào của tôi chứ? Đừng quên, tôi là Oanh Oanh của hộp đêm, anh là con rể của Đồng thị!"

"Coi như là vì Nhuận Nam đi, anh ấy sẽ không muốn em làm chuyện này đâu." Những vết thương nhức mắt làm người ta kinh ngạc kia giống như mũi kim đâm vào mắt anh vậy.

"Vì anh ấy không muốn nên rôi mới phải làm! Anh ấy quá tốt với tôi anh có biết không?" Cô trở nên kích động, nước mắt lã chã: "Buông tôi ra, nếu không tôi sẽ gọi trưởng ca hộp đêm đến đón tôi, rồi nhìn xem phó tổng Đồng thị quấn quýt một vũ nữ thế nào đấy!"

Trong gió, anh cuối cùng cũng buông tay.

Mở to mắt nhìn cô lên một chiếc taxi, anh vẫn không yên tâm, tự anh lái xe đi theo phía sau, đến một chung cư cũ, nhìn cô vào thang máy mới quay về.

Đó là đêm anh về muộn nhất từ sau khi kết hôn, Đồng Nhất Niệm ở nhà đợi anh đã ngủ được một giấc tỉnh lại, khi anh mở cửa thì cô ngồi dậy đón anh.

"Hôm nay sao muộn vậy?" Cô dụi mắt lim dim, rồi đứng dậy hâm nóng thức ăn cho anh. Bởi vì mỗi sáng cô đều phát hiện thức ăn cô để phần cho anh đều được ăn sạch sẽ, chỉ là cô ngủ mất nên không biết anh có hâm nóng không, nếu hôm nay đã tỉnh rồi thì hâm nóng cho anh vậy.

Trái tim anh vẫn dừng lại ở những vết hằn trên cổ và đùi của Oanh Oanh, tinh thần có chút chậm chạp, đối đáp có chút qua loa với cô: "Ừ.. có một khách hàng nữ uống say nên anh đưa cô ấy về nhà. Không cần hâm nóng thức ăn đâu, lấy cho anh bát đũa là được."

"Ồ." Cô đáp lại nhưng vẫn vào bếp hâm thức ăn, thấy anh dựa vào xô pha vẻ rất mệt liền mang cơm đến trước mặt anh.

"Cám ơn em!" Trừ mẹ Lương thì trước giờ chưa có ai hâm nóng thức ăn cho anh khi về khuya cả, lại còn đưa cơm đến tận tay anh nữa, cô như vậy làm lòng an rất ấm áp, sự mờ mịt trong lòng cũng dần tan đi.

Hôm nay anh mặc vest sáng màu, khi anh nhận lấy bát trong tay cô, cô đã vô tình phát hiện ra trên cổ tay anh có một dợi tóc dài màu đỏ rượu, mà tóc cô thì lại màu đen.

Trái tim lộp bộp, cười hỏi với vẻ vô tình: "Khách hàng.. là con gái sao?" Bản thân cô cũng không biết tại sao lại hỏi như vậy, cô nghĩ nhất định không phải là ghen, nhất định không phải.

Anh sững người, ý thức được điều gì, lập tức trả lời: "Đúng thế, là con gái, vì thế mới phải đưa cô ta về nhà!"

"Dạ, không có gì đâu, em.. chỉ là thuận tiện hỏi thôi, không phải là ghen đâu, không phải đâu! Chúng ta.. không đến mức phải ghen đâu đúng không?" Mặt cô lại đỏ lên một cách đáng yêu, đến cả bản thân cô cũng không biết, sự giải thích không đâu vào đâu này rốt cuộc là giải thích cho anh nghe hay giải thích cho bản thân nghe nữa? Trong lòng lại thấy có chút vui vì lời của anh, anh chịu nhận đó là một khách hàng nữ, có phải có nghĩa là không có chuyện gì không? Bản thân đúng là lo lắng thừa rồi!

Nếu như không phải tối nay xảy ra chuyện của Như Kiều thì anh nhất định sẽ cười phì, nhưng dù tâm trạng có nặng nề thì vì vẻ mặt đáng yêu, ngôn ngữ hành động đáng yêu này của cô mà anh không nhịn được véo mũi cô: "Ngốc ạ, mau đi ngủ đi!"

"Dạ, được!" Cô cúi đầu, miệng thì đồng ý nhưng vẫn ngồi yên, rõ ràng là có ý chờ anh.

Trái tim đơn bạc của anh lại thêm ấm áp, anh hai ba miếng đã ăn xong, vào nhà tắm tắm rửa xong liền gọi cô: "Niệm Niệm, có thể ngủ rồi!"

"Ồ!" Cô nhanh chóng chạy vào phòng ngủ, chui vào chăn, sau đó hỏi anh: "Anh ở bên ngoài có phải thường xuyên không ăn no không?"

"Sao em lại hỏi vậy?" Anh cũng đi ngủ, nằm bên cạnh cô, theo thói quen vươn tay ra ôm cô vào lòng.

Cô rất ngoan dựa vào, gối đầu lên tay anh: "Mỗi ngày anh về nhà còn ăn cơm mà, nhưng em nghe nói tối muộn còn ăn cơm không tốt cho sức khỏe, đặc biệt là anh ăn xong liền ngủ thì càng không tốt, về sau ở bên ngoài ăn nhiều một chút, về nhà chỉ cần uống cốc sữa là được!"

Anh ngây người, không nói gì.

Đây là vợ nhỏ của anh quan tâm anh sao? Anh không phải là đang nằm mơ đấy chứ? Thích thú và cảm động lại dần dâng trào, anh ôm chặt lấy cô, nhẹ nhàng xoa lưng cô: "Em đã biết là không tốt thì sao còn phần lại cho anh?"

"Nhưng.. em lo anh ăn chưa no!" Cô tỏ ra băn khoăn, hai cánh tay đáp lại cái ôm của anh một cách tự nhiên, vòng lấy eo anh, cô lúc này rất thẳng thắn, nghĩ cái gì nói cái đó, cũng không keo kiệt bày tỏ cảm giác của mình với anh. Bản thân cô không thể ngờ rằng về sau, và sau này nữa, bản thân sẽ biến thành một dáng vẻ khác.

Lo lắng.

Anh rất thích từ này.

Thì ra cô cũng sẽ lo lắng cho anh.

Anh bỗng nhiên sinh ra một cảm giác, bên ngoài gió bão khắc nghiệt làm người ta kinh sợ nhưng giữa hai cánh tay cô lại ấm áp yên ổn vô cùng, đêm nay hai người ôm nhau giống như là đào nguyên thuộc về họ vậy. Có thể giấu họ đi, cách xa máu chảy, cách xa hi sinh, cách xa tất cả những chuyện làm phiền lòng anh, cách xa phàm trần.

Một đêm này, vòng ôm này, rất hợp để trị thương.

Tất cả những gì anh phải chịu đựng bên ngoài đều bị tan chảy bởi vẻ mặt xinh đẹp hay xấu hổ của cô, được cái ôm của cô vỗ về. Đây chính là cảm giác của gia đình sao?

Anh từng hứa với cô sẽ cho cô một mái ấm, thực tế thì là ai cho ai mái ấm đây?

Anh vì vậy mà rất cảm kích cô.

Nhưng anh cũng lo lắng đến cuối cùng anh có thể cho cô được gì đây?

"Niệm Niệm." Sau khi tắt đèn, trong bóng tối anh khàn giọng gọi cô.

"Dạ?" Cô hình như hơi buồn ngủ, trả lời một cách lười biếng trong lòng anh.

"Anh.. anh sẽ luôn ở bên em." Trong ngực anh dường như tràn đầy tình cảm muốn nói ra, nhưng lại nói không thành lời, có lẽ chỉ cho cô một chữ đơn giản là "ở bên"

"Dạ.. được.." Cô lầm bầm một tiếng rồi ngủ mất.

Buổi đêm lại trở nên yên tĩnh.

Anh chôn đầu vào mái tóc rối của cô, những sợi tóc xõa ra mềm mại phát tán mùi hương của cô làm anh chìm đắm. Ngửi được mùi hương của cô làm trái tim anh cũng dần càng bình yên.

Qua thời kì tân hôn luôn dính lấy nhau mới phát hiện thì ra không có cái ôm bốc đồng, không có tình yêu tình dục càng làm cho người ta muốn mà không ngừng được.

Anh cứ vậy mà dần đi vào giấc ngủ.

Tối ngày hôm sau anh lại đến Bách Lạc.

Những công tử ăn chơi kia hoặc là mang theo bạn gái hoặc là cần người đi cùng, vì thế anh nhân cơ hội hỏi Hạ Tử Du, có gương mặt nào mới mẻ không.

Hạ Tử Du nghe vậy tất nhiên là cười, cho người gọi một tốp con gái đến, ai cũng xinh đẹp xuất chúng, trong đó có Như Kiều.

Cô ấy tối này mặc một bộ sườn xám cao cổ, che đi những dấu vết kia.

Ánh mắt của anh hướng đến cô ấy, Hạ Tử Du tinh mắt như vậy lập tức cười lên: "Đây là người mới đến tên Oanh Oanh, Lục tổng thích sao?"

Anh cười: "Dáng vẻ khá thanh tú."

Hạ Tử Du hiểu được, để Oanh Oanh ở lại cùng anh, đuổi những người còn lại đi. Vì thế một đám ăn chơi uống rượu chơi đoán số, đùa cợt, vô cùng ồn ào.

Anh muốn nói chuyện riêng với Như Kiều liền tìm cớ ôm eo cô ấy ra ngoài, đám anh em ăn chơi kia tất nhiên là cười anh quá nóng vội, anh cũng không giải thích.

Nhưng vừa ra khỏi phòng riêng thì lại gặp phải một đám người, dẫn đầu là nhân vật có tiếng trong giới của Hạ Tử Du, mọi người gọi hắn ta là Hắc Cửu, anh cũng từng uống rượu cùng vài lần.

Anh rõ ràng cảm thấy khoảnh khắc nhìn thấy Hắc Cửu, cơ thể của Như Kiều đã cứng lại.

Còn Hắc Cửu nhìn thấy Như Kiều lại không biết sợ đi đến, sờ mặt Như Kiều trước mặt Lục Hướng Bắc, cưới đến vô cùng bỉ ổi: "Còn tưởng em hôm nay nghỉ một tối đấy, thế nào rồi? Bán mạng vậy sao?"

Một câu nói đã làm Lục Hướng Bắc biết được Hắc Cửu chính là người trên xe tối qua, dưới cơn tức giận anh cố đè giọng thấp xuống: "Bỏ tay của mày ra!"

Hắc Cửu thấy vậy lại cười: "Ồ, đây chẳng phải là Lục tổng sao? Thế nào? Cũng có hứng thú với người phụ nữ này sao? Xem ra khẩu vị của anh em chúng ta rất giống nhau nhỉ! Nhưng.. Oanh Oanh, em khẳng định tối nay có thể hầu hạ Lục tổng sao?"

Oanh Oanh nghe vậy mặt liền biến sắc, rít lên: "Đồ súc sinh!"

Hắc Cửu bị chọc tức nên không kiêng nể mà bóp cằm cô: "Giả vờ cái gì? Chẳng phải đã nói là không bán bên ngoài sao? Gặp được cái cây lớn Lục tổng là lại vội dựa vào sao? Chẳng phải gái điếm thì là gì?"

Lục Hướng Bắc nghe vậy liền tức giận, vươn tay tách tay hắn ta ra, tức giận nói: "Bỏ cái tay bẩn thỉu của mày ra!"

Hắc Cửu không ngờ rằng Lục Hướng Bắc có thể ra tay với mình vì một vũ nữ liền nghiến răng cười điên cuồng: "Lục tổng, anh thật sự nhìn trúng con đàn bà này sao? Vậy thì tôi cho anh hay, chỉ là một thứ rách rưới mà tôi đã chơi qua mà thôi! Trên người cô ta có bao nhiêu cọng lông tôi cũng rõ đấy! Không tin thì anh xem xem, còn có dấu ấn tôi để lại đây này!"

"Câm mồm!" Như Kiều bỗng nhiên mất khống chế, che tai hét lên.

Lục Hướng Bắc lại càng tức giận, đấm một cú đúng cánh mũi Hắc Cửu làm hắn ta ngã xuống đất. Người Hắc Cửu mang đến thấy hắn ta bị đánh liền xông lên, Lục Hướng Bắc cũng không hề yếu thế mà đánh nhau với những người này trên địa bàn của Hạ Tử Du.

Động tĩnh lớn như vậy tất nhiên là đến tai Hạ Tử Du, rất nhanh bảo vệ hộp đêm đã đến, đưa tất cả trở lại bình thường.

Đánh nhau vì một vũ nữ dù đối với Hắc Cửu hay Lục Hướng Bắc đều là tin không tốt đẹp gì, Hạ Tử Du rất biết làm người, không chỉ dàn xếp ổn thỏa mà còn thuyết phục được Hắc Cửu, còn tặng Như Kiều cho Lục Hướng Bắc đưa đi.

Ở cửa hộp đêm, Hạ Tử Du nói với anh: "Yên tâm đi, chuyện này tôi thấy nhiều rồi, tôi sẽ giữ kín, tuyệt đối không để truyền đến tai ông Đồng đâu. Đàn ông mà, bên ngoài dù sao cũng cần mặt mũi, Hắc Cửu này không tốt, tôi sẽ dạy bảo hắn ta, anh rộng lượng, nể mặt tôi dừng lại tại đây đi, lần sau tôi sẽ kính rượu xin lỗi anh, thế nào?"

Hạ Tử Du đã nói vậy rồi anh còn có thể thế nào đây? Huống hồ, trong lòng đang có một ngọn lửa thiêu đốt, có lời muốn nói ngay với Như Kiều nên vội đưa Như Kiều rời đi.

Để người ta không nghi ngờ, anh không đến chung cư của cô mà đến một khách sạn. Trên đường sắc mặt anh vô cùng xấu, sau khi vào phòng liền chất vấn Như Kiều: "Hắn ta nói có phải thật không? Em rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Như Kiều ngồi trên xô pha, cúi đầu im lặng không nói gì, nước mắt lại rơi lã chã.

Trong lòng Lục Hướng Bắc lại càng sốt ruột, thấy cô thà chết không chịu nói liền túm lấy cổ áo cô, tay dùng sức xé cổ áo cô ra, lộ ra áo ngực và ngực trắng như ẩn như hiện. Ngực cô đầy vết bỏng do đầu thuốc lá.

Như Kiều hoảng hốt vội lấy tay cầm quần áo bị xé che ngực lại, một tay ấn giữa hai chân, rơi nước mắt lắc đầu: "Đừng, đừng nhìn, đừng mà!"

Thấy cô phản ứng như vậy anh cũng hiểu ra rồi, nơi kín đáo của cô chắc chắn bị thương, anh kéo tay cô ra ngoài.

Cô thà chết không chịu động, chỉ khóc hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

"Đi bệnh viện!" Anh quay đầu gầm lên.

Cô lắc đầu liên tục: "Đừng, đừng đi, tự em bôi thuốc đã tốt hơn nhiều rồi! Thật đấy, một ngày đã kết vảy rồi, không cần đi đâu, xin anh đấy, em không muốn đi, mất mặt lắm."

"Bây giờ em biết mất mặt rồi sao?" Anh nổi nóng, vung tay cô ra.

Cô ngã ngồi xuống đất, quần áo lại bung ra, nước mắt lã chã: "Em không có.. em cũng không muốn.. nói là chỉ đi ăn đêm.. lên xe hắn lại động tay động chân với em.. em cho hắn một cái tát.. hắn ta liền.. liền.. trói em lại, dùng thuốc lá làm bỏng em.. em thật sự không muốn mà!"

Anh không nghe tiếp được nữa, cánh tay gạt một cái, quét tất cả chén đĩa trên bàn xuống đất: "Ai bảo em đi mạo hiểm hả? Ai bảo em đi hả? Em chỉ là một phụ nữ! Em có thể làm gì chứ?"

"Không! Em có thể!" Cô ấy vừa khóc vừa quật cường ngẩng đầu lên: "Em biết Nhuận Nam có một hành động lớn, có liên quan đến Hắc Cửu, trước đó khi anh ấy đọc tài liệu trên máy tính em đã lướt thấy, em dám chắc chắn Hắc Cửu chính là hung thủ, em phải tiếp cận người có liên quan đến Hắc Cửu, em muốn tìm cơ hội giết Hắc Cửu báo thù cho Nhuận Nam!"

"Đủ rồi đấy!" Lục Hướng Bắc ngắt lời cô: "Em đi giết Hắc Cửu sao? Em điên thật rồi!" Bắt đầu từ hôm nay em không được đến hộp đêm Bách Lạc nữa! Hắc Cửu hay bất cứ ai liên quan đến hắn ta đều đã có anh là đủ rồi! "

Cô hơi ngây người, ánh mắt vô cùng quật cường:" Không, đã đi đến bước này rồi, em sẽ không từ bỏ đâu! Vì Nhuận Nam, cũng là vì thân thể trong sạch của mình, em nhất định sẽ làm cho bọn chúng phải trả giá! "

Tà áo trong tay cô rơi xuống, ngực trắng chói mắt lại lộ ra, Lục Hướng Bắc nhìn thấy mà giống như là kim đâm vào mắt mình.

" Không được! "Anh nổi giận gầm lên.

Cô u oán nhìn qua, cười chế giễu:" Không được sao? Anh có tư cách gì mà nói không được? Nhiều năm trước khi anh bỏ đi Pháp không nói gì thì đã không còn tư cách chỉ chân múa tay với em nữa rồi! "

Sự áy náy và tự trách ngay lập tức nhấn chìm anh như thủy triều, ngữ khí trở nên bất lực:" Anh không có tư cách.. nhưng Nhuận Nam bảo anh chăm sóc em. "

Cô bỗng nhiên cười lớn, cười đến nước mắt như mưa:" Chăm sóc sao? Bảo anh chăm sóc em sao? Anh em hai người coi tôi là gì chứ? Bảo đến là đến bảo đi là đi sao? Vậy anh định chăm sóc em thế nào đây? Lấy tôi sao? Anh chẳng phải đã lấy cô chủ lớn nhà họ Đồng rồi sao? Hay là học theo đám công tử ăn chơi muốn bao dưỡng tôi? Không, Lục tổng! Em không xứng đâu, em đã không còn là Như Kiều nữa rồi! Như Kiều đã chết rồi! Bây giờ ở trước mặt anh là kĩ nữ Oanh Oanh bị làm nhục vấy bẩn mà thôi! "

Cô buông tay ra, để những dấu vết tím đen kia hoàn toàn lộ ra.

Anh quay đầu đi, không nỡ nhìn:" Không, anh không có ý này. "Bao dưỡng sao? Anh chưa từng nghĩ vậy, anh chỉ không muốn Như Kiều ở chỗ nguy hiểm như thế này nữa.

" Không phải sao? Ha ha! Vậy anh định chăm sóc em thế nào đây? Dù có chăm sóc như thế nào thì em cũng không xứng đáng nữa rồi.. em cũng không cần sự chăm sóc của anh.. Nếu như anh thật sự còn nhớ đến tình cảm với Nhuận Nam thì hãy mặc kệ em đi, để em làm việc tôi muốn làm!"Cô cố gắng thu lại nước mắt, cố nhịn nỗi đau trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.