Nhất Niệm Lộ Hướng Bắc

Chương 433



Đồng Nhất Niệm nghe vậy suýt cười ra tiếng.

Đứa con ngốc thông minh này..

Cô dịch người ra ngoài định bế con vào giữa, cô không phải người mẹ lòng dạ đen tối như Đồng Đồng nói đâu, sao nỡ để hai đứa con lăn xuống gầm giường chứ.

Nhưng cô vừa động thì lại cảm thấy có một cái tay nóng bỏng trượt trên người cô.

Lại thế rồi.

Một tay ôm con, một tay đập cái tay kia, chau mày, nói bằng khẩu hình: "Con còn chưa ngủ đâu."

Anh hôn lên mặt cô, nói vào tai cô: "Anh biết.. chỉ sờ tí thôi."

"Đừng mà." Cô còn không hiểu anh sao? Sao có thể sờ một tí là đủ được? Có lần nào là không sờ ra lửa đâu? Huống hồ lần này họ còn xa nhau một thời gian ngắn nữa.

"Vợ à, anh thật sự rất nhớ em!" Tay của anh đã chui vào trong quần áo ngủ của cô, không hề kiêng dè dùng ngôn ngữ và hành động thể hiện nỗi nhớ nhung của mình.

"Anh yêu à.. em cũng nhớ anh.. nhớ lắm." Cô có chút cảm giác, cố đè nén, giữ lấy tay anh, không để anh sờ lung tung, cứ như vậy nữa chắc thật sự sẽ diễn cảnh trẻ con không nên xem trước mặt các con mất.

"Em chỉ nhớ các con thôi.." Anh có chút chua chua.

Cô buồn cười chết mất, dịu dàng an ủi anh: "Đâu có.."

Cô còn chưa nói xong, đột nhiên vang lên tiếng hét của Đô Đô: "Mẹ ơi, mẹ không nhớ bọn con sao?"

Hả?

"Nhớ, tất nhiên là nhớ chứ.. các con à.." Sợ làm tổn thương tầm hồn nhỏ bé của các con nên cô lập tức giải thích: "Mẹ nhớ cả Đồng Đồng nữa, ngày nào cũng nhớ!"

Lục Hướng Bắc hoàn toàn có ý muốn đánh người rồi, trừng mắt với con trai: "Chẳng phải con ngủ rồi sao?"

"Ngủ rồi sao có thể nghe thấy ba muốn mẹ chỉ nhớ ba, không nhớ bọn con chứ?" Đồng Đồng bất mãn ở bên kia nói nhỏ.

Ở đây còn một đứa đấy.

Lục Hướng Bắc hoàn toàn không nói lên lời: "Anh thấy hôm nào đó chắc phải đi xem bói mới được, anh và hai thằng nhóc này chắc chắn là bát tự không hợp rồi!"

Anh mất hứng, ra khỏi chăn.

"Anh đi đâu vậy?" Đồng Nhất Niệm vẫn thấy có lỗi với chồng, cô cũng không muốn làm anh mất hứng, nhưng các con còn nhỏ mà.

"Tự xử!" Anh bực mình, lấy quần áo trong tủ ra rồi đi vào phòng tắm.

Lẽ nào anh đi..

Trong đầu Đồng Nhất Niệm bắt đầu tưởng tượng đến thứ không trong sáng, trong lòng lại càng áy náy, rõ ràng là có vợ vậy mà lại để chồng tự xử, người chồng như vậy đúng là có chút đáng thương nhỉ?

"Chồng à." Cô dịu dàng gọi anh.

Anh quay đầu lại cười dịu dàng với cô: "Anh đi tắm thôi, nghĩ đi đâu vậy?"

Vào khoảnh khắc anh quay đầu, cô liền ngơ người nhìn anh, bỗng nhiên như mất hồn vậy.

"Làm sao vậy?" Anh nhìn thần thái của cô thấy lạ.

Cô tỉnh táo lại cười: "Không sao, anh đi tắm đi!" Cô có chết cũng không thể nói với anh, vừa rồi cô nghĩ đến một câu thơ: Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh (Mỗi lần ngoành mặt, nhoẻn cười lộ ra trăm vẻ xinh đẹp)

Cô biết câu thơ này dùng để hình dung con gái, dùng để hình dung lúc anh cười không hợp chút nào, cũng không hợp với khí chất của anh, bởi vì khi anh cười không hề ẻo lả chút nào nhưng cô thật sự như đầu óc bị tắc nghẽn, không biết câu thơ nào thích hợp hơn dùng để hình dung cái quay đầu lại của đàn ông nữa.

Anh vẫn là anh của lúc đầu, không hề già đi chút nào, dáng vẻ chỉ như mới hơn hai mươi tuổi, còn cô hôm nay thì đã ba mươi rồi.

Đúng là bất công.

Cô có chút lo lắng.

May mà nền tảng tình cảm của họ vô cùng vững chắc, nếu không thì để một ông chồng yêu nghiệt như vậy ở bên ngoài thì đúng là thành đối tượng hàng ngàn hàng vạn đối tượng tranh cướp mất.

Lục Hướng Bắc tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy dáng vẻ hai đứa con trai ngoan ngoãn nằm bên cạnh mẹ, chắc là đang giả vờ ngủ, vi thế liền đi đến trước mặt Đồng Đồng nói nhỏ: "Đồng Đồng lại giả vờ ngủ rồi, khi thằng bé ngủ đều hở mồm cơ mà!"

Anh vừa nói ra thì cái miệng nhỏ của Đồng Đồng liền mở ra.

Anh và Đồng Nhất Niệm sắp không nhịn nổi cười rồi, anh cúi người xuống, cách Đồng Đồng ở giữa hôn vợ: "Em ngủ trước đi, vợ à, ngủ ngon."

"Còn anh? Sao còn chưa ngủ?" Đồng Nhất Niệm hôn lại anh.

"Anh đi làm việc một lúc đã!" Anh đi đến bàn làm việc mở máy tính.

Thời gian dần trôi qua một tiếng, anh nhìn thời gian góc dưới bên phải màn hình máy tính, quay ra nhìn thì thấy hai đứa con đã bắt đầu phát ra tiếng ngáy đều đều, dáng vẻ đó đúng là ngủ say rồi, Đồng Nhất Niệm cũng ngủ rồi, tóc xoăn dài xõa ra.

Vì thế anh tắt máy tính, mỗi tay bế một đứa về phòng ngủ của chúng, nghĩ đến lời Đô Đô nói, đừng để chúng sáng phai phát hiện mình lại ngủ trên giường của mình mà thầm buồn cười.

Ừm được rồi, cáo con vĩnh viễn không thể thắng được cáo già.

Cuối cùng đã có thể ôm vợ ngủ rồi.

Anh thở phào trở về phòng ngủ, đóng cửa lại, chân tay nhẹ nhàng lên giường, nếu Đồng Nhất Niệm đã ngủ rồi thì anh cũng không định quấy nhiễu cô nữa, cứ để cô ngủ thật ngon đi. Cô đã nói ngày mai sẽ bồi thường cho anh mà, vậy thì anh đợi bồi thường của cô vậy.

Nhưng khi anh vừa ngủ thì một thân thể mềm mại lại dựa sát đến hai cánh tay mềm mại cũng ôm lấy cổ anh.

Sự khô nóng anh khó khăn lắm mới dẹp yên lúc này lại bốc cháy, anh thuận thế ôm lấy cô, hôn nhẹ lên môi cô: "Em không ngủ nữa sao?"

Cô lại dán sát lấy anh, trong không khí nhiệt độ ngày càng tăng lên, nhắm mắt lại, hưởng thụ mùi hương của môi anh, chỉ rên khẽ: "Em nhớ anh.. Không ngủ được."

Lời vừa nói xong thì mặt liền đỏ bừng.

Lòng anh rung động, quyết đoán hôn sâu hơn, nhanh chóng cởi bỏ quần áo ngủ của cô, cô ăn ý vươn tay ra tắt đèn.

Anh kéo tay cô đi được nửa đường về: "Đừng tắt đèn."

Trước đây không phải là chưa từng tắt đèn, ánh đèn hơi tối trên tường sẽ càng kích thích các giác quan của anh, cô nên thích ứng mới đúng, cô cũng chưa bao giờ chủ động tắt đèn, hôm nay sao lại muốn tắt rồi?

Tuy cô thu tay về nhưng trong mắt lại có chút lo lắng, hai tay xoa ngực nhẵn bóng của anh vẫn rắn chắc đàn hồi như trước, không hề có dấu vết lão hóa nào. Ngũ quan của anh đang ở phía trên cô, dưới ánh đèn lại càng đẹp, sự bất an nhỏ bé lúc trước lại dâng lên, cô chu môi ra: "Chồng à, như thế này anh có nhìn thấy nếp nhăn của em không?"

Thì ra cô rất để ý vấn đề này.

Anh nhìn kĩ cô, đôi mắt đen láy sâu thẳm viết đầy sự thâm tình và nóng bỏng: "Vợ ngốc à, già mới tốt, già thì mới không có ai để mắt đến em nữa, vậy thì em chỉ thuộc về một mình anh thôi!"

Trong lòng cô ấm áp, đây là suy nghĩ của cô mà.

Hai tay xoa dọc ngực anh, hướng lên trên, sau đó vòng qua cổ anh, sau khi nhìn kĩ cô liền nâng người dậy chủ động hôn môi anh.

Một đêm quấn quýt đẹp đẽ cuối cùng đã mở màn.

Nhà ăn họ Lục vào buổi sáng.

Người nào đó sau một đêm được thỏa mãn, tinh thần rất hăng hái sảng khoái ngồi đọc báo, chờ những người khác cùng ăn sáng.

Sau mấy phút, hai đứa nhóc cũng ngồi xuống cùng ông nội phía đối diện Lục Hướng Bắc, hai đôi mắt đầy vẻ tức giận trừng mắt với anh.

Đàm Uyển và Đồng Nhất Niệm đi ra từ bếp mang bữa sáng ra cho từng người, sau đó mới ngồi xuống ăn.

Những người khác không cần họ đích thân động tay nhưng cả ông Lục và Lục Hướng Bắc đều thấy ấm áp khi được vợ đích thân mang đồ ăn đến trước mặt, vì thế hai người phụ nữ vẫn luôn thực hiện sự ấm áp này đến cùng.

Sau khi ăn được một lúc Đồng Nhất Niệm mới phát hiện ánh mắt Đô Đô và Đồng Đồng cứ nhìn trừng trừng Lục Hướng Bắc, bữa sáng còn chưa động đến, cô thấy kì lạ hỏi: "Sao còn chưa ăn vậy con trai?"

"Ba, con đã nói là sáng nay con không muốn nhìn thấy mình tỉnh dậy trên giường của mình mà!" Chiếc miệng nhỏ của Đô Đô lại chu cao lên vì người ba không giữ lời này!

Lục Hướng Bắc húp một miếng cháo không thèm nhìn con trai chỉ nói một cách điềm tĩnh: "Vậy sáng này con ở trên giường của ai?"

"Đồng Đồng." Đô Đô nói xong hai chữ này lập tức che miệng.

Lục Hướng Bắc muốn cười nhưng cố nhịn, sắc mặt vẫn như không có gì: "Vậy là được rồi."

Đồng Nhất Niệm rất đồng tình với hai con, rất muốn nói cho chúng biết không thể nào đấu với cáo già được đâu.

Đàm Uyển nhìn tình hình đã hiểu ra là có chuyện gì, cười nói với Đô Đô: "Đô Đô, lần sau cháu phải nói là không muốn tỉnh dậy trong phòng mình!"

Có tác dụng sao? Đồng Nhất Niệm thầm lắc đầu, vậy thì chắc là sẽ tỉnh dậy trong phòng khách thôi.

Ông Lục như rất hiểu con trai mình, nhìn cháu ngoan của mình cười với vẻ đồng tình: "Vậy nếu không phải là tỉnh dậy trong phòng mình thì là trong phòng khách hoặc thư phòng rồi."

"Vậy.. Cháu nói phải tỉnh dậy trong phòng ba mẹ!" Đô Đô cau mày chu môi hạ quyết tâm.

Mọi người còn chưa nghĩ ra gì thì đã nghe thấy Đồng Đồng nói với giọng chán nản: "Đô Đô đừng vậy, vậy em chắc chúng ta sẽ tỉnh dậy dưới gầm giường mất."

Lục Hướng Bắc cuối cùng cũng cười ra tiếng, vươn tay ra vỗ đầu con trai: "Thông mình, không hổ là con trai của ba! Nhưng bây giờ ba phải nhắc nhở con một việc, mau ăn sáng đi, đã qua năm phút rồi, các con tự tính thời gian đi!"

Quy định của nhà họ Lục, không, nói chính xác thì là quy định của Lục Hướng Bắc, trong thời gian quy định bắt buộc phải ăn cơm xong, nếu không hết thời gian lập tức thu dọn bát đĩa, hơn nữa trong ngày hôm đó không được cho ăn thứ gì khác, lúc đầu Đô Đô và Đồng Đồng cũng giống như các bạn nhỏ khác còn mân mê nhưng sau khi bị đói một hai lần liền không dám nữa, vì thế hai đứa trẻ này tuyệt đối không tồn tại những vấn đề khó khi ăn cơm như những đứa trẻ khác.

Ban đầu Đàm Uyển còn trách Lục Hướng Bắc quá nghiêm khắc, bọn trẻ còn nhỏ mà, nhưng khi bà nhìn thấy những đứa trẻ khác trong khu đều là bảo mẫu và bà nội đuổi theo khắp nơi để bón cho ăn, còn hai đứa cháu nhà họ Lục thì lại tự mình làm hết thì cũng cảm thấy mừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.