Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 430



Mùi vị kẹo bông trong kí ức chưa bao giờ thay đổi.

Hai cánh tay cô vòng lấy cổ anh, từng chút một, cùng anh từ từ hôn sâu hơn, mùi vị nhớ mong dần dần lan ra trong xe.

"Vợ à, cho các con leo cây một lần đi, chúng ta đi hưởng thụ thế giới hai người đi?" Anh biết uy lực nụ hôn của mình, dù không uống rượu cũng vẫn có thể làm cô ngây ngất quay cuồng.

Quả nhiên, mắt cô khép hờ long lanh "Ừm" một tiếng, trong mắt dần mơ màng.

Hai người đúng là lâu rồi không trải qua thế giới hai người rồi.

Mấy năm nay luôn trong trạng thái bận rộn, đầu tiên là chuyển nhà, không chỉ nhà mình mà cả nhà ba mẹ Lương cũng đều chuyển đến Bắc Kinh. Mua nhà ở chỗ không cách xa nhà họ Lục lắm, sau khi sửa sang lại thỏa đáng thì ba mẹ Lương liền dọn vào nhà mới.

Hai vợ chồng cô cũng có nhà riêng, là nhà ông Lục đã chuẩn bị từ trước cho con trai, nhưng hai người đều bận nên bọn trẻ phải nhờ ba mẹ trông giúp, vì thế cũng rất ít khi ở nhà mình, không ăn ở nhà họ Lục thì cũng ăn ở nhà họ Lương, cuộc sống rất hài hòa, mĩ mãn.

Trác Thần Viễn năm đó thu mua Đồng thị, đã có hẹn ước trước với Lục Hướng Bắc, sau khi thu hồi vốn sẽ giao lại Đồng thị. Bây giờ Đồng thị đã trở về với chủ cũ, không nên nói là đã trở về với họ Đồng, đăng kí là tên của Đồng Nhất Niệm, còn Lục Hướng Bắc làm CEO, bởi vì vợ yêu quý của anh muốn làm chuyện cô thích, sự nghiệp cô thích chính là trồng cây ăn quả.. và dịch sách nữa. Mấy năm nay ngưu tầm ngưu mã tầm mã với Loan Loan đã lập ra một công ty chuyên về xuất bản, cũng được bọn họ làm đâu ra đấy. Có lúc còn hợp tác với cả Trác Thần An, bắc cầu với Truyền thông giải trí Văn Hóa của cậu ta, gần đây còn định bước chân vào điện ảnh nữa.

Trác Thần Viễn và anh đương nhiên là ra sức ủng hộ sự nghiệp của vợ. Nói thực ban đầu hai người đàn ông bọn họ không xem trọng lắm, chỉ muốn để các cô chơi chơi vậy thôi, đằng sau còn chuẩn bị sẵn phải bù lỗ rồi, nhưng không ngờ hai người phụ nữ này đã làm thay đổi cách nhìn của họ.

Sự nghiệp của vợ đạt được thành tựu, anh cũng thấy tự hào vì cô nhưng nhiệm vụ của anh lại càng gian nan. Một Đồng thị to lớn cần quản lí, công ty con trước đây thành lập cho cô bên kia thì Lâm Tử cũng đang đòi đình công, việc làm ăn ở Pháp cũng cần anh tiếp quản, nhất thời anh trở thành hành khách thường xuyên của các hãng hàng không.

Những ngày tháng đó tuy mệt nhưng lại ngọt ngào.

Lúc đó sự nghiệp của Đồng Nhất Niệm và Loan Loan cũng vừa bắt đầu, thấy anh bận rộn ba nơi cũng lo anh không chịu đựng được, cô cũng từng định từ bỏ sự nghiệp của mình, nhưng anh kiên quyết không cho, mọi vất vả anh đều gánh vác một mình, hơn nữa còn chưa từng than mệt, trước mặt cô anh luôn là dáng vẻ đầy sức sống, chỉ cần cô vui là được.

Còn với anh hạnh phúc lớn nhất chính là mỗi lần trở về từ nơi khác sẽ có cái ôm hôn ấm áp dịu dàng của cô nghênh đón anh. Dù mới bắt đầu sự nghiệp có bận đến đâu nhưng chỉ cần ngày mà anh quay về cô chắc chắn sẽ ở nhà chờ anh.

Dù anh có mệt mỏi đến đâu thì sau khi bước qua cửa nhà nhìn thấy cô và các con tranh nhau nhào về phía anh thì anh đều cảm thấy cuộc đời này không còn mong chờ gì khác nữa.

Vì thế, hai năm đầu tiên, hai vợ chồng gần thì ít xa thì nhiều, làm gì có thế giới của hai người? Hai năm này mới dần khá hơn, Đồng thị do Thành Chân làm tổng giám đốc, công ty con thì sau khi Lâm Tử hoàn thành sự nghiệp lấy vợ sinh con cũng nhận chức tổng giám đốc, anh cuối cùng đã có thể điều khiển từ xa rồi, còn bên Pháp anh cũng ngày càng quen tay, hơn nữa cũng dần chuyển tổng công ty về trong nước nên mới có thể thường xuyên ở Bắc Kinh. Định cư xong rồi thì anh bắt đầu trở nên khờ khạo khác thường, không biết có phải thời gian ở với các con nhiều hơn nên tính cách ngày càng giống chúng không mà anh lúc nào cũng muốn dính vào lòng cô thôi.

Có lẽ tại vì ba mươi năm đầu đời của anh đã quá vất vả và nhận nhịn nhiều, thèm có người yêu thương, vì thế bây giờ mới bộc lộ ra sao? Cô nghĩ như vậy nhưng một người phụ nữ khi đã yêu một người đàn ông đến mức độ nào đó sẽ đều phát ra tình mẫu tử, cô thật sự đã chiều anh như con trai. Đồng Nhất Niệm cảm thấy cô ngày càng phát triển theo hướng này, nhưng cô bằng lòng thương anh, chiều anh như vậy. Thấy anh yêu thương dựa dẫm vào mình cô lại có một cảm giác thành tựu chưa từng có, nhưng thời gian cho thế giới hai người vấn rất ít, lần này là sinh nhật ba mươi tuổi của Đồng Nhất Niệm, anh liền bỏ mặc con trai, trực tiếp cướp vợ từ sân bay đi hâm nóng lại mùi vị hẹn hò mới được.

Bữa tối dưới anh nến, xem phim đều là việc hai người thích trước đây.

Một tuần không gặp, tình cảm Lục Hướng Bắc lại nóng như lửa, dù ở trong rạp chiếu phim hay trong xe thì nụ hôn kịch liệt đều mang theo dục vọng mãnh liệt, làm cô không thể xem phim được một cách tử tế.

Hai người làm cha mẹ này về đến nhà đã là hơn mười giờ, ông Lục và Đàm Uyển vẫn còn xem ti vi, thấy họ về liền cười: "Về rồi à, chơi có vui không?"

"Dạ cũng vui! Đô Đô và Đồng Đồng đâu ạ?" Trong lòng Đồng Nhất Niệm vẫn nhớ các con.

"Đã ngủ rồi, hai đứa nghỉ ngơi sớm đi!" Đàm Uyển cười nói.

Rõ ràng là một nụ cười rất bình thường nhưng Đồng Nhất Niệm lại thấy như mang ý khác.

"Mẹ, vậy chúng con đi ngủ đây!" Lục Hướng Bắc liền phóng đại ý này, đôi mắt đó đã viết chữ "sắc" một cách lộ liễu rồi.

"Chờ đã, mẹ còn chưa nói hết mà!" Đàm Uyển cười nhìn con trai: "Con vội gì chứ?"

"Mẹ biết con vội mà còn lằng nhằng." Người nào đó càu nhàu một câu.

Đồng Nhất Niệm cấu tay anh, đôi mẹ con sống lâu năm ở Pháp này đúng là cởi mở thật, cái gì cũng nói được, mỗi lần đều làm cô không còn đường lui.

"Mẹ còn chưa đưa quà cho Niệm Niệm mà, Niệm Niệm, sinh nhật vui vẻ!" Đàm Uyển lấy một hộp trang sức ra, không biết bên trong lại đựng trang sức gì nữa.

Lục Hướng Bắc cướp lấy: "Con cám ơn mẹ!" Nói xong liền kéo Đồng Nhất Niệm lên tầng.

"Chờ đã, còn ba nữa!" Ông Lục cũng mở lời, móc một bao lì xì trong túi ra: "Niệm Niệm, ba không biết mua gì, vốn muốn mời con ra ngoài ăn một bữa ngon lành nhưng thằng nhóc này lại muốn thế giới hai người.."

Ông Lục còn chưa nói hết thì Lục Hướng Bắc nhanh tay nhanh chân đã cướp lấy bao lì xì: "Ba, lần sau ba cứ chuyển thẳng vào thẻ là được, muốn chuyển bao nhiêu cũng được, cũng không cần lo bao lì xì không đựng hết, như này phiền phức lắm.. nhưng con vấn phải cám ơn ba! Chúc ba ngủ ngon!"

Lần này không còn ai nói "chờ đã" nữa chứ? Anh sợ hai thằng nhóc kia lại chui ra, vậy thì người phụ nữ của anh không biết lại bị quấn lấy bao lâu nữa?

Vì thế anh dứt khoát trực tiếp kéo Đồng Nhất Niệm vào phòng ngủ.

"Ấy, em muốn nhìn Đô Đô và Đồng Đồng một chút." Cô còn chưa nói hết đã bị anh hôn môi, sau một hồi môi lưỡi quấn quýt, tay anh cũng luồn vào trong quần áo của cô, sờ mó bên ngoài lớp đồ lót, hôn đến tai cô: "Ngày mai rồi nhìn, chờ đã rồi xem, trước tiên xem ba bọn chúng trước đã được không?"

Cô thấy buồn cười, người đàn ông này tỏ vẻ uất ức cho ai xem đây? Dáng vẻ cầu hoan không được đáp ứng này lại để cho ai xem đây? Nhưng cô cũng rất thích kiểu này, được rồi, dù sao con trai cũng ngủ rồi, không chơi với chúng được nữa, vậy đành chơi với ba chúng trước vậy.

"Tắm trước đã, cả người đầy mồ hôi!" Cô treo trên cổ anh, dịu dàng nói.

"Cùng nhau đi." Nụ hôn của anh lại ép xuống, đồng thời thuần thục cởi áo lót của cô, bàn tay nóng rực vẫn nắm lấy nơi đầy đặn của cô.

Sự ăn ý nhiều năm, đơn giản yêu thương xoa nắn đã làm cô thở hổn hển, cơ thể lại càng trở nên vô lực mềm nhũn trượt xuống.

Anh thuận thế liền đè cô xuống giường.

Hơi thở ngày càng nóng của anh phả vào da cô, cánh tay rắn chắc của anh mang theo dục vọng ôm cô ngày càng chặt, cơ thể to lớn của anh và đường cong mềm mại của cô dính sát vào nhau, nơi nào đó cương cứng của anh cọ cọ vào nơi mềm mại của cô có chút đau nhưng nhiều hơn là sự ngây ngất.

Nhân lúc còn lại chút lí trí cuối cùng, mặt cô đỏ rực yêu kiều kêu lên: "Đừng đùa nữa, đi tắm trước đã." Dù anh không chê cô đường xa bụi bặm nhưng cô lại chê chính mình.

Anh cố nhịn mà thở gấp: "Thật muốn một phát ăn em mà!" Nói rồi lại hôn mạnh lên môi cô rồi mới nói một cách khàn khàn: "Anh bế em đi!" Vừa nói, tay anh vừa bắt đầu cởi khuy áo cô.

Cô cũng bị anh nhóm lửa, nhìn dung nhan đẹp trai của anh, vươn tay ra giúp anh cởi khuy áo, cùng nhau cởi bỏ những bó buộc, chỗ động tình vẫn hôn sâu.

Hai người đang tình nồng ý mật bỗng nhiên lại nghe thấy một âm thanh kì lạ, cô bắt đầu cảnh giác đẩy anh ra: "Anh nghe thấy gì không?"

"Là ảo giác thôi.. có thể là âm thanh từ bên ngoài." Anh không tin trong phòng còn có gì khác, càng không muốn tách khỏi người cô.

"Không đúng lắm, hình như có người."

Cô còn chưa nói xong đã nghe thấy "cạch" một tiếng, cửa tủ vang lên, sau đó lại "tung" một tiếng có gì đó lăn từ trong tủ ra?

Hai người đều kinh ngạc, vội đứng dậy, kéo lại quần áo đã mở ra của mình thì nhìn thấy một cục thịt béo tròn bò dậy từ dưới đất, xoa xoa trán bị ngã đau rồi nhìn họ cười hi hi: "Ba, mẹ.."

"Đô Đô? Con thế nào rồi? Có bị thương không?" Đồng Nhất Niệm lo lắng cho con trai, vội quỳ xuống lấy tay thằng bé đang che trán ra, thấy trên làn da trắng có một vệt đỏ, cô rất đau lòng: "Sao con lại ở đây? Lại còn trốn trong tủ nữa, định làm gì vậy hả?"

Sau đó tủ hoàn toàn mở ra, bên trong lại lăn ra một cục thịt trắng nữa, trong tay còn giơ áo ngủ lên, đôi mắt đem láy như quả nho chớp chớp: "Mẹ, chẳng phải mẹ muốn tắm sao? Đồng Đồng lấy áo ngủ cho mẹ đây!"

Lục Hướng Bắc chắp tay một bên nhìn hai thằng nhóc phá hoại chuyên làm hỏng chuyện của mình, mặt trầm xuống nói: "Hai đứa các con chẳng phải đã ngủ rồi sao?" Đưa đổ ngủ cho mẹ à? Sao có thể đơn giản vậy chứ? Anh có điên mới tin!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.