Đêm nay Đồng Nhất Niệm ngủ không hề ngon một chút nào. Vốn dĩ muốn dọn ra khỏi nơi gọi là “nhà” của cô và anh, mặt khác cô cũng muốn suy nghĩ kỹ xem cuộc hôn nhân này có cần tiếp tục nữa hay không. Hôn nhân không tình yêu là không có đạo đức, mà giữa cô và Lục Hướng Bắc thù làm gì có tình yêu…
Nếu như không phải hai năm trước anh cứu cô từ trong hồ nước, nếu như không phải ba cô tuổi đã cao, sức yếu, nếu như không phải nhà cô không có con trai để kế thừa gia nghiệp, nếu như Lục Hướng Bắc không thể hiện tài năng vượt trội của mình trong việc quản lý công ty thì làm sao ba có thể thích anh đến như vậy? Lại còn gả cô cho anh nữa chứ? Không thể phủ nhận rằng hai năm nay, kể từ khi Lục hướng Bắc tiếp quản công ty, anh không chỉ quản lý công ty đâu ra đó mà lợi ích công ty tăng gấp ba lần so với lúc ban đầu. Ba cô càng nhìn càng yêu chàng rể này, hoàn toàn xem anh như con trai ruột của mình. Nhưng với cô mà nói, dường như từ trước cho đến nay, cô chưa từng lại gần với anh. Thậm chí cô còn không biết tại sao Lục Hướng Bắc lại cưới cô. Cô từng ngốc nghếch hỏi Lục Hướng Bắc: "Anh yêu em sao?” Lục Hướng Bắc không những chọn cách lảng tránh trả lời trực tiếp mà hỏi ngược lại cô: "Vậy tại sao anh lại cưới em làm vợ?” Đúng vậy, sao lại kết hôn với cô? Từ trước đến nay, ạn chưa từng nói yêu cô, cũng chưa từng làm những việc mà những đôi tình nhân hay làm. Dĩ nhiên là trừ việc vận động trên giường. Cô tin rằng với kỹ xảo trên giường điêu luyện của anh, không biết anh đã phải tôi luyện qua bao nhiêu phụ nữ mới có thể luyện thành, còn cô có tính là gì chứ? Cô cũng giống như rất nhiều người vợ khác đã từng hỏi Lục Hướng Bắc rằng: “Người phụ nữ có phải là tình nhân của anh không?” nhưng Lục Hướng Bắc lại nói "Em nghĩ quá nhiều rồi."
Bên ngoài đồn thổi những gì cô không phải không biết mà là cô tình nguyện lựa chọn tin tưởng anh cho đến khi tận mắt nhìn thấy. Cô có thể nhẫn nhịn chuyện anh không yêu cô bởi vì cô cũng không hề biết bản thân mình có yêu anh hay không nhưng cô quyết không nhẫn nhịn sự phản bội. Vì vậy cô mớ bỏ đi nhưng anh lại khăng khăng tìm đến. Dĩ nhiên không phải là cô ngốc đến nỗi cho rằng đây là biểu hiện cho thấy anh yêu cô. Lựa chọn giữa vũ nữ và con gái Đồng gia thì chắc hẳn ai cũng chọn cô thôi, không phải sao? Đây dường như không phải là chuyện làm cô đau đầu nhất. Chuyện làm cô đau đầu nhất là sau khi biết được chuyện của anh và Oanh Oanh, tạo sao cô lại có thể giận giữ đến như vậy. Tại sao vậy? Chỉ ba chữ này thôi mà đã dày vò cô cả đêm rồi.
Hôm sau, cô tỉnh dậy với hai con mắt gấu trúc to đùng với gương mặt tiều tụy. Vừa mới thức dậy đa, nhìn thấy anh ngồi ngay ngắn trên bàn ăn xem báo chờ cô làm bữa sáng. Không sai, cô đã từng thích một cuộc sống có chất lượng, bữa sáng của anh từ trước tới nay đều do cô làm, hơn nữa còn rất phong phú nhưng điều này không có nghĩa là cô hôm nay sẽ làm như vậy. Cô xem như mình không nhìn thấy anh. Đánh răng rửa mặt xong, cô chọn cho mình một chiếc áo khoác trắng sạch sẽ mà tinh tế, những lọn tóc xoăn cuộn lên thành búi. Sắc mặt cô trong gương nhìn như quỷ vậy, chính mình nhìn rồi mà còn bị giật mình chứ đừng nói lúc nữa đến gặp nhân viên công ty. Vì vậy cô đành phải trang điểm nhẹ, mặc dù quầng thâm quanh mắt không thể biến mất nhưng ít nhất cũng không thể dọa người. Cầm lấy túi xách ung dung mở cửa thì sau lưng vọng lại tiếng hỏi của anh: "Bây giờ chúng ta đi đâu ăn sáng đây?"
Cô hận đến nghiến răng, xoay người lại mỉm cười: “Ngài Lục à, tôi nhớ tối qua ngài còn nhắc nhở tôi rằng tôi là vợ ngài chứ không phải mẹ ngài. Ai tình nguyện phục vụ ngài bữa sáng thì ngài đến đó đi!”